Chương 3: Cao lãnh nhất thời sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Nhiên ngày hôm sau dậy thật sớm, tắm rửa bằng tinh dầu thơm ngào ngạt, trang điểm thành một mỹ nhân xinh đẹp, nghênh mặt đi ra cửa đón Thẩm Nghiên đi làm.

Nhưng vừa đi ra ngoài cửa lại đụng phải Dương Miểu.

Hết thảy tâm trạng đang rất tốt liền hóa thành hư ảo, tức khắc hiểu rõ, đứng dựa bên cạnh cửa nhàn nhạt hỏi: "Ba tôi lại để cho em đưa tôi đi đâu?"

Dương Miểu cẩn thận từng li từng tí nói: "Đưa sếp đi tỉnh M tham gia lễ cắt băng khánh thành nơi vui chơi."

Ôn Nhiên lùi về sau, tuỳ ý hất giày cao gót lên, ngồi trở lại phòng khách rủ lông mày xuống cầm lấy điện thoại, khoát tay với Dương Miểu nói: "Thủy Thủy, em đi chuẩn bị đi, bất quá tôi cũng chỉ đi có hai ngày, không cần mang quá nhiều đồ đạc."

Dương Miểu đối với Nhiên tổng chuẩn bị đi công tác đã quen thuộc, đi lên lầu giúp Nhiên tổng thu dọn hành lý.

Chủ đề khu vui chơi ở tỉnh M lần thứ 8 là do gia đình Hàn Tư Đồng mở , lúc ấy nhà đầu tư hợp tác là tập đoàn Ôn thành, người phụ trách là Ôn Nhiên.

Hàn gia muốn làm chủ đề khu vui chơi, cả nước có 8 khu vui chơi mắc xích với nhau, khu vui chơi này được không ít điện ảnh và truyện hình hợp tác, ở trong nước rất sôi động.

Ban đầu Ôn Nhiên cùng với ba cô đã hẹn trước, cắt băng khánh thành khu vui chơi này để cho ba cô đi, nhưng hiện tại, ba cô không đi cắt đột nhiên lại đá trở về cho cô.

Nếu đây là hạng mục của Tiền Quan Nhã, ba cô nhất định đến xem thành quả.

Xét cho cùng chính là ba cô cảm thấy hạng mục này không có gì lớn, không coi trọng cô, cũng không coi trọng hạng mục này, tùy ý đuổi cô đi xem.

Ôn Nhiên từ chỗ Hàn giáo sư lấy được số điện thoại của Thẩm Nghiên, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, ghé sát tai vào điện thoại.

Một giây sau điện thoại được nối máy, cô nín thở không nói chuyện, lẳng lặng chờ Thẩm Nghiên nói chuyện trước.

Hai giây sau, cô hình như nghe được hơi thở dài của Thẩm Nghiên lúc rời giường, giọng nói lười nhác nghe điện thoại của cô: " Xin chào, ai vậy?"

Thanh âm cực kỳ từ tính, từ lỗ tai tí ti của cô truyền đến khiến cho lỗ tai của Ôn Nhiên tê tê dại dại như bị phỏng, mặt bỗng nhiên chuyển hồng, bụm mặt lại không hiểu vì sao lại cà lăm: "Xin, xin chào, tôi là Nhiên Nhiên Nhiên, Ôn Nhiên."

Tai nghe bên kia rơi vào trầm mặc một lúc.

Một lát sau, đối phương lại hỏi, khôi phục âm thanh bình thản: "Xin chào, ai vậy?"

Ôn Nhiên:"......"

Thái độ xấu hổ của Ôn Nhiên cũng biến mất, ngồi xếp bằng trên ghế nói: "Nghiên tổng, tôi là người tối qua nói sáng nay đến đón anh đi làm, Ôn tổng."

Thẩm Nghiên hết sức trầm mặc.

Ôn Nhiên tự quyết định. "Hoặc anh gọi tôi là Nhiên tổng cũng được."

Thẩm Nghiên không có gián đoạn cô, đường dây bên kia nhất thời yên tĩnh.

Ôn Nhiên trong lòng tự nhủ Nghiên tổng này thật tốt, một chút cũng không lạnh nhạt vô tình."Nghiên tổng, tôi tạm thời đi công tác, không thể đưa anh đi làm rồi. Mặc dù anh có hẹn với tôi, nhưng là do tôi đơn phương lỡ hẹn, cũng nên giải thích với anh một câu."

Thẩm Nghiên vẫn không nói chuyện.

Mắt Ôn Nhiên buồn bực nhìn điện thoại, phát hiện màn hình điện thoại đang khóa.

"? ? ?"

Tắt điện thoại lúc nào vậy? ? ?

Buổi chiều Ôn Nhiên đến tỉnh M, Hàn Tư Đồng tới đón cô, đưa hai người đi quán bar bắt đầu uống rượu.

Hai người là bạn từ nhỏ, thời điểm Ôn Nhiên bị mẹ kế với chị kế ức hiếp, liền ở tại nhà của Hàn Tư Đồng nhiều năm, Hàn gia từ trên xuống dưới đối xử với cô rất tốt, cảm tình của Ôn Nhiên đối với Hàn Tư Đồng rất sâu.

Ôn Nhiên thuộc loại hỏa, tác phong làm việc cũng như hỏa, Hàn Tư Đồng thuộc loại thủy, lời nói hành động cũng như nước, vốn là như nước với lửa, nhưng hai người từ nhỏ đến lớn chỉ cãi nhau đúng một lần.

Lúc ấy Hàn Tư Đồng đang nói chuyện với bạn trai, Ôn Nhiên tình cờ thấy chứng cứ anh ta bắt cá hai tay, cô tính tình ngay thẳng liền nói cho Hàn Tư Đồng để chia tay, hiển nhiên Hàn Tư Đồng không chia tay lại cùng cô cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, cuối cùng Hàn Tư Đồng chia tay rồi, quan hệ hai người mới trở lại tốt đẹp, nhưng Ôn Nhiên cũng không hỏi đến lý do vì sao hai người chia tay.

Ôn Nhiên đang khát, uống ừng ực ừng ực từng ngụm rượu lớn, Hàn Tư Đồng thì nhấp từng ngụm nhỏ, nhẹ giọng gọi cô. "Nhiên Nhiên."

"Hả?"

Mắt Hàn Tư Đồng ửng đỏ: "Ba mẹ tớ muốn tớ kết hôn, nhưng tớ không muốn."

Ôn Nhiên không muốn hỏi nhiều đến tình hình nhà trai, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Hai ngày trước tớ đến thăm ông, Hàn giáo sư không có nhắc đến chuyện này, ông ấy có biết không?"

"Biết rồi," Hàn Tư Đồng uống rượu nói, "Thế nhưng biết thì cũng có thể thế nào, ai cũng không quản được bố tớ."

Ôn Nhiên không biết nói gì cho phải, giống như Hàn giáo sư đã nói, cô là người dám phản kháng, Hàn Tư Đồng thì có thói quen nhẫn nhục chịu đựng, cố kỵ quá nhiều, đều đã quên mất cách phản kháng.

Ôn Nhiên nghiêng người cho Hàn Tư Đồng một cái ôm ấm áp: "Bảo bối Tư Đồng, mặc kệ cậu lựa chọn làm gì, tớ vĩnh viễn ủng hộ cậu."

Ôn Nhiên tham dự hoạt động cắt băng khánh thành, sau hoạt động cô gọi cho ba cô báo cáo tình hình công tác, chuẩn bị trở về nhà đi tìm Thẩm Nghiên nói chuyện hợp tác, ba cô lại sắp xếp cho cô năm ngày công tác, lại bảo cô đi hỏi thăm Ôn thành trước khi hợp tác với nhà đầu tư lớn.

Ôn Nhiên ở lại tỉnh M chờ đợi năm này, buổi sáng cùng nhóm nhỏ tiến hành hội nghị, lại cùng với Hàn giáo sư đàm đạo về tư tưởng lịch sử, tỉ mỉ cùng nhóm nhỏ khai thông, cùng nhóm chế tạo phương án một cảnh hoàn chỉnh, buổi tối cùng cùng đại lão nói chuyện hợp tác với Thẩm thị.

Đôi khi cô thật không hiểu ba cô, một bên đem rất nhiều hợp tác giao cho Tiền Qua Nhã, một bên không có việc gì lại để cho cô đi chào hỏi những nhà thương mại lớn kia.

Một tuần sau, Ôn Nhiên trở về nhà.

Ngày đầu tiên về nhà vào buổi sáng sớm liền đi đến nhà Thẩm Nghiên, đón Thẩm Nghiên đi làm.

Mở cửa lại là một bác gái gần bốn mươi tuổi chất phác, trên tay cầm khăn lau, nhiệt tình cười hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô tới xem nhà ư?"

"? ? ?"

Ôn Nhiên quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước cửa nhà Thẩm Nghiên, không đến sai nha.

"Đúng rồi," Ôn Nhiên thử thuân miệng, nghiêng đầu cười nói: "Bác à, con là tới xem phòng ở đấy, Thẩm Nghiên có ở nhà không? Con là bạn anh ấy."

"Thẩm tiên sinh đã đi làm rồi." Bác gái nói xong liền mời Ôn Nhiên đi vào,"Cô cùng Kiều thiếu gia cũng là bạn bè ư? Mấy ngày nay người tới xem phòng đều nói là bạn bè của Kiều thiếu gia, nhanh mời vào, ngoại trừ phòng sách cùng phòng ngủ của Thẩm tiên sinh, các gian phòng khác đều có thể tùy ý xem, hôm nay cô tới thật sớm."

"? ? ?"

Ôn Nhiên mơ mơ màng mang đi theo vào, thay dép lê đi vào trong, hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy cô liền có thể đi vào nhà Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên đây là muốn bán phòng ư? Kiều thiếu gia là ai?

Còn có, sớm như vậy mà Thẩm Nghiên đã đến công ty rồi hả?

Cách Thẩm Nghiên trang trí nội thất thật là nhạt nhẽo,khắp nơi sạch sẽ không dính một hạt bụi, cùng với Thẩm Nghiên giống như đúc.

Ôn Nhiên đi theo bác gái đến xem phòng ở lầu hai, ho nhẹ hỏi: "Kiều thiếu gia đâu ạ?"

Bác gái cười nói: " Hai ngày này Kiều thiếu gia không có tới, bởi vì tự ý đăng quảng cáo thuê nhà của Thẩm tiên sinh, sợ tiên sinh tức giận nên vài ngày rồi không dám nghe điện thoại của tiên sinh. Nhưng mà tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, tôi cũng hi vọng có người ở cùng Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh bình thường ở nhà đều rất ít nói."

"..."

Lượng tin tức có chút lớn, nhưng Ôn Nhiên dường như đã hiểu, Kiều thiếu gia cùng Thẩm Nghiên là bạn tốt, Kiều thiếu gia vì nôn nóng đời sống Thẩm Nghiên quá cô đơn, nên đăng lên mạng cho thuê phòng.

Vị Kiều thiếu gia này cũng không có ý thức an toàn rồi, sao có thể tùy tiện tìm một người trên mạng ở chung với Thẩm Nghiên được?

Một người vừa tốt bụng đáng yêu như cô nhất định vì cái người cô đôc này mà bảo vệ tài sản cùng tính mạng.

Ôn Nhiên ôm cánh tay bác gái cười: "Bác à, con đặt trước ở đây rồi, lát nữa con chuyển tiền đến cho bác người khác đến xem phòng, bác không được để cho họ tiến vào nha. Con tên Ôn Nhiên, Nhiên trong lửa cháy, bác gọi Nhiên Nhiên là được rồi, hai ngày nữa con sẽ dọn tới."

Bác gái chính là bác gái, mấy ngày nay không ít người tới xem phòng, cho tới bây giờ chưa có người ôm cánh tay của mình, thấy Ôn tiểu thư không chê mình, hảo cảm đối với Ôn tiểu thư tăng lên rất nhiều;" Được được được, lát nữa tôi sẽ nói với Kiều thiếu gia một tiếng."

Ôn Nhiên nói xong lại lo lắng, gọi Dương Miểu đưa hai cái va ly hành lí giành chỗ, để lại trong phòng khách nhà Thẩm Nghiên, cô không tin Thẩm Nghiên có thể đem hành lý của cô ném ra ngoài.

Ôn Nhiên hỏi: " Đúng rồi bác à, trước đó có rất nhiều người đến, tại sạo họ không ở lại."

Bác gái bật cười nói: "Chê đắt, Kiều thiếu gia thét giá một tháng 10 vạn."

"....."

Thịt đau.

Cô ngoại trừ mua một chiếc Ferrari xa xỉ, còn lại tính ra những thứ đắt tiền nhất cũng chỉ cùng lắm hai vạn, cô nghèo lắm đấy.

Trong một tháng này nhất định phải theo đuổi được Thẩm Nghiên, trở thành bạn gái của Thẩm Nghiên thì sẽ không cần trả tiền nhà rồi.

Nếu theo đuổi không được, thì tiền mất tật mang rồi.

Ý chí chiến đấu của Ôn Nhiên sục sôi trở về công ty, trong lòng tự nhủ vận mệnh cán cân cũng quá cân đối rồi, ở nhà không chào đón cô nhưng ở phương diện tình yêu còn rất thuận lợi.

Đợi cô ở nhà Thẩm Nghiên, theo đuổi hắn, lấy được hợp đồng, đọat được di sản, hoàn mỹ.

Ôn Nhiên vừa đi ra khỏi thang máy của văn phòng, Thạch Lỗi như một cơn gió tới đón: "Nhiên tổng, Tiền Qua Nhã đi Thẩm thị rồi, vừa mới đi, sếp mau đi chặn cô ta lại."

Ôn Nhiên nhanh chóng lui vào thang máy, hất cao cái cổ thon dài, "Thế nào, tôi đẹp không?"

Thạch Lỗi dùng sức gật đầu: "Nhiên tổng nhà ta là Vô Địch đẹp nhất vũ trụ!"

Ferrari đỏ tự tin mà rời khỏi tập đoàn Ôn thành, hướng thẳng đến tổng bộ của Thẩm thị.

Tại trung tâm tổng bộ, Ôn Nhiên vượt qua mấy cái đèn đỏ, vẫn là sớm hơn 20.

Ôn Nhiên giẫm giày cao gót thẳng đến trước đại sảnh hỏi: "Thẩm tổng ở lầu mấy?"

Nhân viên lễ tân: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

Ôn Nhiên yên lặng một lát, nhướn mày tự tin nói: "Tôi là Tiền Qua Nhã, cô kiểm tra xem."

Nhân viên lễ tân lật sổ xem hẹn trước, ngẩng đầu nói: "Tiền tiểu thư đã lên lầu rồi."

"...."

Ôn Nhiên hít sâu, cười ngọt ngào với nhân viên lễ tân: "Thật ra, tôi là em gái của Tiền Qua Nhã, giám đốc Ôn Nhiên của tập đoàn Ôn thành, cô có thể gọi điện thoại cho trên kia hỏi một chút, tôi có thể đi lên hay không?"

Nhân viên lễ tân thái độ làm việc vô cùng thập phần chính trực nghiêm cẩn: "Thực xin lỗi tiểu thư, cô cần hẹn trước."

"...."

Bị chặn đường rồi.

Mất mặt.

Ôn Nhiên ở lầu một đợi hơn nửa giờ, cuối cùng nhìn thấy Tiền Qua Nhã xuống lầu.

Điện thoại bật chế độ ghi âm, Ôn Nhiên nhướng mày nghênh đón:"Chị Qua Nhã, thương lượng thế nào rồi?"

Tiền Qua Nhã mỉm cười,"Hợp đồng không phải đàm phán một lần mới thành công đâu, nhưng là có thể đi được một bước lại tới gần một lần, Nhiên Nhiên đi công tác một tuần rồi. Tối nay về nhà ăn cơm không?"

Về đến nhà rồi mới biết thật hay giả, Ôn Nhiên nhịn không được lườm một cái xem thường.

Ôn Nhiên cũng giả cười, "Chị Qua Nhã, chị bình thường tốt với em như vậy, có thễ dẫn em đi tìm gặp Thẩm tổng một lần không?"

Tiền Qua Nhã không nói chuyện, chỉ dơ điên thoại lên, phía trên có một hàng chữ -------

"Ôn Nhiên, cô còn không biết ư, đầu tuần này ba đã tìm luật sư lập di chúc rồi. ( mặt cười ) "

Toàn thân Ôn Nhiên lập tức cứng đờ, như bị dội một thùng nước đá cắm đầy dao đổ từ đỉnh đầu xuống, nước đá đánh thân, dao cắt da thịt, toàn thân vừa lạnh vừa đau.

Thảo nào ba cô sắp xếp cô đi tỉnh M công tác một tuần, không cho cô trở về.

Bởi vì ông ấy đang còn phân chia tài sản cho vợ cùng con gái của ông ấy.

"Thẩm tổng."

Tiền Qua Nhã bỗng nhiên thu điện thoại lại, mỉm cười nhìn về phía sau lưng Ôn Nhiên.

Cứng ngắc mà trừng mắt nhìn, kìm nén lại tất cả những ủy khuất cùng khổ đau, cố gắng hiện ra dáng vẻ tươi cười.

Tiền Qua Nhã lướt qua Ôn Nhiên đi về hương Thẩm Nghiên, giọng nói ôn nhu: "Thẩm tổng đi đâu vậy, cùng đi không?"

Giọng nói sau lưng Ôn Nhiên mát lạnh như dòng suối: "Tôi có việc nhà, cùng Tiền tổng không tiện đường."

Ôn Nhiên hít sâu, đem cái người bị khổ ở vứt bỏ này ném sâu vào một góc của đáy lòng, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười tươi, quay người nhìn về phía Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên so với tuần trước không có gì thay đổi, ánh mắt nhìn Tiền Qua Nhã không một gợn sóng, bình lặng như nước.

Giày cao gót Ôn Nhiên chạm đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đi đến trước cười: "Hello Nghiên tổng, tôi cùng Nghiên tổng tiền đường, có thể đi nhờ xe không?"

Có người trợ lý chạy tới mời Thẩm Nghiên ký tên, Thẩm Nghiên tiếp nhận văn kiện lật xem, rủ lông mày xuống ký tên.

Hắn thu lại mí mắt, Ôn Nhiên nhìn không thấy đôi mắt đen của hắn, ánh mắt rơi vào nốt ruồi bên trên lông mày trái của hắn.

Nốt ruồi ở trên ngọn lông mày khiến cho ngũ quan nhạt nhẽo trên khuôn mặt của hắn, khiến cho người khác khó có thể bỏ qua cảm giác tồn tại.

Có chút gợi cảm.

Ôn Nhiên hướng Thẩm Nghiên đi đến, cách hắn khoảng cách rất gần, thấp giọng tội nghiệp nói: "Nghiên tổng, hiện tại tâm trạng của tôi đặc biệt không tốt, tự mình lái xe có thể sẽ gặp chuyện không may."

Thẩm Nghiên không dừng động tác, lật đến cuối cùng, tiếp tục ký tên.

Ôn Nhiên nhìn Thẩm Nghiên ký tên, đôi tay rất đẹp, mím môi, nhẹ nói: " Có thể cho tôi đi nhờ xe được không?"

Trong đại sảnh ở lầu một chỉ có âm thanh Thẩm Nghiên ký tên.

Ôn Nhiên nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc, mùi hương thoang thoảng nước gội đầu mùi vị phiêu theo gió, cô lặng lẽ tiến về phía trước một bước nhỏ.

Sau đó, hạ giọng ho nhẹ.

Hua tay nói: " Này, này, có nghe tôi nói không? Này, này?"

Thẩm Nghiên còn đang ký tên.

Ánh mắt dường như không thèm nháy.

Ôn Nhiên bắt chước Thẩm Nghiên trả lời, đè thấp giọng gật đầu nói: "Tâm trạng không tốt mà lái xe, xác thực dễ dàng gặp chuyện không may. Nhiên Tổng, an toàn quan trọng nhất. Tôi nếu như không cho Nhiên Tổng đi nhờ xe, tôi đây chẳng phải là, không phải người? Cái này không hợp với đạo đức, Thẩm mỗ đây sao có thể..."

Thẩm Nghiên rốt cuộc ký xong, nhấc lông mày lên nhìn về phía Ôn Nhiên, "Ôn tổng, cô nóng không?"

Ôn Nhiên vội vàng gật đầu, "Nóng, nóng chết mất, vô cùng nóng."

Thẩm Nghiên có chút gật đầu, "Vậy thật xin lỗi, điều hòa xe tôi hư mất rồi."

"? ? ?"

Đây là loại thẳng nam gì đây? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro