Chương 2: Cao lãnh nhất thời sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại văn phòng của Hàn giáo sư.

Ôn Nhiên ngồi đối diện với Hàn giáo sư, đang ăn cốc kem thứ hai.

Ôn Nhiên vừa ăn kem vừa nói: " Cháu chính là thích cái trống đánh ở xã hội xưa, không vui thì đánh, vui thì có thể bụm miệng lải nhải, mọi người cùng vây quanh đống lửa ca hát, không phải lo nghĩ cái gì về xã hội, muốn làm gì thì làm nấy, cuộc sống trôi qua tự do tự tại."

Hàn giáo sư hơn 70 tuổi, về hưu được mời quay lại dạy trong trường học, thổi nước trà nói: " Cho nên cháu chính là muốn trở lại với xã hội xưa, muốn làm gì làm nấy, không có quy củ, mặc kệ ánh mắt của người khác, cuộc sống trôi qua vô ưu vô lo. Hàn Tư Đồng mà giống như cháu thì tốt rồi, hai người cùng nhau lớn lên, sao cháu lại không giống con bé ấy một điểm nào chứ."

Ôn Nhiên không tim không phổi cười:" Tư Đồng có ba mẹ, còn có ông cùng với bà, đương nhiên sẽ có quy củ mà lớn lên. Cháu không cha không mẹ, không có quy củ cũng không có người quản."

"Nói vớ vẩn." Hàn giáo sư cách một cái bàn gõ đầu cô." Ba mẹ cháu vẫn còn sống ở đâu rồi, không được nói mấy cái lời nói này."

Ôn Nhiên bĩu môi, không cãi lại.

Còn sống cũng không quản cô, giống như chết thì có gì khác nhau.

Ôn Nhiên cùng Hàn giáo sư ở trong văn phòng nói chuyện một giờ đồng hồ, tới gần giữa trưa, lúc Ôn Nhiên đang muốn cùng Hàn giáo sư đi ăn cơm trưa, đột nhiên cửa phòng làm việc có tiếng gõ cửa.

Cửa bị chậm rãi đẩy ra, bước vào là một đôi chân dài, rồi sau đó là vòng eo gầy cùng với áo sơ mi trắng sạch sẽ, cầm theo một cái cốc giữ nhiệt màu nâu, cùng với một đôi mắt nhàn nhạt không gợn sóng.

Ôn Nhiên:"..."

Lại chính là người đàn ông khiến cho cô thất tình suốt ba ngày.

"Ông ơi", ánh mắt Thẩm Nghiên rơi trên khuôn mặt Ôn Nhiên ở trên nửa giây, nhìn về phía Hàn giáo sư:"Chưa báo trước mà liền tới thăm ông, làm phiền ông rồi."

"Thẩm Nghiên đến rồi à, phiền gì mà phiền." Hàn giáo sư cười đứng dậy."Không gặp cháu suốt một khoảng thời gian rồi."

Nói xong Hàn giáo sư giúp hai người trẻ tuổi này giới thiệu."Thẩm Nghiên, đây là Nhiên Nhiên, cháu gái của bạn tốt. Nhiên Nhiên đây là Thẩm..."

Ôn Nhiên cầm kem đứng lên, trong mắt tươi cười như đang nhìn một vị khách đã kết hôn, thương nghiệp hóa mỉm cười nói:" Ông à, chúng con đã biết nhau rồi, vị này là Thẩm tổng, hôm nay con tìm anh ấy để thương lượng chính là hạng mục cuả Thẩm tổng, ba con chính là muốn cùng hợp tác với Thẩm thị.

Ánh mắt Thẩm Nghiên nhìn lướt qua cốc kem trên tay Ôn Nhiên, kem chảy ra rất nhanh, màu trắng mềm mại mà chảy xuống đầu ngón tay của Ôn Nhiên, tức thì lông mày hắn nhẹ nhàng chau lại rồi sau đó liền nhìn lên khuôn mặt Ôn Nhiên: " Ôn tổng, chào."

Ôn Nhiên lộ ra hàm răng trắng nõn mỉm cười:"Chào Thẩm tổng."

"Vậy sao, thật là trùng hợp nha." Hàn giáo sư cười lại bảo Thẩm Nghiên ngồi xuống. "Thẩm Nghiên thường ngày đều là tới nhà thăm ông, lần này lại tới văn phòng à? Nào, trực tiếp vào chủ đề đi."

Ôn Nhiên tinh mắt liền cười nói:" Ông cùng Thẩm tổng nói chyện đi, con đi dạo quanh trường một chút."

Cô vừa đi ra được 10m thì nhận được điện thoại của Thạch Lỗi: "Nhiên tổng! Tôi cho người đi điều tra ba ngày! 1% vạn xác định, Thẩm tổng không có bạn gái! ! ! ! ! ! "

Cách điện thoại, Ôn Nhiên có thể nghe được trong miệng Thạch Lỗi có 100 cái dấu chấm than (!).

Nội tâm Ôn Nhiên cũng lập tức bay lên 100 cái dấu chấm than (!) ! ! ! !

Ôn Nhiên lập tức quay trở lại, Hàn giáo sư vừa thấy cô đi mà đã trở lại, ngạc nhiên hỏi: "Nhiên Nhiên làm sao vậy?"

Hai tay Ôn Nhiên cầm cái ghế trực tiếp ngồi bên cạnh Thẩm Nghiên, ngoan ngoãn nói: "Con không sao cả, ông à, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, con ngồi nghe."

Nói xong Ôn Nhiên nhìn về phía Thẩm Nghiên:" Nghiên Tổng, không làm phiền anh chứ?"

Thẩm Nghiên bình thản liếc nhìn cô một cái:"Ôn tổng cứ tùy ý."

Ôn Nhiên ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh người Thẩm Nghiên, cùng nghe Hàn giáo sư ra kiến nghị cho hắn, đồng thời ánh mắt liếc qua quan sát Thẩm Nghiên.

Cô phát hiện cảm xúc lạnh nhạt của Thẩm Nghiên có thể là trời sinh đấy,bởi vì hắn đối Hàn giáo sư cũng với thái độ như vậy.

Hàn giáo sư đối lập hắn phân tích lợi và hại, hắn tiếp thu rất nghiêm túc, thản nhiên ung dung mà trao đổi cùng với giáo sư.

Âm thanh hào hoa phong nhã nhẹ nhạt (nhẹ nhàng + lạnh nhạt), giọng nói truyền đến rất êm tai.

Giữa trưa ba người cùng nhau ăn cơm, đến hai giờ chiều thì tạm biệt kết thúc.

Hàn giáo sư tiễn hai người ra ngoài, cười nói:" Thẩm Nghiên à, ông rất hy vọng cháu và Nhiên Nhiên hợp tác đấy, hai người các cháu một người thạc sĩ một người tiến sĩ, trên phương diện chuyên nghiệp không có vấn đề, nhân phẩm cũng không có gì để nói, hai người không rõ về nhau nhưng ông đối với hai đứa hiểu rất rõ, rất tốt."

Thẩm Nghiên gật đầu.: "Vâng, cháu sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Ôn Nhiên cười đến đặc biệt đẹp, đầu khẽ dựa trên bờ vai Hàn giáo sư: "Cảm ơn ông đã khen ngợi."

Hàn giáo sư cười gõ đầu cô:"Không được ăn nhiều kem, đối với thân thể không tốt."

"Này là không phải không có bạn trai quản cháu nha." Mắt Ôn Nhiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghiên cười: "Đợi cháu có bạn trai quản, cháu sẽ không ăn nữa."

Ôn Nhiên đi theo sau lưng Thẩm Nghiên đi ra văn phòng Hàn giáo sư, cười tủm tỉm nói: " Nghiên tổng, anh cái người này thật không trung thực nha."

Thân hình Thẩm Nghiên cao to đứng ở hành lang, ánh mắt lướt qua về phía sau.

Ôn Nhiên bước nhanh đi đến trước mặt hắn, ngửa đầu đối diện với ánh mắt bình thản của hắn, đôi mắt sáng cong cong, cười đến sáng lạn:" Nghiên tổng, anh không có bạn gái nha."

Hành lang có hai giây yên tĩnh.

Gió thổi nhẹ hờ cửa sổ, cửa sổ không tiếng động chậm chạp mà mở ra.

Làn gió thổi tới mái tóc dài mềm mại của Ôn Nhiên, đuôi tóc nhẹ nhàng lay động, không khí quanh cô tràn ngập hương thơm.

Thẩm Nghiên nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, âm thanh không chút gợn sóng: "Ôn tổng, hẹn gặp lại."

Rồi sau đó vượt qua trước người Ôn Nhiên, sải bước chân dài, cầm cốc giữ nhiệt đi về phía trước.

Ôn Nhiên khiêu mi nở nụ cười, gạt đi chuyện ở bãi đỗ xe hôm bữa, lái xe về công ty, sau khi tan việc liền trở về biệt thự Ôn gia.

Không phải là cô không muốn về biệt thự ở Ôn gia, rõ ràng chính là nhà của cô, còn bị giữ ở ngoài cửa 10 phút, lại còn phải đợi nữ chủ nhân Ôn gia Tào Ức Vân cho phép mới có thể mở cửa.

Ôn Chí Thành buổi chiều không có ở công ty, thấy Ôn Nhiên về nhà liền chỉ tay về phía cô tức giận: "Ôn Nhiên, con chuyện là thế nào, phòng cháy kiểm tra là con gọi đến hay sao? Tập đoàn nhà mình cũng bị báo cáo? Tại sao con không hiểu chuyện như vậy.!"

Ôn Nhiện nhịn xuống ấm ức trong lòng, cười đi qua ôm lấy cánh tay Ôn Chí Thành:" Con đây không phải là vì tập đoàn mà suy nghĩ ư, phòng cháy kiểm tra không phải là vì an toàn sao, kiểm tra đúng chỗ không có chỗ nào hỏng nha. Ba, người đừng tức giận, con sẽ muốn khóc."

Hô hấp Ôn Chí Thành vẫn rất trầm, hiển nhiên vẫn còn trong tức giận.

Tào Ức Vân tới đưa cho Ôn Chí Thành tách trà, ôn ôn nhu nhu nói: " Đừng tức giận với Nhiên Nhiên nữa, vất vả lắm Nhiên Nhiên mới trở lại đây một lần. Nhiên Nhiên ở lại nhà ăn cơm đi, mẹ bảo đầu bếp làm những món con thích ăn nhất đấy."

Ôn Nhiên đối với ba còn có thể nhịn, dù sao đó cũng là người cho cô tiền, còn đối với người đàn bà trước mặt này liền nhịn không nổi, liếc mắt nhìn Tào Ức Vân:" Vậy sao? Vậy bà nói đi, tôi thích ăn cái gì?"

Trên mặt Tào Ức Vân nháy mắt xấu hổ, Ôn Nhiên quanh năm suốt tháng mới trở về nhà hai ba lần, bà thật sự không biết Ôn Nhiên thích ăn cái gì.

Ôn Chí Thành đối với chuyện Ôn Nhiên mỗi lần về nhà đều cãi nhãu, trong lòng buồn phiền cực điểm, quay người lên lầu nói :"Ôn Nhiên, đến thư phòng của ba."

Đến thư phòng Ôn Nhiên lập tức vào chủ đề chính: "Ba, con muốn cùng Thẩm thị hợp tác. Ba đáp ứng con, không cho Tiền Qua Nhã tham gia hợp tác này."

Ôn Chí Thành thở dài vân vê lông mày: "Con muốn cùng con bé tranh đoạt cái gì, không phải cũng là vì công ty sao. Con khi bé còn nghe lời hiểu chuyện, làm sao càng lớn càng tùy hứng rồi."

Ôn Nhiên từ trước tới nay không cùng ba cô nói tới chuyện này, nói ra những lời này tỏ ra cô đang cãi lại, nhưng tâm lý con trẻ bây giờ chẳng lẽ không có oán hận.

"Con không có tùy hứng" Ôn Nhiên ngồi trên bàn thư phòng cha cô, hai chân lúc ẩn lúc hiện: "Con cùng Hoắc thị hợp tác hạng mục công viên nước, thảo luận suốt hai tháng trời, nhân viên của con vì hạng mục này mà tăng ca mỗi ngày, kết quả là con bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật thì đã bị cô ta cướp lấy rồi. Cô ta cùng với nhân viên cô ta ngồi mát ăn bát vàng, trong lòng con cảm thấy không công bằng, ba..."

Ôn Nhiên còn chưa nói xong, điện thoại của Tiền Qua Nhã đã gọi tới, ở trong điện thoại thân thiết nói: "Ba, con với Thẩm tổng đã nói chuyện qua điện thoại rồi, có thể cuối tuần cùng ngồi lại bàn bạc nói chuyện thêm. Ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng lấy được sự hợp tác này. Nghe mẹ nói gần đây ba nghỉ ngơi không tốt, ba đừng lo lắng, có con đây."

Ôn Nhiên bình tĩnh nhìn ba cô, nghe rõ ràng ba cô cười nói: "Được, Tiểu Nhã vất vả rồi. Giao cho con là ba yên tâm rồi."

Ôn Nhiên mặt không biểu tình nhảy xuống bàn, không quay đầu lại mà đóng sập cửa đi ra ngoài.

Không muốn về công ty, không muốn về nhà, cũng không muốn một mình.

Cuối cùng tầm nửa tiếng đồng hồ, Ôn Nhiên có mặt tại quảng trường khiêu vũ, quảng trường khiêu vũ ở công viên có rất nhiều người, náo nhiệt, dù sao so với lúc cô cô đơn một mình cũng đỡ hơn một ít.

Sau đó Ôn Nhiên về nhà đem hai miếng bánh ngọt cô mới làm, dựa theo chỉ dẫn trên xe đến nhà Thẩm Nghiên.

Nói chuyện với ba cô nói gì cũng đều vô dùng, theo đuổi Thẩm Nghiên còn tốt hơn.

Nhà Thẩm Nghiên cách nhà của cô không tính là quá xa, đều là ở khu lớn, cô có bạn bè ở khu vực này, gọi một cuộc điện thoại là bảo an có thể cho đi dễ dàng.

Ôn Nhiên đến trước cửa nhà Thẩm Nghiên, vuốt nhè nhẹ ổ khóa Morse, có tiết tấu mà bấm vào.

Một phút sau, cửa mở.

Hơn chín giờ tối, lông mày Ôn Nhiên cong lên, ngửa đầu hướng về Thẩm Nghiên cười."Nghiên tổng, chào..."

Trong nháy mắt chợt ngừng lại, quan sát Thẩm Nghiên từ trên xuống dưới.

Thẩm Nghiên vừa mới tắm rửa, mặc một thân áo tắm màu trắng cổ hình chữ V, lồng ngực trắng một vùng, đai áo được buộc lỏng lẻo ở bên hông, lộ ra bắp chân trắng dài, kể cả ngón chân cũng đều rất trắng.

Dường như là một người đàn ông sạch sẽ.

"Nghiên tổng, chào buổi tối." Tay Ôn Nhiên cầm bánh ngọt vắt chéo sau lưng, nghiêng đầu cười nói:"Ban nãy tôi bị người ta ức hiếp, một mình lái xe trên đường thì khát nước, nhớ tới nhà Nghiên tổng ở bên này, liền tới xin một cốc nước."

Lông mày Thẩm Nghiên cũng chưa hề rủ xuống mà nhìn cô.

Trên tóc hắn có nước, thuận theo cái trán mà trượt xuống hướng chóp mũi, dao động khoảng hai giây rồi rơi xuống.

Ôn Nhiên nhìn chăm chú vào nơi giọt nước rơi xuống, tim đập lệch một nhịp, vội di chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Thẩm Nghiên lùi nửa bước, bình tĩnh nói: " Ôn tổng xin chờ một chút, tôi đi lấy nước cho cô."

Ôn Nhiên nháy mắt mấy cái, thăm dò nhấc chân muốn theo vào thì bị Thẩm Nghiên dùng chân đóng cửa, "Phanh" một tiếng vang lên, cửa đóng lại rồi.

"....."

Ý thức an toàn của Thẩm Nghiên thật là quá cao rồi.

Thẩm Nghiên đi qua phòng khách đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy nước, ngồi trên shế sô pha ở phòng bếp thì nhận được cuộc gọi video của Kiều Tử Chấp nói: "Chú Thẩm kiên quyết không cho phép cậu cùng Ôn thị hợp tác.Còn chưa nói tại sao. Chú Thẩm có phải còn băn khoăn việc cho cậu lấy Hàn Tư Đồng?"

Thẩm Nghiên không trả lời hắn, cởi áo tắm bỏ trên lan can cầu thang, lên lầu.

Kiểu Tử Chấp: "....."

Không thể về phòng rồi mới cởi áo tắm sao? ?

Một phút sau, Thẩm Nghiên thay xong quần áo ở nhà ra mở cửa, đưa ra cốc nước khoáng," Ôn tổng, ngủ ngon."

Ôn Nhiên: "..."

Không muốn ngủ ngon.

Ngón tay Ôn Nhiên duỗi ra chạm vào cốc nước:"Có chút lạnh. . . Nghiên tổng, có nhiệt độ bình thường không?"

Thẩm Nghiên: "Chờ chút."

Thẩm Nghiên nhấc chân đóng cửa, quay vào phòng.

Giọng Kiều Tử Chấp truyền ra từ điện thoại nói: "Thẩm Nghiên, tôi đưa nhà của cậu lên trên mạng tuyển người thuê cùng rồi."

Thẩm Nghiên nhìn sang Kiều Tử Chấp,đang muốn nói không cần thì nhìn thấy bên trên áo da đen của Kiều Tử Chất dính chất lỏng của bia.

Thẩm Nghiên khẽ nhíu mày: "Cởi ra."

Kiều Tử Chấp: "? ? ?" Thích sạch sẽ đến mức bia trên người hắn cũng quản?

Một lát sau, Thẩm Nghiên mở cửa, trên tay cầm lấy một cái khay, theo thứ tự là một ly nước bốc hơi nóng, một ly nước đá cùng với một ly nước nhiệt độ thường.

Ôn Nhiên: "......"

Nghiên tổng thật biết ôn nhu săn sóc.

Mới không phải là vì muốn đuổi cô đi.

Ôn Nhiên nháy mắt mấy cái, nhận ly nước ấm uống một ngụm, dương môi cười hỏi: "Nghiên tổng, sáng mai tôi đến đón anh đi làm nhé?"

Tức thì giữa lông mày Thẩm Nghiên nhẹ chau lại, đại khái là cả đời này chưa từng có cô gái nào đến đón.

Không cần Ôn Nhiên quan sát biểu hiện của Thẩm Nghiên cũng biết rõ Thẩm Nghiên sẽ từ chối cô.

Vì vậy trước thời điểm Thẩm Nghiên từ chối cô ---- cô liền bắt chước vẻ mặt của Thẩm Nghiên giống như đúc, hạ giọng ho một tiếng. "Khục."

Giọng nói đè thấp xuống giống như bị cảm cúm, "A....., vất vả cho Nhiên tổng rồi, vậy sáng mai tôi cùng Nhiên tổng, không gặp không về."

Ôn Nhiên lại trở về chính mình híp mắt cười, thanh âm mềm mại: "Tốt lắm, Nghiên tổng sáng mai không gặp không về."

Thẩm Nghiên nhấp nhấp đôi môi đã có gợn sóng rất nhỏ.

Chấp nhận bản tính đùa giỡn lần thứ hai này của Ôn Nhiên nhưng vẫn chưa thích ứng nổi.

Sau đó, hắn bình thản nói: "Ôn tổng, tạm biệt."

"Phanh" một tiếng -------

Đóng cửa lại.

"......"

------------------------------------------

* Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *

Nghiên tổng hôm nay đại khái nói bốn câu:

Ôn tổng, xin chào.

Ôn tổng, cứ tùy ý.

Ôn tổng, ngủ ngon.

Ôn tổng, tạm biệt.

          Ha ha :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro