Chương 5: Cao lãnh nhất thời sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thẩm Nghiên không cho Ôn Nhiên với Bối Bối gọi chồng dì nhỏ, mặc kệ cho dù hắn có cho gọi hay không, thế nào cũng phải giữ Thẩm Nghiên lại, càng muốn cùng Thẩm Nghiên dạo chơi trong công viên.

Con gái theo đuổi con trai, không thể rụt rè, phải chủ động, phải tạo cơ hội ở cùng nhau.

Không chủ động, còn tưởng tượng anh ta cũng thích mình, chờ anh ta tới thổ lộ cái gì đấy, tuyệt đối không được.

Trong công viên nhiều người, Ôn Nhiên nắm tay Bối Bối đi cạnh bên Thẩm Nghiên, nhỏ giọng hỏi Bối Bối: "Bảo bối, chồng dì nhỏ có đẹp trai không?"

Bối Bối siêu phối hợp: "Đặc biệt đẹp! Cùng với dì nhỏ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!"

"Ai ya" Ôn Nhiên đem Bối Bối ôm vào trong ngực, dùng sức "bẹp" một tiếng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Dì cũng thấy chồng dì nhỏ siêu cấp đẹp!"

Đuôi mắt Thẩm Nghiên tựa như dừng lại trên mặt Ôn Nhiên hai giây, lại rơi xuống khuôn mặt của Bối Bối bị Ôn Nhiên hôn ra vết son, son môi là chính là thứ màu nổi bật dễ khiến người khác chú ý, lông mày Thẩm Nghiên có chút nhăn lại.

Hách Lạc đi theo sau lưng ba người chụp hình, cảm thấy hình ảnh ba người này như thể một nhà ba người.

Ôn Nhiên có tâm tư nhỏ, muốn cùng Thẩm Nghiên ngồi bánh xe đu quay, liền nhờ Dương Miểu mua hai vé.

Hôm nay nhất định phải ở một mình cùng với Thẩm Nghiên 20 phút.

Đi ngang qua máy làm kẹo bông, Ôn Nhiên lặng lẽ đưa cho Bối Bối một ánh mắt, Bối Bối lập tức dùng giọng trẻ con hô to: "Chồng dì nhỏ ------ con nhìn thấy chỗ bán kẹo bông rồi ----"

Thẩm Nghiên tay bỏ vào túi quần thân thể không dừng lại, Ôn Nhiên cắn môi dưới, một lần nữa nói: "Nghiên tổng ----- Bối Bối thấy máy bán kẹo bông rồi ----"

Thân ảnh cao to của Thẩm Nghiên dừng lại, rõ ràng là một người lạnh lùng ít nói, lại vì một người nào đó mà kiên nhẫn, một chân quỳ ngồi xuống: "Bạn nhỏ, con biết dùng máy làm kẹo bông ư?"

Bối Bối lắc đầu định nói không biết, Ôn Nhiên nhanh tay che miệng Bối Bối: "Chồng dì nhỏ đang hỏi dì đấy, không hỏi con."

Sau đó Ôn Nhiên ngẩng đầu, xiết nhẹ cuống họng phát ra giọng nói ngọt ngào của bạn nhỏ: "Chồng dì nhỏ, con không biết."

Trợ lý Hách Lạc đứng sau lưng Thẩm tổng không nhịn được cười, trong lòng nói ôi mẹ ơi, vị dì nhỏ này cũng thật đáng yêu quá đi.

Hách Lạc Phốc một tiếng bật cười.

Ánh mắt Thẩm Nghiên quét về phía sau lưng, tựa như đang cảnh cáo, Hách Lạc vội vàng im miệng.

Máy làm kẹo bông là tự động, Thẩm Nghiên nhìn bảng chỉ dẫn đi đổi tiền xu, bỏ vào trong máy, thấp giọng hỏi Bối Bối: "Con muốn ăn vị gì?"

Ôn Nhiên lần nữa lại mở miệng trước, cong cong đôi mắt mà nói: "Chồng dì nhỏ, con muốn vị Chocolate!"

Ánh mắt Thẩm Nghiên thoáng nhìn khuôn mặt tươi cười của Ôn Nhiên, lựa chọn ----- vị bình thường.

Ôn Nhiên cảm thấy Thẩm Nghiên, rất có tinh thần phản nghịch.

Máy móc xuất nguyên liệu, Thẩm Nghiên lấy que làm kẹo, một vòng lại một vòng, kẹo bông dần thành hình, kẹo bông trong tay Thẩm Nghiên nhìn rất đẹp mắt.

Ôn Nhiên cảm thấy ánh mắt Thẩm Nghiên thật ôn nhu, nháy mắt ánh mắt của cô giống như sao sáng: "Chồng dì nhỏ, có thể cho con ăn thử một miếng không?"

"Không thể."

"....."

Thẩm Nghiên thật lãnh đạm.

"Vậy anh ăn trước một miếng đi." Ôn Nhiên cầm kẹo bông đưa tới bên miệng Thẩm Nghiên "Nghiên tổng, rất ngọt, anh ăn thử đi."

Thẩm Nghiên chưa từng ăn kẹo bông, khẽ nhíu mày lùi lại: "Tôi không ăn kẹo, cảm ơn Ôn tổng."

"...."

Bối Bối chờ đến nôn nóng: "Dì nhỏ, con ăn kẹo! Cho con!"

Ôn Nhiên muốn trêu chọc Bối Bối không để cho con bé ăn, bỗng nhiên kẹo bông trên tay bị Thẩm Nghiên cướp đi.

Thẩm Nghiên cúi người đưa cho Bối Bối, ôn hòa nói: "Sẽ sâu răng, ăn ít một chút."

"Oa" Ôn Nhiên nhìn Thẩm Nghiên thật ôn nhu nói: "Ba ba! Nghiên tổng, anh rất phù hợp làm ba nha!"

Thẩm Nghiên lạnh nhạt nói: "Ôn tổng, cơm không thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói lung tung."

Ôn Nhiên híp mắt, quơ tai thỏ gật đầu cười: "Được được được, nghe anh, anh chính là đầu văn kiện của tôi."

Hách Lạc: "...."

Nhiên tổng là đang trêu chọc em gái ư ? ? ?

Ôn Nhiên không biết Thẩm Nghiên "Không ăn kẹo" có phải là lấy cớ hay không, vạn nhất Thẩm Nghiên thật sự không ăn kẹo, bàn tay nghệ thuật làm kẹo này không có đất dụng võ sao.

Ôn Nhiên lùi ra phía sau hỏi Hách Lạc: "Trợ lý Hách, Nghiên tổng thật sự không ăn kẹo ư?"

Hách Lạc không dám nói lung tung, suy nghĩ một chút, chỉ dám trả lời: "Nghiên tổng vào lúc công ty có liên hoan thì không có ăn kiêng."

"...."

Lừa đảo.

"Trợ lý Hách" Ôn Nhiên bắt lấy cơ hội, lấy điện thoại mở mã vạch: " Thêm Wechat đi?"

Hách Lạc siêu cấp hưng phấn, lập tức thêm bạn bè.

Nhiên tổng quá đáng yêu, quả thực cùng Thẩm tổng là trời sinh một đôi bù đắp cho nhau nha!

Ôn Nhiên cũng hưng phấn, biết rõ người bên cạnh Thẩm Nghiên là tình báo siêu cấp quan trọng.

Đầu tiên là thêm Wechat của Hách Lạc, tiếp theo là thêm Wechat của Thẩm Nghiên!

Dương Miểu đã quay lại, tay Ôn Nhiên một phút cũng không rời Bối Bối đã ẩm ướt mồ hôi, vội vàng đem Bối Bối trả lại cho Dương Miểu, nhỏ giọng hỏi: "Mua được vé chưa? Đu quay có nhiều người ngồi không?"

"Không nhiều, ít người lắm." Dương Miểu lặng lẽ đem vé bỏ vào trong túi của Ôn Nhiên. Ôn Nhiên lập tức vui vẻ thoải mái, cao hứng đến nỗi hai mắt cong lên, môi vểnh lên trong lòng tràn đầy vui sướng.

Thời điểm cô chơi đùa, tính cách như một đứa trẻ con, thấy cái gì đều muốn ăn thử, quán bên cạnh có bán giấy dán hình vẽ nói: "Đợi một chút, tôi đi mua cái này, Bối Bối có muốn không?"

Bối Bối hưng phấn, lúc đi chơi cùng với mẹ, mẹ cái gì cũng không cho mua: "Muốn! Dì nhỏ, con muốn hình dán đại dương!"

Ôn Nhiên chọn cho mình một hình trái tim nhỏ, dán vào má trái, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Nghiên.

Làn da Ôn Nhiên trắng, dán lên hình trái tim đỏ càng làm nổi bật nước da trắng nõn, cô cười cười hỏi Thẩm Nghiên: "Đẹp không? Tôi có đẹp không?"

Ánh mắt Thẩm Nghiên bình thản rơi trên hình dán trên má của cô, lúc cô cười nói cũng làm cho hình dán nhảy lên, hầu kết Thẩm Nghiên nhẹ nhàng chuyển động, đồng tử lập tức co rút lại.

Sau đó nhàn nhạt dời ánh mắt, không nói gì.

Ôn Nhiên cũng không trông chờ hắn sẽ khen cô, quay người nói với ông chủ bán: "Ông chủ, lấy cho tôi hình vệ binh dải ngân hà."

Ông chủ: "? ? ?"

Thẩm Nghiên: "....."

Thẩm Nghiên đứng ở quầy hàng bên cạnh, chỉ vào một cái hình dán: "Cái này."

Ôn Nhiên nhìn thấy trên đó viết năm chữ lớn "Đáy biển tiểu cánh quân", giữa lông mày hiện lên sự ngạc nhiên, buột miệng nói: "Oa! Ba Ba!"

Đầu ngón tay Thẩm Nghiên thoáng rụt lại một phát, lỗ tai cũng hơi đỏ lên một chút, hắn thu tay lại bỏ vào túi, quay người nện bước chân rời đi.

Ôn Nhiên đi theo sau lưng Thẩm Nghiên kiếm chuyện nói: "Nghiên tổng ba ba, anh bình thường cũng xem phim hoạt hình ư?"

Thẩm Nghiên tự ngăn đi tiếng ồn, ánh mắt giống như thanh tra đi khảo sát tuần tra các quầy hàng.

Cuối cùng đến trò bánh xe đu quay, Ôn Nhiên đang muốn mời Thẩm Nghiên ngồi thì nghe thấy có một người mẹ hỏi một bạn nhỏ: "Có muốn ngồi bánh xe đi đu quay không?" Bạn nhỏ liền nắm chặt lấy áo của mẹ mình nói: "Sợ cao", người mẹ chê bai: "Đồ nhát gan" liền dắt bạn nhỏ đi.

Ôn Nhiên nghe được liền nhíu mày xuống, cô đặc biệt không thích loại người mẹ này, ngồi xổm xuống ôn nhu hỏi Bối Bối: "Bối Bối có muốn ngồi bánh xe đu quay không?"

Bối Bối trả lời: "Dì nhỏ, dì thật ấu trĩ."

"....."

Con bé này thật giống như bà cụ non tám mươi tuổi.

Chính xác thì rất nhiều người không thích ngồi trò này, cảm thấy thật trẻ con, cảm thấy không có gì thú vị, nhưng đối với Ôn Nhiên thì cái trò trẻ con này mới thú vị, quay đầu chờ mong hỏi Thẩm Nghiên: "Nghiên tổng, tôi với anh ngồi bánh xe đu quay nha?"

Thanh âm Thẩm Nghiên bình thản: "Ôn tổng, tôi sợ cao."

"Anh sợ cao ư?" Ôn Nhiên lập tức ngẩng mặt tươi cười nói: "Vậy tôi đi cùng anh, bảo vệ anh."

Hô hấp của Thẩm Nghiên đình trệ mất hai giây. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười sáng lạn của Ôn Nhiên liền dời ánh mắt: "Cảm ơn lòng tốt của Ôn tổng."

"...."

Đừng cảm ơn nha, anh tiếp nhận là được rôì.

Ôn Nhiên nhấp miệng, đang muốn Bá Vương mạnh thượng cung, đem Thâm Nghiên lôi vào vòng quay, phía sau liền truyền tới âm thanh tao nhã của con gái: "Thẩm tổng, Nhiên Nhiên."

Tâm Ôn Nhiên trầm xuống, không nghĩ tới Tiểu Qua Nhã sẽ xuất hiện vào lúc này, lập tức kéo lấy cánh tay của Thẩm Nghiên chạy.

Nhưng mà, kéo không được.

Ôn Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu: "Anh 100 kg sao? Tại sao lại nặng như vậy?"

Thẩm Nghiên vững như Thái Sơn: "Cô quá khen."

"....."

Ôn Nhiên kéo không nổi hắn, chỉ phải nhỏ giọng nói: "Thẩm tổng, Tiền Qua Nhã là con gái cuả mẹ kế tôi, hai người họ đều là người xấu. Có lần ba tôi đi công tác liền đánh tôi, đánh xong liền nhốt tôi vào trong tủ khóa lại không cho ăn cơm, bọn họ thật sự rất xấu, cho dù anh không hợp tác với tôi, cũng ngàn vạn lần đừng tìm cô ta...."

Ôn Nhiên còn chưa nói xong, Tiền Qua Nhã đã đi đến trước mặt Ôn Nhiên: "Nhiên Nhiên, đang nói chuyện gì vậy?"

Ôn Nhiên thẳng lưng, giơ lên khuôn mặt tươi cười nói: "Không có gì, chị Qua Nhã lần đầu tiên tới đây chơi ư?"

Tiền Qua Nhã không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn về Thẩm Nghiên: "Thẩm tổng tới khảo sát đấy ư?"

Ánh mắt Thẩm Nghiên rơi trên mặt Ôn Nhiên, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Ôn Nhiên.

Nốt ruồi màu xám trên ấn đường của hắn theo lông mày nhăn lại.

Dáng vẻ trên mặt Ôn Nhiên tươi cười đẹp đẽ, trong mắt tràn đầy ánh sáng, hình dán trái tim trên má đỏ tươi sinh động.

Thẩm Nghiên thu hồi ánh mắt, đối với Tiền Qua Nhã ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tôi đi khảo sát xong rồi, tạm biệt Tiền tổng."

Tiền Qua Nhã lập tức nhìn về phía Ôn Nhiên, không vui nói: "Nhiên Nhiên, em có phải làm ầm ĩ đến Thẩm tổng rồi không? Làm Thẩm tổng tức giận?"

Ôn Nhiên không để ý có Thẩm Nghiên bên cạnh, lạnh lùng nhướn mi châm chọc: "Cô mù à? Không thấy cô vừa mới đến, Thẩm tổng liền nói phải đi?"

Tiền Qua Nhã nhíu mày, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tao nhã: "Nhiên Nhiên, em không lễ phép."

"Đối xử với loại người như cô, tôi không cần lễ phép." Ôn Nhiên một chút cũng không sợ Thẩm Nghiên thấy được dáng vẻ chua ngoa của cô: "Mẹ cô không phải cũng không có lễ phép?"

Thẩm Nghiên không muốn nghe hai người đàn bà cãi nhau, cũng không muốn giúp bất kỳ ai, quay người rời đi.

Ôn Nhiên phản ứng nhanh, vô thức bắt lấy cánh tay Thẩm Nghiên: "Anh không ngồi đu quay ư?"

"Ừ", Thẩm Nghiên đẩy tay cô ra, nhàn nhạt gật đầu: "Tạm biệt Ôn tổng."

Ôn Nhiên một chút cũng không muốn tạm biệt, mới vòng vo hơn nửa giờ, làm sao đã rời đi rồi?

Không cam lòng.

Ôn Nhiên ngửa đầu nhìn cái cằm khiêu gợi của Thẩm Nghiên, lại cúi đầu nhìn tay của Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên mặc áo sơ mi trắng, tay áo tầng tầng lớp lớp sạch sẽ mà vén đến khuỷu tay , trên cánh tay uốn lượn lấy tràn ngập gân tay màu xanh.

Cái người này, rõ ràng hơi thở rất lạnh nhạt, lại tràn ngập hormone gợi cảm quyến rũ.

Thật không nỡ sau này bạn gái của hắn là người khác.

Ôn Nhiên chợt dương môi cười, cầm lấy tay Thẩm Nghiên: "Trước khi đi cho anh một món quà."

Ôn Nhiên cực nhanh lấy xuống hình dán trên má, dán trên tay Thẩm Nghiên.

Dán xong liền lùi lại, đung đưa tai thỏ trên đầu, ngoan ngoãn vẫy tay:"Nhiên tổng đem tim giao cho anh rồi, tạm biệt Nghiên tổng!"

Thẩm Nghiên ngoại trừ là bắt tay cùng đối tác nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với nữ nhân. Mắt thường có thể thấy được ngón út nhẹ co lại hai cái.

Hách Lạc nhìn đến đần độn: "...."

Mẹ tôi ơi, Nhiên tổng đây là đang trêu chọc nữ nhân ư? ? ?

Hách Lạc đi sau lưng Thẩm Nghiên, liên tục lải nhải: "Nghiên tổng, Nhiên tổng là đang theo đuổi anh sao? Trời ạ, cô ấy cũng rất xinh đẹp nha, đáng yêu như ánh mặt trời, nhiệt tình, còn biết chọc ghẹo! Nhiên tổng giống như một đốm lửa nha, tôi đứng cạnh cô ấy cảm giác toàn thân đêù bị hâm nóng đây, cô ấy mà so với cái cô Tiền tổng giả dối kia...."

Thẩm Nghiên mở cửa lên xe, Hách Lạc vỗ đầu một cái: " Thẩm tổng, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Thẩm Nghiên trầm mặc không nói, thu liễm lông mày nhìn xem trái tim trên tay.

Rũ mắt, thần sắc u ám không rõ.

Một lát sau, Thẩm Nghiên bóc cái hình dán ra, gảy chất dính ra rồi kẹp vào trong sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro