Chương 4: Cao lãnh nhất thời sảng khoái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Nhiên thật sự cùng Thẩm Nghiên tiện đường, dù sao hành lý của cô cũng đặt ngay ở trước phòng khách nhà Thẩm Nghiên.

Nhưng hiện tại cô có việc quan trọng hơn cần làm, về công ty tìm chủ tịch Ôn.

Trong phòng làm việc của Ôn Chí Thành đang có khách, Ôn Nhiên một chút cũng không đợi liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vị khách bên trong là người quen cũ của Ôn Nhiên, công tử xí nghiệp Thương thị về khoa học kỹ thuật ngành sản xuất, Ôn Nhiên nhìn hắn một cái, không thèm cố kỵ có người ở đây, dứt khoát hỏi Ôn Chí Thành: "Ba bắt con đi công tác một tuần, có phải sau lưng con tìm luật sư lập di chúc rồi?"

Ôn Chí Thành lập tức nhíu mày: "Con nói mò cái gì đấy, con không thấy ba đang có khách sao? Đi ra ngoài!"

Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta: "Nghe thấy không? Ba tôi bảo anh đi ra ngoài."

Vị khách:"....."

Thương Quân Diễn nhíu mày, bỏ xuống đôi chân đang bắt chéo, chậm rì rì đứng dậy: "Chú, con đi trước..."

Ôn Nhiên không đợi Thương Quân Diễn đi ra ngoài, liền mở miệng nói tiếp: "Đưa con sợi tóc, con đi xét nghiệm ADN, hiện tại con muốn biết di chúc này có tên của con hay không, với lại không dùng não cũng biết rằng không có phần của con, con liền rất muốn biết con có phải con ruột của ba hay không, ngày mai con lại đi lấy tóc vợ trước của ba, xem rốt cuộc là đứa con hoang này ở đâu ra."

Ôn Chí Thành tức giận: "Ôn Nhiên!"

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nhiên là một mảnh lạnh như băng: "Con nói sai ư? Ba cùng Tào Ức Vân là vợ chồng, sỡ hữu chung tất cả lợi nhuận tài sản của công ty, về sau ba cùng bà ta chia đều tài sản, ba sẽ đem tài sản của ba để lại cho con gái yêu Tiền Qua Nhã của ba, con có khác gì một đứa con hoang?"

"Con cút ra ngoài cho ba!"

Ôn Chí Thành thở gấp, mặc kệ Thương Quân Diễn là khách ở đây, cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn ném vào Ôn Nhiên.

Gạt tàn hướng về đầu của Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên đứng yên, quật cường không tránh né, cắn răng lạnh nhạt nhìn Ôn Chí Thành.

Thương Quân Diễn phản ứng cực nhanh, bắt được cái gạt tàn đang hướng vào đầu của Ôn Nhiên. Không nói gì, nhẹ nhàng bỏ lại trên bàn. Gạt tàn đụng phải mặt bàn ở trong văn phòng yên tĩnh phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ôn Nhiên cũng không nói một lời, đột nhiên cầm lấy gạt tàn thuốc ném về phía mặt tường.

Một tiếng va đập lớn, cái gạt tàn thuốc ở trên mặt tường chia năm xẻ bảy rơi xuống, mặt đất rơi đầy mảnh vỡ.

Hai con mắt Ôn Nhiên nhuộm huyết sắc đỏ tươi: "Nếu như vừa rồi không có Thương Quân Diễn, đầu con đã bị ba ném bể rồi. Ôn Chí Thành, con biết, con chính là đứa con hoang."

Bờ môi Ôn Chí Thành đột nhiên run rẩy, lo lắng đi về phía Ôn Nhiên: "Không phải, Nhiên Nhiên, ba vừa rồi....."

Ôn Nhiên không liếc nhìn lấy một cái, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.

Ôn Chí Thành đuổi theo nói: "Nhiên Nhiên, không giống như vẻ bề ngoài, thời điểm ba và mẹ con ly hôn, ba đều chỉ cần con, ba vừa rồi chỉ là ....."

Ôn Nhiên mở cửa, nhìn thấy Tiền Qua Nhã ngoài cửa, Ôn Chí Thành đột nhiên im miệng lại.

Thương Quân Diễn đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Chú, con đi xem Ôn Nhiên."

Ôn Nhiên không cần bất kỳ người nào xem, cô di chuyển nhanh chóng, chạy xuống cầu thang đến bãi đỗ xe, đạp chân ga xông ra ngoài.

Ôn Chí Thành một câu cũng không phản bác, đã nói lên cô nói đúng.

Thương Quân Diễn gọi điện thoại cho Ôn Nhiên, Ôn Nhiên không nể tình chút nào mà cúp máy, đi thẳng đến quảng trường khiêu vũ.

Ôn Nhiên ngẩn ngơ nhìn quảng trường 10 phút, không khống chế được tế bào âm nhạc trong cơ thể, nhảy theo các bà cô ở quảng trường suốt 20 phút.

Tậm trạng mới ổn hơn một chút, Ôn Nhiên ngồi lại trong xe, nhìn thấy tin nhắn của Thương Quân Diễn: "Em thích cái nghĩa địa nào? Anh mua cho em."

Ôn Nhiên trả lời Thương Quân Diễn: "Cùng Ôn Chí Thành nói gì rồi? Ông ấy tìm anh hay anh tìm đến ông ấy?"

Thương quân Diễn ngữ khí mang vẻ châm chọc: "Lễ phép đâu rồi?"

Ôn Nhiên trầm mặc một phút.

Ba mẹ cô ly hôn, ba tái hôn, vợ mới của ba cho cô một chị gái, mẹ tái hôn, chồng mới của mẹ cho cô một người anh trai.

Chị là Tiền Qua Nhã, người xấu.

Anh trai là Thương Quân Diễn, so với người xấu thì tốt hơn một chút.

Ôn Nhiên không tình nguyện mà kêu: "Anh trai."

Thương Quân Diễn khẽ hừ một tiếng: "Có việc hỏi anh mới không nói ngang nữa."

Ôn Nhiên giận dỗi không nói lời nào.

Thương Quân Diễn biết cô tức giận, không trêu cô nữa, chỉ nói: "Ông ấy muốn công ty của anh cùng Ôn Thị và Thẩm thị hợp tác, tam phương hợp tác. Ôn thị có kiến trúc, Thương thị có kỹ thuật. Một khi anh đồng ý cùng Ôn thị hợp tác thì Thẩm thị cũng sẽ hợp tác với Ôn Thị. Ba của em hi vọng hạng mục này được quyết định, nên mới nhờ anh hỗ trợ, thời gian này ba em thật sự rất gấp."

Ôn Nhiên đã hiểu, kỳ thật đơn giản mà nói, mấu chốt của tam phương hợp tác chủ yếu là ở trên tay Thương thị.

Chủ tịch Thương thị giao quyền quyết định cho Thương Quân Diễn từ sớm.

Mà Thương Quân Diễn thiếu cô một ân tình, phải chăng mấu chốt quyền hợp tác này, lại nằm trên tay cô.

Vậy nếu như cô không cho Thương Quân Diễn hợp tác, có lẽ Thẩm Nghiên đều muốn tới cầu cô.

Ôn Nhiên cùng Thương Quân Diễn kết thúc nói chuyện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Nghiên tổng.

Ngữ khí đối phương bình thản, không chút dao động: "Ôn tổng, hành lý của cô đưa về công ty hay đưa đến nhà cô?"

Ôn Nhiên:"......"

Nghiên tổng giỏi quá, còn cho cô hai lựa chọn.

Mặc dù hai lựa chọn này không có cái gì tốt.

Ôn Nhiên bịt tai lại kêu: "Alô? Xin chào? Âm nhạc ở bên này to quá, tôi nghe không rõ, alô?"

"Anh đừng tắt nha." Ôn Nhiên giả vờ giả vịt: " Anh có nghe tôi nói gì không? Alô?"

Bên kia yên tĩnh, Ôn Nhiên nghe được một chút âm thanh hô hấp nhạt nhẽo của Thẩm Nghiên.

Sau đó, hắn giống như nhấp một ngụm trà, rất nhẹ nhàng mà có tiếng động như đang trôi qua yết hầu của hắn.

10 giây sau, Thẩm Nghiên nói: " Tín hiệu không tốt, nghe không rõ, cô nói lớn một chút."

Ôn Nhiên: "...."

Có nên lớn tiếng thêm chút nữa?

Cô lại lớn tiếng một chút, xác nhận là cô có thể nghe thấy hắn nói chuyện.

Thời điểm cô không lớn tiếng cũng rất giống nói rõ cô có thể nghe thấy hắn nói chuyện.

Thẩm Nghiên là thứ bụng đen ư? ? ?

Ôn Nhiên đóng cửa xe đang bật nhạc, mỉm cười: " Nghiên tổng, trong hành lý của tôi có đồ gia truyền của Ôn gia, anh khoan cho người khác động vào, tôi bây giờ đến...."

Hai chữ "giải quyết" còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên có tin nhắn.

Hàn Tư Đồng: "Tớ chiều nay lên máy bay trở về, có rảnh cùng nhau đi ăn cơm không?"

Ôn Nhiên nhanh chóng nói với Thẩm Nghiên: "Nghiên tổng, cuối tuần này tôi sẽ giải quyết hành lý, anh ngàn vạn lần đừng động, bên trong đều là đồ đạc vô giá đấy."

Dừng một chút, Ôn Nhiên cười nhẹ: "Nghiên tổng, tôi tin tưởng anh như vậy, đem đồ gia truyền đưa tới chỗ anh rồi, tôi....."

"Ôn tổng.", Thẩm Nghiên bên kia vang lên tiếng nước: "Tín hiệu bên này không tốt, nghe không rõ, cô lớn tiếng chút."

Ôn Nhiên bỗng có chút nghi hoặc bên kia Thẩm Nghiên tín hiệu không tốt hay là đang trêu cô.

"Alô?" Ôn Nhiên buồn bực, âm thanh dần mềm xuống, thăm dò hỏi: "Thẩm Nghiên? Anh có nghe thấy không?"

Sau nửa ngày không nghe thây Thẩm Nghiên trả lời, dường như còn không nghe được tiếng hít thở của hắn.

Ôn Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại.

"..."

Trò chuyện đã kết thúc.

Con mẹ nó, Thẩm Nghiên! ! !

Chuyện kết hôn ở Hàn gia triệt để khai hỏa, Hàn Tư Đồng không muốn kết hôn với người mình không thích. Ba cô cùng mẹ cô là là tư tưởng truyền thống nói đều vì tốt cho cô, Hàn lão gia không muốn cháu gái kết hôn lập gia đình sớm như vậy liền ở trong nhà mắng con trai, Hàn gia loạn thành một đoàn.

Hàn Tư Đồng trở về, Ôn Nhiên đi đón cô, đưa Hàn Tư Đồng hoàn toàn không muốn về nhà về nhà mình.

Cuối tuần, Hàn Tư Đồng về nhà đàm phán với ba mẹ, Ôn Nhiên dự định xử lý chuyện ở nhà Thẩm Nghiên thì nhận được tin tức của Dương Miểu, nói Thẩm Nghiên đi điều tra nghiên cứu thị trường rồi.

Điều tra nghiên cứu thị trường là vùng hot nhất ở mọt nhà, chủ yếu là công viên trò chơi cho trẻ em.

Nếu Dương Miểu có thể thu được tin tức, như vậy Tiền Quan Nhã khẳng định biết được rồi.

Ôn Nhiên lập tức kêu Dương Miểu đem con gái sáu tuổi Dương Bối Bối cùng đi công viên trò chơi.

Công viên mở cửa vào chín giờ sáng, trời nắng 38 độ gay gắt.

Ôn Nhiên cùng Bối Bối đeo trên đầu kẹp tai thỏ màu hồng nhạt, trên mặt hai người đều tràn đâỳ sự hưng phấn, Ôn Nhiên cười rộ lên khiến trên đôi má có chút hồng, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Dương Miểu cầm ô dặn dò hai người: "Cuối tuần khẳng định có rất nhiều người, đừng có chạy lung tung, dễ dàng đụng vào....."

Dương Miểu còn chưa kịp nói hết, Ôn Nhiên cực kỳ hưng phấn dắt Bối Bối xông vào bên trong, hai năm qua Bối Bối rất thích chơi cùng với dì nhỏ, cười đến khanh khách, ngay cả mẹ cũng cản không được.

Dương Miểu chạy theo phía sau hô: "Nhiên tổng, thân hình Bối Bối không đủ cao để chơi được nhiều trò, hai người đừng chạy nhanh như vậy! Hơn nữa mục đích của chúng ta không phải chơi."

Ôn Nhiên quay đầu lại vẫy tay, cười: "Yên tâm đi, tôi....."

Lời còn chưa dứt, Ôn Nhiên liền va vào một lồng ngực rộng lớn, Bối Bối: "A" một tiếng che miệng lại, nhanh chóng chạy về bên người mẹ mình.

Ôn Nhiên còn chưa biết gì, bỗng nhiên cảm giác được hơi thở đặc biệt quen thuộc, lạnh nhạt và lạnh lùng, có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Lỗ tai cô cách túi áo sơ mi trắng của hắn rất gần, giống như có thể nghe thấy được tiếng tim đập của hắn, bịch bịch, vững vàng mà mạnh mẽ.

Ôn Nhiên từng chút một ngẩng đầu lên, người đến người đi trong này nhiều như vậy mà lại đụng phải đôi mắt không chút dao động này.

Hai mắt Thẩm Nghiên nheo lại, có chút chần chờ trong phút chốc, dường như có chút ngoài ý muốn mà gặp phải Ôn tổng ở đây.

Dường như đối với chuyện hắn bị cô đụng vào, có chút sáng tỏ.

Ôn Nhiên vội vàng tách ra, giơ ngón trỏ lên thề: "Nghiên tổng, tôi thực sự không cố ý ăn đậu hủ của anh, tuyệt đối không có mưu tính trước."

Thẩm Nghiên không trả lời, cầm lấy kính râm từ trong túi áo ra đeo lên, che đi đôi mắt, không mặn không nhạt gật đầu với Ôn Nhiên.

"Nghiên tổng", Ôn Nhiên cười quơ quơ tai thỏ trên đầu: "Cùng chơi chứ? Tôi cùng bạn tôi cùng tới đây, nhiều người chơi cùng mới thú vị."

Nói xong Ôn Nhiên cười tủm tỉm quay đầu lại gọi người: "Bối Bối lại đây, tới cùng dì nhỏ chào hỏi."

Thẩm Nghiên: "......"

Trợ lý Hách Lạc bên cạnh Thẩm Nghiên: "......."

Cô gái đeo tai thỏ này là ai? ? ?

Hách Lạc chưa từng thấy qua Ôn Nhiên, nhất thời quan sát, cũng đẹp quá đi!

Vì sao mà ánh mắt của cô giống như có những vì sao? Vì sao lúc cười rộ lên lại vừa quyến rũ vừa đáng yêu?

Ông chủ nhà hắn cuối cùng gặp mệnh đào hoa rồi à? ? ?

Bối Bối là một đứa nhỏ dễ thương tinh quái, lanh lợi chạy tới ôm đùi Thẩm Nghiên, ngẩng mặt lên ngọt ngào kêu một tiếng: "Chào chồng dì nhỏ!"

Thẩm Nghiên vô thức lùi về sau một bước.

Dường như cho tới bây giờ chưa bị một bạn nhỏ ôm.

Bối Bối lớn lên nhỏ con, không giống sáu tuổi, như mới bốn tuổi.

Hai tay vòng lấy ôm chặt đùi Thẩm Nghiên, ngửa đầu hỏi: "Chồng dì nhỏ, có thể mua kẹo bông cho Bối Bối không?"

Thẩm Nghiên rủ mắt xuống nhìn đứa bé, nháy mắt trong lòng có chút mềm mại, không có đẩy ra.

Ôn Nhiên laoạ tức rèn sắt khi còn nóng, ngồi xổm xuống cười, hạ giọng bắt chước bộ dạng của Thẩm Nghiên, nói: "Đương nhiên chồng dì nhỏ có thể mua kẹo bông cho con, chồng dì nhỏ nếu không mua cho con, chồng dì nhỏ này có còn là người không? Chồng dì nhỏ...."

Thẩm Nghiên quỳ gối, nhẹ nhàng đẩy đứa bé đang ôm đùi hắn ra, nhàn nhạt uốn nắn: "Chú gọi Thẩm Nghiên, không phải chồng dì nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro