Chương 4: Kỳ vọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Nam Từ cùng người hầu trở về, là lúc Nam Châu cùng Nam mẹ đang nhàn nhã uống trà chiều.

Cô ta nhìn Nam Từ bình thường trở về giống như không có việc gì xảy ra, có chút ngoài ý muốn.

"Em... Em nhanh như vậy đã ra rồi?"

Nam Từ lặng lẽ nắm chặt tay thành hình nắm đấm, trong lòng nổi lên lãnh ý.

Kết quả cô đoán được quả nhiên không sai, Nam Châu biết tất cả mọi chuyện! Tất cả đều là cô ta sắp xếp!

Gian phòng này căn bản không phải của Nam Châu! Thậm chí cô ta cũng biết bên trong đó là ai ở! Cho nên cô ta mới "Hảo tâm" an bài Nam Từ đi nghỉ ngơi!

Mục đích của cô ta là cái gì?

Nhìn cô bị xấu mặt? Nhìn cô trở thành trò cười? Chắc chắn là cô sẽ xảy ra chuyện?

Cô âm thầm buông lỏng tay nhưng bởi vì phẫn nộ mà cắn chặt răng, giả bộ cười ngây thơ nhìn Nam Châu.

"Chị không phải nói là để cho em đi nghỉ ngơi sao? Em nghỉ ngơi tốt nên một chút liền ra ngoài, không thể để cho mẹ và chị đợi lâu!"

Đáy mắt Nam Châu xẹt qua một tia không thể tin, sau đó lại nhìn tổng thể một lượt đánh giá cô, giống như đang quan sát cô có phải là đang nói láo hay là cô đang cố gắng chống đỡ.

Quản lý khách sạn kia rõ ràng đã nói qua cho cô ta, tầng cao nhất trong khách sạn chính là công tử nhà họ Hoắc ở, với lại bình thường nhân viên quét dọn vệ sinh rất thường xuyên có thể nhìn thấy răng kèm máu người ở đó.

Cho nên Nam Châu rất chắc chắn, ở trong đó nhất định là Hoắc Ngọc Trạch.

Dù sao, toàn bộ Hoắc gia, chỉ có hắn là người có lời đồn thủ đoạn độc ác, tính tình u ám.

Mặc khác, chỉ còn lại Nhị thiếu gia Hoắc gia - Hoắc Sửa Thần, cùng Tam thiếu gia Hoắc gia - Hoắc Lâm.

Nhưng hai người kia từ xưa đến nay luôn nổi tiếng là thiếu gia ôn hòa, là người quân tử, phẩm chất tốt đẹp, văn võ song toàn, tuyệt không có khả năng làm những chuyện kia.

Có thể...

Nam Châu quan sát tỉ mỉ Nam Từ, từ trên xuống dưới, từ lòng bàn chân đến cọng tóc, một chút cũng chẳng khác ban đầu.

Nghĩ là tìm trên người cô có thể tìm ra sơ hở gì hoặc là có dấu hiệu bị ngược đãi.

Có thể kết quả lại làm cho cô ta thất vọng rồi, không chỉ cái gì cũng không có, thậm chí khóe mắt Nam Từ cũng không có đỏ, giống như chưa từng khóc.

Chẳng lẽ tin tức kia sai?

Căn phòng kia lúc này thật sự không có người ở?

Bằng không thì cũng coi như là Hoắc Ngọc Trạch không hề làm gì Nam Từ, cô là một cô gái nông thôn cái gì cũng không biết, nhiều khi là sẽ bị hắn ta dọa đến khóc đi.

Nghĩ tới đây, Nam Châu có chút thất vọng, ban đầu trên mặt còn có chút chờ mong là cười trên nỗi đau của người khác, giờ phút này thì không còn sót lại chút gì.

Mặt cô ta đanh lại, ném cho Nam Từ một ánh mắt khinh bỉ, cầm túi đứng dậy rời đi.

Lúc đi ngang qua người Nam Từ còn cố ý dùng sức đụng cô một cái sau đó sượt qua người.

Nam phu nhân nhíu mày lườm Nam Từ một cái, cũng rời đi theo sát phía sau Nam Châu.

Trên đường trở về, Nam Từ giả vờ không biết gì cùng mẹ con Nam Gia đáp lời, nhưng ngoài mặt nặng mày nhẹ với cô thì không còn gì hơn.

Nam Châu cuối cùng không nhẫn nhịn được, lạnh lùng nói: "Cô có thể ngậm miệng được hay không?"

Nam Từ rụt rụt bả vai, sợ hãi gật đầu.

Lái xe ngồi phía trước đem hết tất cả thu vào đáy mắt, nhìn Nam Từ bằng kính chiếu hậu, trong lòng có chút không đành lòng.

Lúc trở lại Nam gia, Nam Cha cùng Nam ông nội đang đánh cờ vây.

Nhìn gặp các cô mua được khá nhiều, nhất thời hứng thú, cười tủm tỉm nhìn xem các cô.

"Mua thật nhiều đồ nha." Nam ông nội nhìn Nam Từ trên tay vẫn còn mang theo cái túi, nhìn cô vẫy tay, "Mau tới đến đây, để ông nội xem xem cháu mua cái gì nào."

Nam Từ ngoan ngoãn bước lên, nói với Nam lão gia, giọng vừa ngọt vừa đáng yêu:" Chị và mẹ mua cho cháu rất nhiều quần áo và giày, mỗi cái đều rất tốt, cháu rất thích chúng, không biết nên cảm ơn như thế nào đâu!"

"Thật sao."

Nam lão gia cười nhìn lướt qua Nam Châu và Nam mẹ, còn nói: "Cháu là Nhị tiểu thư Nam gia chúng ta, mẹ cháu và chị cháu đều là người thân của con, tốt với cháu cũng là chuyện nên làm."

Nam Từ gật gật đầu, "Cháu biết, về sau cháu cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với mẹ và chị, đi đâu cũng sẽ đi cùng."

Nói xong, cô giống như là vô ý, đưa tay đụng đụng cái mũi.

"Kỳ thật lúc trước đó cháu còn hiểu lầm chị có phải là không thích cháu, bởi vì mỗi lần nhìn thấy chị đều cảm thấy chị ấy rất vô cùng lạnh lùng, cháu còn có chút sợ hãi. Nhưng ngày hôm nay cháu mới phát hiện, thật ra là cháu hiểu lầm, chị ấy vẫn là vô cùng quan tâm cháu!"

"Tiểu nha đầu này, dễ dỗ dành như vậy?" Nam ông nội dáng vẻ hiền lành lấy tay gõ một cái lên chóp mũi Nam Từ: "Nam Châu chỉ mua cho cháu mấy bộ quần áo, cháu liền vui vẻ thành bộ dạng này sao?"

"Không phải, không phải."

Nam Từ lắc đầu.

"Chị ấy cũng không chỉ mua cho cháu quần áo, thấy cháu đi dạo mệt mỏi, chị còn cầm thẻ phòng ở khách sạn cho cháu, bảo cháu nghỉ ngơi."

Nam Châu nghe đến đó, sắc mặt hơi đổi một chút, cảm thấy có chút không ổn.

Lúc cô muốn mở miệng ngăn lại, Nam ông nội liền liếc mắt nhìn cô, làm cô khẩn trương lời chưa nói đều mắc ở giữa họng.

Nụ cười Nam ông nội có chút nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Nam Từ vẫn từ ái như cũ.

"Khách sạn nào? Nếu cháu thích, thì ông nội cũng có thể cho cháu một phòng."

"Không cần ạ, không cần đâu ạ."

Nam Từ cự tuyệt.

"Là khách sạn Huy Hoàng. Cháu chẳng qua là cảm thấy nơi đó rất xinh đẹp, nhưng cho so với ở nhà, đương nhiên vẫn là ở trong nhà vẫn dễ chịu hơn ạ."

Nói đến đây, Nam Từ giống như là nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngước nhìn Nam Châu.

"Cháu cảm giác mình muốn học hỏi chị, sửa đổi một chút phẩm vị của mình. Trước kia, lúc ở trong thôn, cháu xem TV ở nhà hàng xóm, đều thấy những căn phòng tráng lệ, trang trí tone màu vàng, nhưng chị ở cái căn phòng kia, nhìn qua có phong cách rất khác thường. Tất cả đều là đồ dùng trong nhà màu trắng đen, nhìn không bắt mắt, nhưng lại cảm thấy chúng rất đắt."

Trên mặt cô xuất hiện vẻ lúng túng, ngại ngùng ý cười.

"Không dối gạt ông nội, thời điểm cháu mới vừa đi vào, còn cho là mình đi đến phòng của một người đàn ông."

Cô nói xong, Nam ông nội sắc mặt đã trở nên lạnh tanh, ngay cả Nam Chính Quốc ở bên, đều cau mày nhìn Nam Châu.

Nam Châu không cách nào bình tĩnh lại, cô hung hăng cắn răng, tốn rất nhiều công sức, mới khống chế mình không đi đến dạy dỗ con nhỏ quê mùa kia!

Những người ở chỗ này chắc hẳn là chỉ có Nam Từ không biết chuyện Huy Hoàng là một quán rượu.

Nhất là các phòng ở tầng cao nhất, nơi đó mỗi căn phòng đều là được trang trí theo sở thích của khách hạng sang, ở đây phong cách trang trí so với những khách sạn khác hoàn toàn không giống.

Lúc này Nam Từ vô ý để lộ ra, lại làm cho Nam ông nội cùng Nam Cha trong nháy mắt rõ ràng biết chuyện gì xảy ra, cũng hiểu là Nam Châu an bài chuyện gì, cho nên làm sao có thể có sắc mặt tốt.

Im lặng một chút, Nam ông nội cười một tiếng, nói với Nam Từ: "Cháu đi đường mệt mỏi rồi, tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ vừa thôi còn dậy ăn cơm chiều."

Nam Từ cười gật gật đầu, đứng dậy chào hỏi mọi người, rồi vui vẻ lên lầu.

Sau khi đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt biến mất.

Nam Từ lấy hết sức bình sinh thở hai hơi chầm chậm để giảm tốc độ nhịp tim của cô.

Ngày hôm nay bên ngoài phát sinh tất cả những gì cô chưa, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp phải người đàn ông đáng sợ như vậy, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giả vờ vô tội, khờ khạo nói láo trước mặt nhiều người như vậy.

Nơi ở trước kia của cô so với nơi này quả thực quá sạch sẽ.

Mặc dù lúc đi học sẽ cùng bạn học ầm ĩ, về sau bỏ học đi làm việc vặt cũng sẽ bị ông chủ quở trách, nhưng ít ra tất cả mọi người đều là đi thẳng về thẳng, đồng thời cũng sẽ không có tâm cơ muốn đi hại người khác.

Nhưng ngày hôm nay Nam Châu quả thực làm cho cô mở rộng tầm mắt.

Cũng làm cho cô biết rõ rằng nếu như cô tiếp tục ngây thơ, vô hại thì cô sẽ biết thế nào là thảm hại.

Cô có thể chịu được người khác mắng mỏ hay là xem thường cô.

Nhưng cô sẽ không nhẫn nhịn khi người khác ra tay độc ác để hại cô.

Trước mắt xem ra, cô tạm thời không thể chạy thoát khỏi Nam Gia, nếu như đã như vậy thì cô chỉ có thể tự mình mạnh mẽ.

Mà người Nam Gia người am hiểu nhất chính là giả vờ ngây thơ mà ám hại người khác, cô muốn học hỏi một tí.

--

Nam Châu bị Nam ông nội bảo vào thư phòng đại khái nửa giờ sau mới đi ra, vành mắt sớm đã đỏ hoe.

Nam phu nhân đứng ngoài cửa sốt ruột nữa tiếng đồng hồ, thấy Nam Châu đi ra sắc mặt không được tốt, vội vàng muốn mở miệng tìm hỏi, lại bị Nam Châu lắc đầu ngăn lại.

Nam Châu dùng ánh mắt lướt qua bên cạnh, ra hiệu Nam mẹ đi trước, cuối cùng cô cũng yên lặng rời đi.

Trong thư phòng, Nam ông nội nhắm mắt vịn cây gậy của mình, ngón cái để ở phía trên vuốt ve, biểu lộ khó lường.

Một bên lão quản gia quan sát nét mặt của ông, lựa thời cơ mở miệng: "Lái xe vừa mới nói với tôi, đại tiểu thư cùng phu nhân thật sự rất không chào đón Nhị tiểu thư, thái độ rất lạnh lùng, thậm chí trách móc nặng nề. Theo lý thuyết, Nhị tiểu thư trở về là cứu được Đại tiểu thư, làm sao họ..."

Dù sao cũng là hạ nhân, mặc dù rất được chủ nhân Nam gia thích và tín nhiệm, ông cũng không dám nói thẳng.

Nhưng Nam lão gia nghe đã hiểu, ông lạnh hừ một tiếng: "Các nàng cảm thấy Nam Từ là vết nhơ mà thôi! Thêm nữa con bé là chị em cùng cha khác mẹ với Nam Châu, cho nên hi sinh cho Nam Châu cũng là chuyện nên làm, cho nên họ chán ghét con bé. Nhưng khi đó từ đầu đến cuối có chuyện gì xảy ra, đứa con trai kia của tôi có cùng bọn họ nói thật hay giả, chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Nói cái gì mà mẹ Nam Từ câu dẫn, nhưng thật ra..."

Lão quản gia nghe vậy, vội vàng ngăn cản: "Lão gia, đều trải qua nhiều năm như vậy, ngài đừng nói nữa."

Nam lão gia cũng tự biết nhất thời xúc động, hít sâu một hơi, không lên tiếng nữa.

Lão quản gia cảm thán: "Cũng may Nhị tiểu thư trời sinh hoạt bát sáng sủa, tính tình lại đơn thuần, bằng không thì ngày sau nếu như phu nhân và đại tiểu thư lại làm ra chuyện gì quá đáng, có thể Nhị tiểu thư sẽ chết tâm với Nam gia, đến lúc đó coi như đem cô ấy gả đi Hoắc gia, đoán chừng cũng giúp không được ngài cái gì."

"Đơn thuần?"

Nam lão gia cười cười.

"Ông cảm thấy Nam Từ nói đến mấy lời kia thật sự là vô tình nói đến?"

Lão quản gia nghi hoặc.

"Con bé là cố ý nói cho tôi nghe."

Nam lão gia tử ý cười càng sâu, biểu lộ càng ảm đạm khó lường.

"Con bé nhìn khờ khạo, nhưng vẫn có chút thông minh. Tôi luôn luôn thích người thông minh, chỉ cần thông minh sự thông minh của con bé thì có thể có lợi cho Nam Gia, tôi có thể không ngại mà cho con bé thêm mấy phần mặt mũi."

Ban đầu ông chỉ dự định cho Nam Từ hi sinh thay cho Nam Châu, so ra Nam Châu là đứa cháu gái ruột mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn, đứa cháu duy nhất của Hoắc gia mấy năm qua không hề xuất hiện chỉ một lần, bên ngoài lại đồn hắn là người hung hăng như vậy, ông không nỡ cho Nam Châu mạo hiểm.

Thế nhưng là Hoắc gia cùng Nam gia muốn có lợi ích thì nhất định phải liên hôn, tuy ông nhận Hoắc Lâm là con nuôi, nhưng cũng còn chưa đủ.

Cho nên lúc ban đầu, ông nghĩ tới nghĩ lui, mới sẽ nghĩ là đón đứa bé này về Nam gia.

Bất quá ông cũng không nghĩ tới, đứa bé này sẽ bỗng nhiên cho ông cảm giác là điềm tốt.

Nam lão gia nghĩ tới đây, khẽ cười cười.

Xem ra, ông có thể đặt vài phần kỳ vọng ở Nam Từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro