Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Hàn Tử Quân

Giáo dục mà Dung Đình nhận được, cho dù là phụ hoàng, đối với hắn mà nói, thì cũng là vua, trước là vua sau mới là cha. Lôi đình mưa móc, đều là ơn vua. Cho dù ngoại công là cha ruột của mẫu hậu, cũng không nên lớn mật như thế, cũng may là không có người khác ở đây, nếu như bị người có ý đồ xấu nghe được, chỉ sợ ngay cả mẫu hậu cũng sẽ chịu liên lụy.

Tống Hải Bình - một người đàn ông trung niên đã hơn 40 tuổi, lại bị khí thế của một đứa trẻ năm sáu tuổi là Dung Đình dọa giật mình.

"Đứa bé này cháu nói chuyện kiểu gì thế!"

Cái gì mà khi quân phạm thượng...... Mấy câu đó là ý gì chứ!

Sắc mặt Dung Đình vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngoại công, tuy mẫu hậu là nhất quốc chi mẫu, nhưng ở hậu cung vẫn như đi trên băng mỏng, mong rằng ngày sau ngoại công thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ làm liên lụy đến mẫu hậu!"

Kỳ thật trong xương cốt Dung Đình cũng là một người cao ngạo, đối với ngoại công, cậu chưa từng tiếp xúc lần nào, thật sự không thể nói có tình cảm gì, cậu thích ngoại công, là bởi vì đó là cha của mẫu hậu. Từ nhỏ cậu đã sinh hoạt ở trong cung, Dung Đình là dưới một người trên vạn người, những người mà cậu từng gặp, ngoại trừ phụ hoàng thì đều là nô tài, sự giáo dục mà cậu được tiếp thu cũng là hoàng quyền tối thượng, hiện tại có người khiêu chiến hoàng quyền, có người ở trước mặt cậu nhục mạ quân vương, đương nhiên cậu không thể nào tiếp nhận được.

Cậu càng không thể tiếp nhận được chính là mỗi lời nói hành động của ngoại công đều sẽ ảnh hưởng đến mẫu hậu.

Tống Viên đã tập sắp thành thói quen đối với cách nói chuyện của Dung Đình, nhưng Tống Hải Bình mới vừa quen biết Dung Đình, không khỏi bị một loạt lời nói kì lạ của cậu dọa đến sửng sốt.

"Nó vừa nói cái gì vậy, sao cha nghe một chữ cũng không hiểu?" Tống Hải Bình nhìn về phía Tống Viên, vẻ mặt ngơ ngác nghi hoặc, trải qua chuyện vừa rồi, ông cũng không còn cảm giác phẫn nộ hận không thể rút đao làm thịt súc sinh kia.

Tống Viên thở dài một hơi, kéo Dung Đình qua, nói với Tống Hải Bình: "Cha, Cô Cô còn nhỏ, nó không phân biệt được sự khác nhau giữa cổ đại với hiện đại, còn tưởng rằng đây là cổ đại, cho nên có chút nghiêm túc cổ hủ một chút, nhưng nó không có ý xấu. Nhưng tốt nhất cha vẫn không nên nói cha của đứa bé này không tốt ở trước mặt nó."

Sau khi nói xong, cô lại cúi đầu nhìn về phía Dung Đình: "Cô Cô, đó là cha của chị, chị mặc kệ ở cổ đại người khác dạy em như thế nào, nhưng tới hiện đại rồi, cho dù em có phải là con của chị hay không, thì em đều phải học được tôn trọng người bề trên, biết không?"

Hai người đều bị "Giáo dục" một chút.

Thật ra Dung Đình vẫn rất nghe lời Tống Viên, giống như lúc này, cậu cũng không nói chuyện.

Ba người ăn một bữa cơm chiều đơn giản, là Tống Viên xuống bếp nấu cơm, vốn dĩ hôm nay Tống Hải Bình muốn bộc lộ tài năng trước mặt con gái, trù nghệ của ông không tồi, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, đừng nói là nấu cơm, ngay cả tâm trạng ăn cơm ông cũng không có.

Tống Viên giải thích với Tống Hải Bình 800 hồi, thề với trời cũng 800 hồi, cô tuyệt đối không làm chuyện không nên làm ở độ tuổi vị thành niên! Tuyệt đối không ăn vụng trái cấm với bạn học nam mang thai sinh con!

Dung Đình vẫn giữ nguyên sắc mặt như trước, không có cách nào giải thích, bản thân mình tuyệt đối không phải là con riêng gì, cậu là con trai trưởng của Hoàng Hậu, là Thái Tử đương triều.

Khả năng tiếp thu của Tống Hải Bình có hạn, cơm nước xong cũng không tham gia tiệc rượu, tắm rửa một cái liền trở về phòng cho khách ngủ.

Có lẽ Tống Viên vô tâm vô phổi luôn luôn lạc quan là kế thừa từ ông, hiện tại Tống Hải Bình cũng như vậy, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, là gặp quỷ xuyên không cũng tốt, là yêu sớm cũng được, nếu đứa bé này thật sự là con gái sinh ra, vậy thì một nhà bọn họ cũng trốn không thoát! Ông không chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi, chẳng lẽ còn có thể ném đứa bé này đi, làm vậy sẽ bị trời đánh, là đứa trẻ của Tống gia bọn họ, thì ông liền nhận, không phải đứa trẻ của Tống gia thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng đừng hòng ăn vạ.

Cho dù nghĩ như vậy, nhưng Tống Hải Bình vẫn một đêm không ngủ.

Đêm càng khuya, ông càng tỉnh táo, ông tính lại tuyến thời gian, nhớ lại đủ chuyện con gái từ sơ trung đến cao trung, cuối cùng xác định, nếu có thằng đàn ông thối tha nào muốn lừa gạt con gái mình, quả thật là có điểm khó khăn, không vì cái gì khác, ông biết con gái tới tuổi dậy thì là tới kỳ phản nghịch sẽ rất phiền toái, cho nên ba năm sơ trung ba năm cao trung, ông không ngừng tặng quà cho chủ nhiệm lớp, còn giúp cháu trai của cô chủ nhiệm lớp cao trung của cô giải quyết vấn đề công tác, chỉ bằng phần tình nghĩa này, ba năm cao trung của con gái ông tuyệt đối là được quan tâm sát sao.

Tuy rằng ông với vợ trước không được xem là có trách nhiệm, nhưng không đến mức ngay cả việc con gái mang thai sinh con cũng không biết......

Tống Hải Bình càng nghĩ càng phiền, dứt khoát đứng dậy, đi vào phòng ngủ phụ, Dung Đình đã ngủ rồi, nó chỉ là một đứa nhỏ, ban ngày cũng mệt mỏi, lúc này ngủ vô cùng sâu, xuyên qua ánh trăng, Tống Hải Bình nhìn mặt Dung Đình, càng nhìn càng cảm thấy, nếu nói đứa trẻ này không có chút quan hệ nào với Viên Viên nhà ông...... thì chính ông cũng không thể tin được.

Đứa trẻ này nhìn cũng không kẻ ngốc, sao cách nói chuyện lại giống cổ nhận như vậy, chẳng lẽ như con gái nói chuyện xuyên không thật sự tồn tại sao?

Đột nhiên Tống Hải Bình đập lên trán một cái, lầm bầm lầu bầu: "Điên mất thôi!!"

***

Một đêm không ngủ Tống Hải Bình cũng không thấy mỏi mệt chút nào, sáng sớm đã đánh răng rửa mặt xong, chờ Dung Đình dậy, ông lại đi theo sau Dung Đình, nhìn đứa nhỏ nặn kem đánh răng rồi đánh răng, sau đó rửa mặt......

Dung Đình thấy Tống Hải Bình vẫn luôn đi theo cậu, bất đắc dĩ nói: " Ngoại công có chuyện gì phân phó?"

Trải qua cả đêm lăn lộn, quầng thâm mắt của Tống Hải Bình càng đậm hơn: "Nhóc con, cháu có đói bụng không?"

Dung Đình được hỏi như thế thì không hiểu ra sao, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vẫn ổn."

Hiện tại cậu cũng dần học được cách nói chuyện của người nơi này, nếu không thì thật khó mà giao tiếp khi ở đây.

"Đó chính là đói bụng." Tống Hải Bình vỗ vỗ túi: "Đi, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa sáng, ông mời khách, để cho Viên Viên ngủ thêm một chút, tiện thể mang luôn bữa sáng về cho nó."

Dung Đình chần chờ.

Tống Hải Bình coi như cậu đã đồng ý rồi, lôi kéo cậu đi ra cửa với một tư thế không cho phép cự tuyệt.

Thân thể Dung Đình nhỏ, bị ông kéo đi, không khỏi nghĩ thầm, ngoại công quả nhiên không hổ là Đại tướng quân, gan lớn, sức lực cũng lớn.

Ông cháu hai người ra khỏi cửa, nhiệt độ buổi sáng mùa thu cũng không cao lắm, Tống Hải Bình nghiêng đầu nhìn Dung Đình, dứt khoát cởi áo khoác của mình khoác lên trên người cậu.

Dung Đình có chút không được tự nhiên: "Cô không lạnh."

"Viên Viên cũng thật là, sao lại chưa mua cho cháu thêm mấy bộ quần áo." Tống Hải Bình lại nói: " Cháu mặc bộ quần áo này tuy là đẹp, nhưng có thoải mái có giữ ấm tốt không?"

"Cô không lạnh."

Tống Hải Bình thở dài một hơi, một bàn tay nhét vào túi quần, năm nay ông hơn bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất khá, tóc dày dậm đen nhánh, dáng người cao lớn, cũng không có bụng bia, ngày thường cũng chú trọng ăn mặc, thoạt nhìn cũng không khác lắm với người trẻ tuổi hơn ba mươi tuổi.

Dung Đình thấy Tống Hải Bình không nói lời nào, cậu vẫn luôn rất tò mò về chuyện của ngoại tổ phụ với chiến thần cữu cữu, lúc này nhìn thấy người thật, có vẻ không giống trong lời đồn lắm.

Trong lời đồn, từ khi còn niên thiếu ngoại công đã kiêu dũng thiện chiến, vì Đại Diệp triều mà lập rất nhiều công lao to lớn, chỉ tiếc lúc chinh chiến ở Đông Tiệp, bị thương ở cẳng chân, từ đó từ quan ở nhà tĩnh dưỡng. Thế nhân cũng không phải không có suy đoán, suy đoán Hoàng tổ phụ của cậu kiêng kị công thần, nhưng sau đó phụ hoàng kế nhiệm, trọng dụng nhi tử của ngoại công phong làm Đại tướng quân, lời đồn đãi này mới dần dần bình ổn xuống. Chỉ là sau đó, đại khái phụ hoàng cũng làm chuyện giống với Hoàng tổ phụ.

"Cô không nghĩ tới, ông ngoại sẽ ẩn cư ở đây với mẫu hậu." Dung Đình chủ động mở miệng, muốn tâm sự với Tống Hải Bình, cậu thực sự cảm thấy hứng thú đối với những chiến tích anh dũng nam chinh bắc chiến của ông.

Tống Hải Bình nghe cậu nói như vậy da đầu liền tê dại, bởi vì như thế sẽ làm ông liên tưởng đến hai chữ xuyên không.

Kỳ thật trong tiềm thức ông đã tin chuyện xuyên không mà con gái nói.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đứa nhỏ này nếu thật sự là con trai ruột của con gái, cậu bé cũng không có khả năng nhảy ra từ cục đá được!

Nghĩ rồi lại nghĩ, ông cháu hai người đi ra khỏi tiểu khu, gần đó có một khu phố chuyên bán đồ ăn sáng, việc buôn bán rất tốt, Tống Hải Bình liếc Dung Đình liếc một cái, không biết trong đầu nghĩ như thế nào, thuận miệng nói: "Quang cố cung ông đã đi không dưới mười lần, nơi đó mặt đã có thể quá lớn, trước kia nghe thấy hướng dẫn du lịch ở kia nói, kỳ thật ông cũng cảm thấy rất hứng thú với cổ đại, không biết hậu cung có phải thật sự có 3000 phi tần hay không, nếu thực sự có nhiều như vậy, ông nghĩ cố cung cũng trang không dưới a."

Dung Đình ở vào tuổi này còn rất thích tìm tra chọn thứ, nghe được Tống Hải Bình nói như vậy, cậu dừng chân lại, ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía ông, rất nghiêm túc chỉ ra chỗ sai của ông: " Ngoại công, thứ nhất, ngoại nam không thể tiến vào hậu cung, thứ hai, hậu cung của phụ hoàng không có 3000 phi tần, phụ hoàng siêng năng chính sự, là một thế hệ minh quân, hậu cung cũng chỉ có mười mấy phi tần."

Tống Hải Bình nghe vậy cũng dừng chân lại, ông trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó giận dữ nói: "Mười mấy người vợ? Mười mấy! Vậy còn ít sao!!"

Ông tức giận nhịn không được, một khi tiếp nhận giả thiết đứa nhỏ này là con gái xuyên không đến cổ đại cùng hoàng đế sinh ra rồi, lại nghe được Dung Đình nói những lời này, nếu không phải muốn bảo trì tu dưỡng, ông thật sự muốn chửi ầm lên giữa phố.

Dung Đình trầm mặc không lên tiếng.

Mười mấy phi tần kia, cơ hồ đều là Hoàng tổ phụ cùng Hoàng tổ mẫu an bài khi phụ hoàng còn chưa kế vị.

So với nhiều đời vua trước mà nói, thì nhân số hậu cung của phụ hoàng đã rất ít rồi, tiểu thiếp ở hậu viện của một vài đại thần còn nhiều hơn so với phụ hoàng, cho nên có vài đại thần lòng mang ý xấu, mới lặp đi lặp lại nhiều lần dâng tấu chương muốn phụ hoàng tuyển thêm phi mở rộng hậu cung.

Tống Hải Bình lớn lên không tồi, cũng biết dỗ dành người, nên từ trẻ đến bây giờ, vận đào hoa đều không ngừng quấn lấy, ông cũng không phải là người chung thủy, nếu không vợ trước cũng sẽ không ly hôn với ông, nhưng rất nhiều người đàn ông đều có tiêu chuẩn kép như vậy, chính mình có thể đào hoa, hồng nhan trong nhà một lòng chung thủy, bên ngoài thì hoa đào quấn quanh là mơ ước của phần lớn đàn ông, nhưng ông không thể chịu đựng được vợ của mình đào hoa, càng không thể chịu đựng được việc con gái của mình gặp phải một người đàn ông đào hoa.

Tống Hải Bình càng nghĩ càng tức giận, con gái ông được ông chiều chuộng nâng niu từ nhỏ đến lớn lại có thể trải qua chuyện như vậy, nếu đối phương có gia thế tốt nhân phẩm tốt, vậy ông còn có thể chịu đựng, nhưng hiện tại đây là người đàn ông thối tha, có mười mấy vợ bé!

"Cha cháu quả nhiên không phải thứ gì tốt, đồ đàn ông chó má!" Dưới sự phẫn nộ Tống Hải Bình đã quên con gái dặn không thể nói bậy về cha cậu bé trước mặt cậu bé.

Dung Đình sợ ngây người, những lời mắng nhiếc của Tống Hải Bình còn chưa dừng lại.

" Ngoại công!!"

Dung Đình mới 1 mét mốt, cũng không thể đi che miệng Tống Hải Bình lại, cuối cùng nghẹn đến mức đỏ mặt, trong lúc hoảng loạn, cậu bất chấp tất cả che lỗ tai lại, cậu không được nghe không được nghe! Không nghe không nghe, không nghe được những lời nói đại nghịch bất đạo đó của ông!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro