Chương 7: Cao lãnh nhất thời sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Nhiên toi công bận rộn một hồi, cuối cùng trở về công ty họp làm phương án.

Thành viên trong tổ đem chuyện Ôn Nhiên và Hàn giáo sư bàn chuyện làm phương án chi tiết, tỉ mỉ làm ra để đưa văn kiện cho Ôn Nhiên để sửa chữa các chi tiết, lại để cho Dương Miểu đóng dấu, chuẩn bị tối về nhà đưa cho Thẩm Nghiên xem.

"Nhiên tổng", Thạch Lỗi gõ cửa tiến vào: "Ôn đổng bảo cô đến văn phòng của ông ây một chuyến."

Từ lúc Ôn Nhiên thiếu chút nữa bị Ôn Chí Thành dùng gạt tàn ném vỡ đầu, Ôn Nhiên còn chưa gặp ba cô. Không muốn gặp, gặp thì cũng tranh cãi.

Ôn Nhiên đeo tạp dề lên, lấy từ trong tủ lạnh ra bơ mềm, định làm bánh ngọt cho nhân viên: "Nói với Ôn đổng, nói tôi chết rồi."

Thạch Lỗi: "....."

Hàn Tư Đồng đi tìm Ôn Nhiên, nhìn thấy vẻ mặt Thạch Lỗi xoắn xuýt đi báo cáo, cười khẽ nói: "Có phải Ôn đổng tìm Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên không muốn đi? Thạch đầu, anh đi nói với Ôn đổng Nhiên tổng có khách tới thăm, lát nữa Nhiên tổng sẽ đến gặp ông ấy."

Thạch Lỗi như nhặt được đại xá: "Cảm ơn Hàn tổng, tôi ra ngoài đây."

Ôn Nhiên phủi miệng: "Cậu thật là người tốt bụng."

Thoạt nhìn Ôn Nhiên sẽ không giống người biết nấu ăn, nhưng thật ra cô là cao thủ làm bánh.

Bên hông buộc tạp dề, mặt Ôn Nhiên ôn nhu, rủ lông mày tạo hình bông hoa hồng trên mặt bánh, trong phòng bay đầy hương bánh.

Hàn Tư Đồng đứng cạnh bên Ôn Nhiên, hít mũi cười nói: "Thơm quá, ai lấy Nhiên Nhiên nhà ta thật là có phúc."

Ôn Nhiên đắc ý cười: "Vậy khẳng định là phúc tám đời nha. Hôm nay sao lại tới phòng làm việc của tớ vậy?"

Hàn Tư Đồng thở dài: "Công ty xảy ra chút vấn đề, bắt tớ phải kết hôn thương mại, nhận mệnh rồi, nhưng mà tâm trạng nhận mệnh cũng không tốt, tớ đến công ty của đối phương tìm hôn phu, kết quả vồ hụt nhiều lần, người ta cũng không muốn kết hôn với tớ, nên đến chỗ cậu giải sầu."

Ôn Nhiên cũng thở dài theo, quay người ôm Hàn Tư Đồng: "Nếu không thì cho tớ làm con gái nuôi của chú Hàn, tớ thay cậu gả?"

Hàn Tư Đồng cười đẩy cô ra:"Nói bậy. Tớ không sao, tốt xấu gì tớ cũng có tiền. Cậu thì sao, nghe nói chú Ôn lập di chúc rồi, ngộ nhỡ thật sự không để lại tiền cho cậu thì cậu phải làm sao bây giờ?"

Ôn Nhiên thuận miệng nói: "Mong ông ấy sống lâu một chút, để trước khi ông ấy chết tớ có thể kiếm thêm chút tiền."

Lúc Ôn Nhiên nói lời này, trên mặt không có cảm xúc gì, thật giống như là đang nói về một người lạ.

Không để ý, cũng không sao cả, hời hợt không để tâm.

Sau khi bị người làm tổn thương tâm, Ôn Nhiên luôn biểu lộ bộ dạng này.

Ôn Nhiên không đi tìm Ôn chủ tịch, Ôn chủ tịch liền sai Tiền Qua Nhã đến tìm Ôn Nhiên.

Hàn Tư Đồng vừa đi, Tiền Qua Nhã liền giẫm dày cao gót làm oai đứng trước bàn làm việc Ôn Nhiên, giọng nói than thở: "Nhiên Nhiên, ba bảo chị tới hỏi em, ngày đó em ở khu vui chơi đã nói cái gì với Thẩm tổng."

Trong miệng Ôn Nhiên ăn kẹo sữa bò, nghĩ thầm đã biết rõ ba cô không phải gọi cô đến để giải thích xin lỗi, ai ngờ lại muốn hưng sư vấn tội. (*) (Hỏi tội, trách tội).

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Nhiên đột nhiên hưng phấn, cười tủm tỉm ngẩng đầu: "Thế nào, chị Qua Nhã cùng Thẩm tổng thương lượng không thành rồi hả?"

Sắc mặt Tiền Qua Nhã không vui nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Nhiên Nhiên, bất kể như thế nào, chúng ta cũng đều vì tập đoàn Ôn thành."

"Tôi không phải nha", Ôn Nhiên trắng trợn nói: "Tôi là vì Thẩm Nghiên cùng với tiền của tôi."

Tiền Qua Nhã nhìn chăm chú Ôn Nhiên trong chốc lát, đột nhiên nghiên người đến tai Ôn Nhiên: "Ôn Nhiên, cô yên tâm, tôi sẽ không cho cô lấy được bất cứ thứ gì."

Hơi thở Ôn Nhiên hơi trầm xuống hai giây, sau đó túm lấy tóc của Tiền Qua Nhã kéo mạnh.

"Ah --------"

Tóc Tiền Qua Nhã là tóc xoăn, bị Ôn Nhiên túm được lập tức đau phải lùi ra: "Ôn Nhiên, buông ra!"

Ôn Nhiên càng dùng sức mà kéo tóc, chết không buông tay, cười như một mỹ nhân rắn rết: "Chị Qua Nhã đã nghe qua câu này chưa?"

Tiền Qua Nhã đau đến nước mắt đều trào ra, căn bản nói không ra lời.

Ôn Nhiên lúc này mới buông ra, vung tay bắt lấy cổ tay cô ta cười: "Chị này, có thể động tay, tuyệt không buông. Đã nhớ chưa?"

Ôn Nhiên biết rõ Tiền Qua Nhã nhất định sẽ đến mách với ba cô, vẫn chưa tới lúc tan làm liền tranh thủ thời gian rời khỏi hiện trường, lái xe đến Thương thị tìm Thương Quân Diễn.

Công ty của Thương Quân Diễn ở vùng ngoại thành, rất yên tĩnh, cả mọi thứ đều thu lại bằng tòa nhà ấy, rất nhiều tổ phim trường đều tới mượn cảnh đóng phim.

Quan hệ của Thương Quân Diễn và Ôn Nhiên, không mấy người biết, hai mẹ con Tào Ức Vân cùng Tiền Qua Nhã cũng không biết.

Chuyện này rất kỳ lạ, Ôn Nhiên cũng không hiểu ba cô tại sao không nói cho hai mẹ con kia biết.

Ôn Nhiên đến tìm Thương Quân Diễn vì hạng mục của Thẩm Nghiên, tiến vào sảnh, khẽ gõ tay lên mặt bàn lễ tân, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Ôn tổng của tập đoàn Ôn thành, tôi có hẹn trước với Thương tổng, phiền cô báo cho anh ấy một tiếng."

Nhân viên lễ tân lắc đầu: "Thương tổng không ở công ty."

"? ? ?"

10 phút trước cô vừa gọi điện cho Thương Quân Diễn nha.

Ôn Nhiên đi qua một bên gọi điện cho Thương Quân Diễn, bỗng nhiên quét mắt xoay người tiến đến hai người trước cửa.

Một người là trợ lý bước đi có chút vội vàng.

Một người thì mặc một bộ âu phục được cắt may tinh xảo, hai chân thon dài, bước đi trầm ổn.

Một tay hắn bỏ vào túi, ánh mắt không cảm xúc thanh tịnh như hồ nước, bình thản mà trầm tĩnh.

Ôn Nhiên lập tức chạy đến, cô giơ ngón tay lên chọc chọc vào bả vai Thẩm Nghiên: "Nghiên tổng, anh đã khỏe chưa?"

Ánh mắt Thẩm Nghiên rơi trên ngón tay đang ở trên bả vai hắn hai giây, từ từ dời mắt: "Đã khỏe, cảm ơn Ôn tổng quan tâm."

Ôn Nhiên vì không đưa được thuốc cho hắn vẫn đang khó chịu, mồm nhanh hơn miệng, buột miệng nói: "Vậy anh khỏe lại rất nhanh nha, buôỉ sáng cảm, buổi chiều đã khỏe, anh là đang giả bộ bệnh à?"

Hô hấp Thẩm Nghiên chìm xuống, quay người nhìn về phía lễ tân: "Xin chào, tôi là tổng giám đốc Ôn thị, tôi tới tìm Thương tổng."

Ôn Nhiên: ". . ." Mẹ nó vừa nói ra đã thấy hối hận rồi.

Nhân viên lễ tân trả lời giống ban nãy: "Thật xin lỗi, Thương tổng không ở công ty."

Ôn Nhiên suy nghĩ nhanh, lập tức hiểu ra Thương Quân Diễn đang trốn Thẩm Nghiên, nghiêng đầu tự tin cười: "Thẩm tổng, anh muốn cùng Thương thị hợp tác ư? Muốn hẹn Thương Quân Diễn ư? Tôi giúp anh nha?"

Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng rơi trên khuôn mặt Ôn Nhiên, trầm mặc nhìn kỹ cô, dường như muốn nhìn xem cô đang nói thật hay nói đùa: "Ôn tổng có thể hẹn ư?"

Ôn Nhiên cười dịu dàng, cũng không nói có thể hẹn được hay không, liền đi đến trước mặt hắn, nghiêng đầu nói điều kiện với hắn: "Nghiên tổng, nếu như tôi hẹn được, anh phải thành thật khen tôi một câu, Nhiên tổng thật đẹp?"

Hách Lạc dừng xe đi vào, liền thấy Nhiên tổng đang nghiêng đầu đứng trước mặt Thẩm tổng cười.

Nụ cười kia nóng bỏng giống như có thể hòa tan cả dòng sông băng, trong mắt lóe lên vô số vì sao.

Dù sao chính là, cười đến thật đẹp.

Nhiên tổng giống như đang trêu chọc Thẩm tổng nha.

Hách Lạc bước tới, thấp giọng nói:"Thẩm tổng, bảo an ở cửa ra vào nói không thấy Thương tổng đi ra ngoài."

Đồng tử Thẩm Nghiên hơi co lại, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Quay người rời khỏi, bóng dáng thon dài lạnh lùng của Thẩm Nghiên đi ra cửa. Ôn Nhiên đứng ngốc hai giây, sau đó liền đuổi theo ra ngoài, ngửa mặt cười nói: "Nghiên tổng, anh vẫn chưa hết cảm nha, tôi đưa anh về nhà?"

"Tôi về công ty, cảm ơn Ôn tổng."

"Tôi đây đưa anh về công ty nha!"

Thẩm Nghiên nửa giây cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe.

Ôn Nhiên nghiêng nghiêng đầu, có chút muốn đạp xe Thẩm Nghiên một cái.

Rốt cuộc Ôn Nhiên cũng không đưa được Thẩm Nghiên về công ty. trái lại mà lái xe đến nhà Thẩm Nghiên, dạo quanh nhà một vòng nhìn thấy lò nướng cùng với nguyên liệu, liền bắt đầu ở trong bếp bận rộn.

Ôn Nhiên không thích xuống bếp, nhưng rất thích làm bánh, làm bánh thì sẽ không có khói dầu, còn nghĩ ngày nào đó mình không có tiền sẽ đi mở một tiệm bánh ngọt.

Tính cách của Ôn Nhiên rất dễ khiến các chú dì ưa thích, cô ở quảng trường khiêu vũ cũng có nhiều chú dì thích.

Bác gái ở nhà Thẩm Nghiên cũng rất thích Ôn Nhiên, nhìn Ôn Nhiên bên cạnh đang nhào bột nói: "Tiên sinh cũng đặc biệt thích bánh ngọt, Nhiên Nhiên, cháu có thể cho thêm chút đường."

Nháy mắt Ôn Nhiên nhìn xung quanh, trách không được nhà Thẩm Nghiên đều đầy đủ lò nướng với nguyên liệu như vậy: "Con sẽ cho thêm chút mật ong, so với đường sẽ tốt hơn."

"Được nha, bằng không tiên sinh mỗi lần ăn bánh ngọt bác làm đều nhíu mày."

Ôn Nhiên nghĩ đến cảnh Thẩm Nghiên nhíu mày, cắn ngón tay nở nụ cười một hồi lâu.

Thẩm Nghiên tan tầm về nhà, mở cửa liền ngửi thấy được mùi bơ bánh ngọt thơm nức.

Trước cửa chính thì nhìn không tới phòng bếp liền đi đến phòng bếp nói: "Dì Tần, trong nhà làm bánh ư, con ...."

Trong phòng bếp, mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt, đeo bao tay cách nhiệt, cúi người đem bánh từ trong lò nướng ra.

Toàn bộ tóc cô đều được búi lên lộ ra cần cổ trắng thon dài, hoa tai trên tai cô lập lòe ánh sáng.

Nghe được âm thanh của hắn, cô xoay người nhìn hắn, trong nháy mắt cười rực rỡ: "Nghiên tổng về rồi à, anh muốn ăn gì? Bánh ư?"

Thẩm Nghiên cứng đờ hai giây, sau đó anh mắt rơi xuống bánh ngọt ở trên bàn.

Ôn Nhiên lập tức phơi ra ưu điểm của mình, nháy mắt cho Thẩm Nghiên nói :"Nhiên tổng tự mình làm đấy, cách làm là độc nhất vô nhị, tìm trên mạng không có đâu, đặc biệt thơm."

Nói xong Ôn Nhiên thuần thục mà đem bánh ngọt bỏ ở trên giá, nhướn mày nhìn về phía Thẩm Nghiên: "Nghiên tổng, đi rửa tay ăn cơm!"

Ngửi thấy được mùi đậm mùi sữa, cũng tràn ngập vị thơm ngọt của bơ.

Yết hầu Thẩm Nghiên có chút nhấp nhô, ánh mắt có chút khóa lại nhìn bánh ngọt.

Yết hầu không kìm được mà nuốt nhẹ, ngón tay cũng rụt lại một chút.

"Nghiên tổng?" Ôn Nhiên vui mừng mà thấy được phản ứng của Thẩm Nghiên: "Dì Tần nói anh cũng thích ăn bánh ngọt, có phải không?"

Thẩm Nghiên thần sắc lạnh nhạt: "Không phải."

Quay người rời đi.

"......"

Là đang mạnh miệng đó ư?

Ôn Nhiên đi vào phòng lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Thẩm Nghiên. Lấy nhiệt kế xong, Ôn Nhiên cố ý không gõ cửa mà trực tiếp bước vào phòng Thẩm Nghiên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Nghiên đã cởi áo sơ mi, không nhanh không chậm mà đang cởi đai lưng quần.

Vai rộng eo thon làn da trắng, hai cánh tay có cơ đặc biệt đẹp. Đai lưng vừa mới được cởi, lưng quần tây đã rơi xuống hai phần, trở nên lỏng lẻo, vòng eo mảnh mà tràn ngập sức lực.

Rất gợi cảm.

"Ahh" Ôn Nhiên đỏ mặt, đột nhiên ngồi xổm trên đất.

Thẩm Nghiên dừng động tác, quay người rủ lông mày xuống, nhàn nhạt nhìn con người đang ngồi chồm hổm trên đất vừa mới xâm nhập vào phòng của hắn.

Cái người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất bỗng nhiên giơ hay tay lên bắt chước camera hướng về phía Thẩm Nghiên, bắt chước tiếng chụp ảnh: "Tách tách."

"....."

"Tôi là máy chụp ảnh," Ôn Nhiên ngồi trên đất đỏ mặt ngửa đầu cười: "Nghiên tổng, tôi bây giờ đang có ảnh của anh, có muốn lấy lại ảnh chụp không?"

"....."

Thẩm Nghiên thản nhiên nói: "Không lấy."

Bình tĩnh quay người hướng vào phòng tắm.

Ôn Nhiên: "......" Rất phối hợp.

"Đợi một chút!" Trên tay Ôn Nhiên còn cầm nhiệt kế, liền vội vàng đứng lên bắt lấy cánh tay Thẩm Nghiên, nhảy để trước mặt hắn: " Đo nhiệt độ cơ thể."

Lông mày Thẩm Nghiên cau lại, vô thức ngửa đầu lùi về phía sau.

Ôn Nhiên nhanh tay đem nhiệt kế đặt trên trán Thẩm Nghiên: "Không được cử động."

Thẩm Nghiên: "....."

Lần đầu tiên Thẩm Nghiên bị người khác dùng cái nhiệt kế mà đứng yên, gân xanh trên trán bắt đầu nhảy lên.

Nhưng Ôn Nhiên nghiêm túc nhìn xem màn hình nhiệt kế, hắn không tự chủ được dừng lại ý định lùi về sau, chậm rãi dừng lại.

Ôn Nhiên cảm nhận được Thẩm Nghiên thuận theo, lặng lẽ hé miệng nở nụ cười, đem nhiệt kế rời khỏi trán Thẩm Nghiên, bấm vào chốt đo lường.

"Đinh" một tiếng, Ôn Nhiên cau mày: "37 độ 8, Nghiên tổng, anh vẫn còn có chút sốt nha, anh đã uống thuốc chưa vậy?"

Thẩm Nghiên lần nữa bình tĩnh xoay người đi về hướng phòng tắm: "Ôn tổng, xin đóng cửa giúp tôi, cảm ơn."

"......"

Ôn Nhiên làm bánh ngọt Thích Phong, chính là học tập ở đại sư, cách làm không giống với trên mạng, rất tự tin mà ngồi vào bàn ăn, chờ Nghiên tổng xuống lầu nếm thử.

Ôn Nhiên bỗng nhận được điện thoại của Thương Quân Diễn, vừa mở máy lên liền nói vào vấn đề: "Tìm cho anh một con chó."

Ôn Nhiên lười biếng nâng cằm lên nói: "1 vạn"

Thương Quân Diễn trầm mặc mười giây: "Xong."

Trò chuyện chấm dứt.

Ôn Nhiên: "....."

Tổng giám đốc thật keo kiệt.

Hai phút sau, Ôn Nhiên nhận được tin nhắn của Thương Quân Diễn.

Thương đại lão: "Em có biết không, hiện tại rất nhiều người nói em không phải con ruột không?"

Thương đại lão: "Chuyện chưa biết, anh bây giờ nói cho em (Mặt cười)."

"......."

Thẩm Nghiên mặc áo tắm đi xuống lầu, đi qua bàn ăn, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Ôn Nhiên đang ngồi ở bàn ăn.

Có chút ngoài ý muốn nhìn thấy lông mi Ôn Nhiên có chút ướt.

Thị lực Thẩm Nghiên từ trước đến nay rất tốt, ở trên màn hình điện thoại Ôn Nhiên nhìn thoáng qua, chuẩn xác mà nhìn thấy năm chữ: "Không phải là con ruột."

Động tác cầm ghế lùi ra có chút dừng lại.

Bỗng nhiên, Ôn Nhiên nháy mắt ngẩng đầu cười: "Nghiên tổng, anh đang nhìn tôi à? Tôi đẹp không?"

Trong ánh mắt Ôn Nhiên ướt át, cười đến mắt ngập nước, bờ môi căn bản hồng nhuận bây giờ có chút trắng bệch.

Thẩm Nghiên thất thần chốc lát.

Thẩm Nghiên kéo ghế ra ngồi xuống, không nhanh không chậm cầm đũa.

Ôn Nhiên bắt chước giọng nói của hắn, đè thấp giọng nói: "Nhiên tổng đặc biệt đẹp, mặc dù tôi đang bị bệnh mà vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô."

Dứt lời, Ôn Nhiên đem đĩa bánh ngọt đã được cắt đưa cho hắn: "Cảm ơn Nghiên tổng quá khen, anh nếm thử cái này đi, đặc biệt ngon."

Hơi thở Thẩm Nghiên trì trệ hai phần, sau đó nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh trước mặt: " Ôn tổng, cô tính khi nào chuyển đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro