Chương 6: Cao lãnh nhất thời sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nghiên đã đảm nhiệm đi khảo sát khu vui chơi, sau khi kết thúc cần báo cáo với cấp trên.

Cuối tuần, cấp trên ở nhà không đi làm.

Cấp trên là Chủ tịch Thẩm Ký.

Thẩm Nghiên rũ mắt đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu, mở cửa vân tay vào nhà: "Ba, mẹ, con đã về."

"Nghiên Nghiên về rồi đấy à?" Phu nhân chủ tịch ở trong phòng khách gọi hắn: "Mau vào đây, mẹ nhìn xem con có cao thêm không nào, chúng ta đã 10 năm không gặp rồi đấy."

"......"

Năng lực châm chọc của Từ Mạn phu nhân lại tăng lên rồi.

Thẩm chủ tịch ngoắc tay với hắn: "Nào, tới đây báo cáo công tác đi. Nơi vui chơi cho trẻ em khiến con cảm thấy như thế nào? Có viện trợ hay không?"

Thẩm Nghiên đổi dép lê đi vào, định ngồi vào ghế sô pha dành cho khách.

Vừa chạm phải ghế, Thẩm Nghiên còn chưa kịp ngồi, Từ Mạn cau mày nói: "Đi rửa tay."

Thân hình Thẩm Nghiên dừng lại: "Con rửa tay rồi."

Từ Mạn: "Rửa không sạch sẽ, ở đó vi khuẩn nhiều, con sinh bệnh thì không sao, nhưng mẹ sợ ba con sinh bệnh."

Thẩm Nghiên đứng lên, đi rửa tay.

Sau khi trở lại, Thẩm Nghiên đối với báo cáo này nói một cách nhanh gọn: "Không viện trợ."

Thẩm Ký ném hạt dưa trên mặt bàn, tùy ý phủi tay: "Vậy thì tiếp tục nói chuyện Hàn gia."

Từ phu nhân ở trong nhà không nói chuyện công việc, vỗ đầu Thẩm Nghiên hỏi: "Con muốn ăn kem không? Mẹ gần đây phát hiện ra kem hộp hoa tâm ăn rất ngon."

Thẩm Nghiên nhìn về phía mẹ mình, có chút nhắm mắt lại: "Mẹ, con năm nay hai mươi sáu, không phải sáu tuổi."

Từ Mạn xùy một tiếng: "Xem con nói kìa, hai mươi sáu là không thể ăn kem nữa rồi hả?"

Thẩm chủ tịch tiếp tục nói: "Chú Hàn lúc nhà chúng ta thiếu chút nữa phá sản, đã có ân giúp đỡ nhà chúng ta. Hiện tại thị trường chứng khoán nhà chú Hàn bị rớt xuống, cần chúng ta giúp đỡ, đây là lúc trả ơn, hơn nữa đứa trẻ Tư Đồng kia cũng không tệ."

Thẩm Nghiên có chút xốc lên mí mắt: "Ba, con và Hàn Tư Đồng đã năm năm không gặp."

Thẩm Ký lập tức quyết định: "Vậy ngày mai đi gặp mặt."

Không đợi Thẩm Nghiên cự tuyệt, Thẩm Ký lại nói: "Vẫn có Ôn thị, ba đã từng nói một lần rồi, ba không đề xuất cùng Ôn thị hợp tác. Bất quá con có thể từ Ôn thị nghe ngóng một ít chuyện, làm đá kê chân, đừng trực tiếp hợp tác."

Thẩm Nghiên cầm lấy tách trà, đầu ngón tay hơi ngừng lại, nhấc lông mày nhìn ba mình, âm thanh nhàn nhạt hỏi: "Ôn Chí Thành làm sao vậy?"

"Ôn Chí Thành cũng không sao cả, chỉ là quá tư lợi." Từ Mạn đi lấy kem về, phụ trách giải thích chuyện bát quái: "Hắn ta không phải kết hôn hai lần ư, còn có hắn ta đối với con gái mình cũng không tốt. Con vừa học xong tiến sĩ, đối với công việc vẫn chưa hiểu rõ lắm, tóm lại Ôn Chí Thành đối với con mình còn không tốt, huống hồ là đi hợp tác với người khác."

Thẩm Nghiên nhẹ nhàng uống trà, ánh mắt dừng lại trên kem của Từ phu nhân hai giây, lơ đãng hỏi: "Ôn Chí Thành, cụ thể như thế nào? Ông ta đối với con gái không tốt? Bạo lực?"

Từ Mạn lắc đầu: "Không đến mức là đánh đập, chỉ là gần đây nghe nói hắn đem tất cả di sản cho đứa con gái kế của hắn rồi. Hiện tại đều nói đứa con gái kia còn không phải là con ruột nữa đấy. Mẹ nhớ hình như cô bé kia tên là Nhiên Nhiên nha, thật là một đứa bé đáng thương, ba mẹ ly hôn, ba mình có khi còn không phải ba ruột."

Thẩm Nghiên không trả lời, rũ mày suy nghĩ.

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ người nào đó đang tươi cười.

Mũi bỗng nhiên có chút ngứa, Thẩm Nghiên hắt hơi một cái.

Từ Mạn lập tức nhíu mày: "Tại sao lại hắt xì rồi? Có phải bị cảm rồi không?"

Thẩm Nghiên đang định lắc đầu nói không có việc gì, Từ Mạn nói: "Vậy con nhanh về nhà đi, đừng lây bệnh cho ba mẹ."

Thẩm Nghiên: "...."

Buổi sáng Ôn Nhiên tỉnh dậy, buồn ngủ dụi dụi mắt.T

ối qua cùng các bạn học đi ăn cơm uống rượu, hai giờ sáng mới về nhà, về đến nhà tắm rửa dưỡng da, ba giờ hơn mới nằm chết dí trên giường.

Hơn bảy giờ, Ôn Nhiên mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, gửi Wechat voice cho Hách Lạc: "Lạc Lạc, hôm nay có thể giúp tôi hẹn trước với Nghiên tổng bàn chuyện hợp đồng không? Tôi có thể gửi hồng bao cho anh nha."

Hách Lạc trả lời siêu nhanh: "Không thể nha."

Ôn Nhiên nhíu mày, rượu sao có chút đau đầu.

Hách Lạc lại nói: "Nghiên tổng bị cảm rồi! Thời điểm bị cảm tất cả những hẹn trước đều phải lùi lại!"

Ôn Nhiên triệt để tỉnh, lập tức đứng lên hướng phòng tắm chạy, dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm, lái xe đến thăm người bệnh.

Mở cửa chính là bác gái trước đây, Ôn Nhiên giơ lên bữa sáng quơ quơ, như tiến vào nhà mình đi vào: "Nghe nói Nghiên tổng bệnh rồi, cháu đến xem anh ấy, bác à, mọi người buổi sáng đã ăn cơm chưa? Chưa ăn cũng đừng làm nữa."

"Suỵt, nói nhỏ chút." Bác gái chỉ vào ghế sô pha nói: "Tiên sinh đang ngủ."

"Đã uống thuốc chưa ạ?"

"Không uống." Bác gái nhỏ giọng nói: "Tiên sinh ghét uống thuốc."

Ôn Nhiên nhìn về phía sô pha trong phòng khách.

Thẩm Nghiên mặc sơ mi trắng, quần tây đen, chân rất dài bỏ trên cái ghế ở bên trong.

Ba chiếc cúc áo sơ mi phía trên không cài, lỏng lỏng lẻo lẻo.

Cánh tay phải gác lên trán, hô hấp dày đặc có chút không thoải mái.

Tóc mềm tán loạn, làn da trắng vì sốt mà có chút hồng.

Ôn Nhiên rón ra rón rén ngồi xổm trước ghế sô pha, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào mái tóc mềm mại của hắn.

Cô vừa chạm vào, Thẩm Nghiên liền di chuyển cánh tay, mở mắt nhìn cô.

Đáy mắt Thẩm Nghiên hiện đỏ, ánh mắt như vậy trong nháy mắt mềm mại.

Ôn Nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi muốn sờ trán anh, xem có phát sốt nặng không, sốt cao là phải uống thuốc đấy."

Ánh mắt Thẩm Nghiên khôi phục bình thản: "Không nghiêm trọng, cảm ơn Ôn tổng."

Lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh Thẩm Nghiên lại khàn đặc đi.

Ôn Nhiên kinh ngạc: "Anh như thế nào lại bị nặng như vậy? Tôi đều chưa khi nào bị cảm nặng như vậy nha, chẳng lẽ là do khu vui chơi nóng quá nên cảm? Anh từ nhỏ thân thể nhiều bệnh ư? Yếu ớt như vậy à?"

Nét mặt Thẩm Nghiên có hơi chấn động, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hai phần.

Như là muốn nói cái gì đó, giật giật yết hầu, kìm lại không nói, một lần nữa nhắm mắt lại.

Ôn Nhiên biết mình lỡ lời, ngập ngừng nói: "Tôi cũng không có ý nói anh thân thể nhiều bệnh, tôi chỉ là ví dụ câu...."

Yết hầu Thẩm Nghiên không thoải mái, che miệng ho, thanh âm khàn đặc.

Tiếp theo hắn giống như lạnh, có chút nhíu mày, đem thảm đắp lên.

Xem chừng Thẩm Nghiên không uống thuốc được, Ôn Nhiên nhẹ nhàng tới gần hắn, thấy hắn sốt cao cũng nghiêm trọng thật đấy, toàn thân đều là hơi nóng, hô hấp cũng toàn là hơi nóng.

Ôn Nhiên suy nghĩ, lòng bàn tay nhanh chóng phủ trên trán hắn.

Ồ?

Trán Thẩm Nghiên hình như không có nóng.

Thẩm Nghiên chậm rãi mở mắt, khóe mắt có chút run rẩy, khàn giọng nói: "Lòng bàn tay cô rất nóng."

"......"

Đúng nha.

Ôn Nhiên sờ tay mình, xác thật rất nóng, cho nên sờ trán hắn đều không thấy nóng.

Cảm chia thành nhiều loại, phải đối xem triệu chứng mới mua được thuốc, phát sốt cũng chia sốt nhẹ sốt cao.

Ôn Nhiên vì muốn xác định Thẩm Nghiên là loại cảm nào, liền như còn bé mẹ cô dùng trán tựa trên trán cô, cực kỳ nhanh chóng mà áp trán vào trán Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên vô thức né tránh, Ôn Nhiên vội vàng nắm cằm hắn: "Anh đừng nhúc nhích, tôi chỉ xem một chút, sốt cao phải uống thuốc đấy."

Trán kề nhau, hô hấp cũng rất gần, xen lẫn vào nhau.

Ngón tay niết trên cằm hắn nhẹ mà mềm mại.

Hương thơm trên người Ôn Nhiên ở khoảng cách rất gần rơi vào trong mũi đối phương, dường như trong nháy mắt mi mắt dài của hắn đều chạm vào làn da của cô.

Cô cực kỳ chuyên chú cảm nhận nhiệt độ trán của Thẩm Nghiên, hô hấp Thẩm Nghiên có chút đình trệ, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Thật sự rất nóng nha", trán Ôn Nhiên còn áp trên trán hắn, khiếp sợ nói: "Thẩm Nghiên, anh có lẽ phát sốt 39 độ rồi? Nhất định phải uống thuốc, khồng uống thuốc thì phải truyền dịch, anh chọn đi."

Thẩm Nghiên hít sâu, từng chút một mà lùi về sau tránh né đụng chạm của cô.

Chậm rãi ngồi trên ghế bảo trì khoảng cách với Ôn Nhiên: "Ôn tổng, hành lý của cô vẫn ở nguyên chỗ cũ, không có người chạm vào."

Nói đến hành lý, Ôn Nhiên lập tức lùi ra, cầm tất cả hành lý chạy lên lầu: "Nghiên tổng, tôi ở phòng bên cạnh anh nha, tôi bỏ hành lý vào phòng xong liền đi mua thuốc cho anh."

Thẩm Nghiên ngồi trên ghế, muốn nói cũng không được, cổ học đau, không phát ra được âm thanh.

Ánh mắt rơi vào chân chân trần của cô, lông mày có chút nhăn lại.

Bác gái đem cháo Ôn Nhiên mang tới bưng lên, nhỏ giọng cười nói: "Tiên sinh, Ôn Nhiên từ hôm nay trở đi ở lại đây sao? Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, người nhiệt tình, thú vị, trong nhà có thể náo nhiệt hơn rồi."

Thẩm Nghiên sốt cao đến rùng mình, cổ họng đau quá, trầm mặc uống cháo gạo.

Ôn Nhiên nếu đến nhà hắn, không phải là náo nhiệt, mà om sòm rồi.

Ôn Nhiên cất kỹ hành lý, chạy xuống lầu: "Bác gái, trong nhà còn thuốc không ạ? Nếu không có thì bây giờ con đi mua."

Bác gái ngửa đầu nói: "Vài ngày trước bác bị cảm đã uống hết rồi, trong nhà cũng không có, Nhiên Nhiên trước hết lại ăn cháo đi con."

"Không sao ạ, con không đói." Ôn Nhiên cất giọng hỏi: "Bác à, mật khẩu cửa nhà là gì vậy? Con đôi khi về muộn, tự mình mở cửa là được rồi."

"À đúng rồi, bác à." Ôn Nhiên đi tới cửa đổi giày vừa nói: "Con sợ bóng tối, bác buổi tối để lại cho con cái đèn nha."

Ôn Nhiên lại nhìn về phía Thẩm Nghiên, âm thanh rõ rành dịu xuống, dỗ dành nói: "Nghiên tổng, hôm nay anh cũng đừng đi làm nữa, lát nữa tôi mua thuốc về cho anh."

Cửa phòng đóng lại, gian phòng yên tĩnh, toàn bộ thế giới đều giống như yên lặng.

Thẩm Nghiên kìm chế cảm giác đau đầu, gọi điện cho Hách Lạc: "Tới đón tôi đi làm."

Hách Lạc ngoài ý muốn: "Hả? Nghiên tổng, anh không phải nghỉ ngơi cho đến trưa sao?"

Thẩm Nghiên nghe được hai chữ "Nghiên tổng", dừng một lát: "Ông chủ của anh, là tôi."

Hách Lạc nghẹn họng, vội vàng nói: "Vâng vâng, tôi sai rồi Thẩm tổng, tuyệt đối sẽ khônn lém cùng Ôn tổng liên lạc."

Hách Lạc không dám báo tin cho Ôn Nhiên, tranh thủ thời gian đón Thẩm Nghiên đi làm.

Trong xe, Hách Lạc báo cáo như hằng ngày: "Thẩm tổng, cuộc hẹn sáng nay đều dời lại, công ty sớm đã đẩy xuống, nhưng chủ tịch nói đã an bài cho anh gặp Hàn tổng, cái này tôi đẩy không được."

Thẩm Nghiên phát sốt đến đau mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì.

Hách Lạc nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt Thẩm Nghiên không tốt, có chút đỏ lêm, dừng lại bên tiệm thuốc, đi vào mua thuốc dự trữ.

Lâu lắm rồi Thẩm tổng mới bị cảm, chỉ là trước đây đã từng làm phẫu thuật, có thể là do di chứng khiến thể chất yếu hơn, Hách Lạc cũng không biết nhiều chuyện này, đoán Thẩm tổng chỉ là cảm mạo.

Thẩm Nghiên ở trong xe chờ, chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước tiệm thuốc có một con chó lang thang nằm sấp, lông chó dính lại với nhau, đuôi so với chó bình thường cũng ngắn hơn một đoạn.

Cái chân cà nhắc từng bước rời đi, người dính đầy bụi đất đen sì, mơ hồ có thể thấy được nó vốn là một con chó trắng.

Thẩm Nghiên cởi áo khoác tây, mở cửa xuống xe, thuần thục đem con chó đến trước mặt, sau đó dùng áo khoác ôm vào trong.

Hách Lạc mua thuốc xong đi ra, đau đầu mà "Ai" một tiếng: "Thẩm tổng, anh đã nhặt bao nhiêu con chó rồi, còn nhặt tiếp à? Anh cũng không sợ bị cắn ư, ai yà."

"Anh đánh xe về công ty đi", Thẩm Nghiên ôm chó con bỏ vào ghế sau: "Nếu như Hàn tổng tới công ty, nói tôi không ở đó."

Hách Lạc nhịn không được nói thầm: "Giám đốc Hàn Tư Đồng ư? Sếp đây không phải là đang trốn tránh à..."

Thẩm Nghiên lên xe, quen thuộc mà đem con chó đến cửa hàng thú cưng tắm rửa chích ngừa.

Sau đó đưa Tiểu Bạch cẩu què chân đến bệnh viện.

Cuối cùng đi đến trung tâm nhận nuôi thú cưng.

Nhân viên làm việc ở đó cũng đã quen thuộc với Thẩm Nghiên, cười đưa cho Thẩm Nghiên tờ đơn đăng ký, "Thẩm tổng, ngài ký tên ở chỗ này. Thẩm tổng hôm nay lại phải ném đi một cái áo khoác tiếp à? Đúng rồi Thẩm tổng, ngài lần trước đem tới chú chó vàng, bây giờ đã có người nhận nuôi."

Thẩm Nghiên ký tên, tiếng nói khàn khàn: "Ừ, cảm ơn."

Thẩm Nghiên từ đưa con chó nhặt được đến trung tâm nhận nuôi cũng đã đến buổi trưa.

Giữa trưa mở điện thoại lên, nhận được Hách Lạc báo tin Hàn Tư Đồng đã đi rồi, Thẩm Nghiên mới lái xe về công ty.

Ôn Nhiên cũng bị Thẩm Nghiên làm cho giận điên lên, cô đi ra ngoài mua thuốc trở lại nhà Thẩm Nghiên, bác gái đã nói hắn đi làm rồi.

Cô lại lái xe đến công ty Thẩm Nghiên, nhưng xe của Thẩm Nghiên không ở trong bãi đỗ xe, đến sảnh thì nhân viên nói Thẩm Nghiên không ở công ty.

Ôn Nhiên cho xe cố gắng đi dạo quanh một vòng công ty Thẩm Nghiên, gọi điện thoại cho Thẩm Nghiên.

Đang chờ được chuyển máy, Ôn Nhiên trong lòng hít sâu tự nói với chính mình, cô bây giờ đang theo đuổi Thẩm Nghiên, ngàn vạn lần không thể nổi cáu, phải tỉnh táo, phải ôn nhu.

Điện thoại chuyển máy, ôn nhu ngọt ngào cười hỏi: "Nghiên tổng, anh đang ở đâu vậy, tôi đưa thuốc cho anh."

Thẩm Nghiên bên kia có năm giây trầm mặc, rồi sau đó nói: "Tôi đang ở nhà ba mẹ, đã ngủ."

Ôn Nhiên nhấp miệng, tiếc nuối mà "Ah'' một tiếng: "Vậy anh ngủ tiếp đi."

Ôn Nhiên nhìn sang ghế phụ, mua thật nhiều thuốc như vậy, lần sau hắn sinh bệnh cũng được chuẩn bị hết, còn có dịch nước giải nhiệt cho hắn, các loại thuốc nước đường khỏi ho.

Ôn Nhiên cúi đầu nhìn bản thân mình bận rộn đến trưa đều vô dụng, khóe miệng từng chút từng chút ép xuống dưới.

---------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Nghiên tổng, mẹ của anh đều mặc kệ anh, rõ ràng còn gạt người nói đang ở nhà ba mẹ ngủ ? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro