Chương 3: Hoắc tiên sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là cô.

Lại là???

Nói như vậy, người đàn ông này cũng nhớ kỹ tối hôm qua hai người đã từng gặp nhau?

Nam Từ không tự chủ được liền lui về phía sau một chút, cô cũng không cảm thấy, bị người đàn ông như thế này nhớ thì sẽ là chuyện tốt lành gì.

Mặc dù cho đến trước mắt, cô chỉ gặp anh ta hai mặt mà thôi, nhưng mà hai lần chạm mặt như thế này đều làm cho cô kinh hồn bạt vía.

Tối hôm qua cô xém chút nữa bị chiếc xa anh ta ngồi đụng chết, mặc dù hành động cô đón xe là không đúng, nhưng nhìn tài xế kia dù là một chút giảm tốc độ đều không có, khẳng định cũng là anh ta cố ý!

Còn rất bình thản!

Anh ta tại sao có thể đả thương người khác mà chẳng có chút gì gọi là ngại ngùng vậy nhỉ?

Hoắc Lâm nhìn ra cô có ý sợ hãi, đuôi lông mày nhấc lên một chút, anh ta cười một nụ cười ưu nhã mê người.

"Tránh cái gì? Trộm thẻ phòng của tôi lặng lẽ vào phòng của tôi, lúc ấy sao không nghĩ tới lúc bị phát hiện?"

Nam Từ nuốt một ngụm nước miếng, giương mắt, lớn gan cùng anh ta đối mặt.

"Không có cố ý, có thể là người nhà của tôi cầm nhầm thẻ phòng, tôi thật ra..."

Hoắc Lâm không cho cô cơ hội nói xong lời muốn nói, lại hỏi: "Người Nam gia biết cô tới sao?"

Nam Từ cũng không có xuẩn đến mức này, cô mặc dù biết lúc này đem Nam Châu nói ra, cô ta chính là người đầu xỏ, nhưng dù sao chuyện xấu cũng là do cô làm.

Nhưng cô cũng rõ ràng, một khi làm lớn chuyện ngày hôm nay, người đàn ông trước mắt này chắc chắn sẽ tìm Nam gia muốn nói cho rõ ràng.

Đến lúc đó bất kể là có phải Nam Châu là người sai, thì người Nam gia chắc chắn cũng sẽ không trách nàng vị đại tiểu thư kia.

Người không may vẫn là cô.

Nam Từ nói ấp úng, đưa mắt qua lại, nói : "Không là... là tôi đi nhầm phòng."

Hoắc Lâm liếc nhìn xuống tay cô, trong tay cô vẫn còn nắm chặt thẻ phòng, tinh ý mỉm cười.

"Thật là giảo biện, cô đi nhầm phòng mà trên tay có thể cầm thẻ phòng này."

Anh ta nói, bàn tay bắt đầu di chuyển. Ngón tay anh ta thon dài, dừng lại cổ của cô. Cái cổ trắng nõn tinh tế, giống ngọc Dương Chi thượng đẳng, trắng ngần tinh khiết, đèn áp tường chiếu xuống dưới, làm cho cô tản ra chút ánh sáng.

Anh ta chỉ cần ấn xuống động mạch của cô một tí thì cô theo phản ứng giật nảy một cái.

Cảm giác kia quá mức tốt đẹp, anh ta không khỏi giảm bớt lực ở tay. So với anh ta, Nam Từ liền thảm hơn nhiều.

Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật đáng sợ, rõ ràng đang cười, động tác buông xuống cũng không phải quá đáng, nhưng cô lại không thể khống chế lại sự run rẩy và sợ hãi.

Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng cúi người, khuôn mặt tuấn tú nhìn thẳng vào mặt cô..

Lúc đôi môi mỏng khẽ mở, mang theo hương Bạc Hà mát lạnh quanh quẩn trong mũi cô.

"Biết tôi ở chỗ này, cô có biết nói láo sẽ có hậu quả gì sao?"

Nam Từ cảm thấy thân thể mình cứng nhắc, không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm anh ta.

Mắt thấy mặt của anh ta tiến đến càng gần, càng lúc càng gần, cô bị dọa bước lùi về phía sau, hai mắt nhắm nghiền lại.

Hoắc Lâm nhìn thấy phản ứng của cô, nội tâm của anh liền cảm thấy vui vẻ, ý cười trên môi liền tăng mấy phần.

"Đùa cô thôi, đừng sợ."

Anh ta đứng thẳng người, rút tay về, cô bị mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng, biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi, nhanh chóng lại trở thành Tam thiếu Hoắc Gia ngày bình thường ôn hòa ưu nhã, lại vô cùng tốt đẹp.

"Nam tiểu thư sau này ở chỗ tôi đều có thể thoải mái gây rắc rối, làm sai thế nào cũng được nhận sự bao dung." Hoắc Lâm dừng một chút, mỉm cười nhìn cô: "Cô còn không biết tôi là ai hả? Tôi họ Hoắc."

Nam Từ đầu óc vừa mới bị dọa cho ngốc, lúc này nhìn anh phản ứng có chút chậm.

Thật lâu, cô mới mở miệng nói "Hoắc tiên sinh?"

Hoắc Lâm đưa tay sờ lên đầu của cô, mặc dù không nói gì, nhưng cô luôn cảm thấy đáy mắt anh, lộ ra kiểu là nói.

Thật ngoan.

Mặc dù bộ dáng hiện tại của anh ta, cho Nam Từ một chút ảo giác. Nhưng cô cũng không ngốc, không có khả năng tin tưởng người đàn ông trước mắt có bộ dạng ôn hòa vô hại là bộ dạng chân thật của anh ta.

Bất quá cái này cô cũng không nghĩ nhiều lắm, nhìn anh ta hẳn là nghĩ tha cho cô một lần, đã như vậy, cô cũng chỉ có thể xin phép rời đi.

Thế là, cô nở nụ cười ngọt ngào, ngược lại thật sự giống cách cư xử của một thế hệ sau đối với thế hệ trước, nói với anh ta: "À.. cái kia... Hoắc tiên sinh, tôi xin phép đi trước?"

Cô quay người muốn rời đi, nhưng đối phương căn bản không cho cô cơ hội, nắm lấy cổ tay của cô kéo cô trở lại.

"Không vội."

"..."

"Đã trưa rồi, theo tôi cùng ăn một bữa cơm."

"...???"

Hoắc Lâm nói xong cũng dẫn đầu quay người đi về phía phòng ăn, đi được hai bước phát hiện cô không có đi theo, quay người lại. Hỏi:

"Hửm?"

Thời điểm anh ta nhìn lại, dưới cặp mắt kính là đôi mắt lãnh đạm, cô phối hợp nhìn anh ta cười, nhưng thực sự sống lưng của Nam Từ đã lạnh lắm rồi.

Cô nắm chặt lòng bàn tay sớm đã ra mồ hôi, ép buộc mình phải mỉm cười đuổi theo.

Trên bàn ăn xếp đầy các món ăn được trang trí đẹp đẽ, giống như là đã chuẩn bị tốt từ sớm. Sau đó nhân viên lấy một chai rượu vang khong kho lạnh ra, nhìn cũng biết giá cả chai rượu này không nhỏ.

Hoắc Lâm đưa tay cầm lấy chai rượu vang, muốn rót rượu cho cô, nhưng vừa đưa qua liền khựng lại, nhìn cô hỏi.

"Trưởng thành sao?"

Nam Từ gật gật đầu, đáp: "Tháng trước vừa đầy 20 tuổi."

Anh ta ngoài ý muốn nhếch đôi lông mày, đưa mắt liếc nhìn cô một chút, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi.

Cô gái nhỏ trước mắt nhìn gầy gầy nho nhỏ, khuôn mặt cũng không giống người trưởng thành mấy, anh ban đầu còn tưởng rằng cô lớn lắm cũng mới lên cấp ba, không nghĩ tới đã là lên đại học rồi?

"Đang học ở trường đại học sao?"

Nam Từ có chút không biết làm thế nào nên lắc đầu.

Thời điểm cô ở nhà cũ, mới học đến cấp 3 bà ngoại liền qua đời , trong nhà chỉ có nợ, không có tiền. Cô chỉ có thể sớm bỏ học đi làm việc, trả nợ thuận tiện nuôi bản thân mình.

Lần này đến Nam gia, người lớn trong nhà cũng biết tình hình của cô, cho nên liền hứa hẹn nói qua giai đoạn này sẽ mời gia sư cho cô ôn tập chương trình học cấp 3, sang năm tham gia thi đại học.

Dù sao cô cũng là Nhị tiểu thư Nam gia, như thế nào đi nữa cũng không thể có trình độ học thấp hơn người khác.

"Cô không nghĩ nên học cái gì sao?"

Nam Từ tiếp tục lắc đầu.

Lúc Hoắc Lâm ngược lại thật sự không khác một ông chú gần nhà, ôn hòa nói với cô đôi lời, cũng đã hỏi mấy vấn đề, cuối cùng, giống là nghĩ đến cái gì, nói: "Vừa mới dọa sợ cô sao?"

Nam Từ thực ra đã buông lỏng, ngay lập tức thần kinh bị kéo căng, lẳng lặng nhìn anh ta, mắt chớp chớp, không nói chuyện.

"Không cần vội, tôi sẽ không làm cái gì đối với cô." Hoắc Lâm đưa mắt ung dung mà nhìn cô.

"Ít nhất hiện tại sẽ không."

"..."

"Không muốn biết tên kia làm gì mà bị tôi đánh ra bộ dạng kia sao??"

Nam Từ cứng đờ lắc đầu.

"Hắn vốn là người tôi vô cùng tin tưởng, nhưng sau này lại làm chó cho người khác."

Hoắc Lâm nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, khẽ mỉm cười, nhìn cô. Lại nói: "Bên trong Thế giới của tôi, chỉ có người một nhà và kẻ thù, cô nói xem chính hắn lựa chọn làm kẻ thù của tôi, có phải là nên đánh hay không?"

Hoắc Lâm nhếch môi, cười như không cười.

"Cho nên cô nói xem, nếu là cô, cô làm sao để im?"

--

Thời điểm Nam Từ rời khỏi phòng ăn, bước chân đều như đi trên không, đều không chân thực.

Chỉ ngắn ngủi hai tiếng đồng hồ bên trong đó, cô cảm thấy mình sắp chết mấy lần, trên lưng mồ hôi lạnh đổ ra chưa từng dừng lại.

Cô đứng tại hành lang tầng cao nhất khách sạn, hít một hơi thật sâu.

Áp chế suy nghĩ muốn quay đầu, co cẳng chạy về hướng thang máy.

Người hầu Nam gia còn đứng ở nơi đó, nhìn cô hoàn hảo không chút tổn hại đồng thời biểu cảm như bình thường đi ra, rất là kinh ngạc.

Đại tiểu thư không phải nói con nhỏ nhà quê này sau khi trở ra, không chết cũng sẽ bị lột da sao?

Cái này nhìn thế sao cũng không giống là bộ dạng có chuyện xảy ra?

Hắn ta nghi hoặc, hắn cùng Nam Từ cùng đi tiến vào thang máy.

Bên này, trợ lý nhìn chằm chằm Nam Từ sau khi cô rời đi hẳn, vào đến phòng.

Hoắc Lâm còn đang chậm thưởng thức rượu, chất dịch lỏng màu đỏ thẫm trong ly nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

"Đi rồi?"

"Vâng." Trợ lý gật gật đầu: "Cô gái kia xem ra còn rất bình tĩnh, cũng không biết ngài đối với cô ấy có ý gì?"

"Cô gái này vô cùng nhát gan, bắt gặp thời điểm tôi thu thập con chó của Hoắc Sửa Thần, liền đã bị dọa sợ rồi."

Trợ lý có chút ngoài ý muốn,vẫn chưa hiểu: "Vậy ngài còn gọi cô tới làm cái gì? Lãng phí nhiều thời gian của ngài một cách vô ích như vậy."

"Nhìn cô ấy không khác một con thỏ con bị giật mình, nhịn không được liền muốn trêu chọc cô ấy."

Bàn tay Hoắc Lâm giãn ra, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng vô cùng đẹp.

Anh ta nhìn mình tay, mở miệng cười nhạt.

"Bây giờ thợ săn tốt là quan tâm quá trình đi săn của mình, nhất là cô gái yếu như con thỏ như vậy, cậu không cảm thấy nhìn cô ta không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay, so trực tiếp bẻ gãy cổ của cô ấy thì càng thú vị hơn sao?"

Trợ lý nghe xong, cảm giác không có từ trước đến nay liền run rẩy.

Đáy lòng không ngừng thầm nghĩ, tuyệt đối không nên có ai bị cậu chủ để ở trong lòng.

Người như anh, bất kể là có thích, vẫn là để tra tấn, đối với đối phương mà nói, đều là tai họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro