Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hàn Tử Quân

Lúc Tống Viên thức dậy, phát hiện không còn một ai trong nhà, nhìn thấy một tờ giấy Dung Đình để lại trên bàn sách, thư pháp của đứa trẻ này quả là vô cùng tốt...

【 Cô với ông ngoại đi ra ngoài, đừng nhớ mong 】

Khóe môi cô cong lên, mấy ngày nay cô ở chung Cô Cô, cô bắt đầu cảm thấy, trong nhà có một đứa nhỏ cũng rất thú vị, dù sao hiện tại cô không có bạn trai cũng không có chồng, không cần phải lo lắng cho cảm nghĩ của người ta, nuôi dưỡng một đứa trẻ đối với cô cũng không quá khó khăn.

Cha đưa Cô Cô ra ngoài, hẳn là ăn bữa sáng, chắc hẳn sẽ mang về cho cô một phần.

Vì vậy Tống Viên cũng không vội vội vàng vàng nữa, chậm rì rì đánh răng rửa mặt, lại trang điểm một chút, mở app kiểm tra xem có kết quả xét nghiệm ADN chưa, nhưng kết quả vẫn chưa có.

Cùng lúc đó, Tống Hải Bình với Dung Đình đều bị đối phương chọc tức muốn chết, làm gì còn có tâm trạng ăn bữa sáng, nhưng hai người vẫn không quên mua bữa sáng cho Tống Viên, Tống Hải Bình mua hai suất bánh bao chưng sủi cảo với bánh cuốn rồi chuẩn bị về nhà.

Trên đường về, Dung Đình không muốn quan tâm vị ông ngoại đại nghịch bất đạo này nữa.

Đương nhiên Tống Hải Bình cũng không phải là tức giận với Dung Đình, đứng ở góc độ của một người cha, ông cũng rất muốn mắng con gái, lúc trước khi ông với vợ trước ly hôn, con bé vẫn còn nhỏ như vậy, lại vẫn dùng giọng điệu non nớt nói với ông: "Cha ơi, hy vọng sau này cha có thể có trách nhiệm trong chuyện tình cảm." Khi đó ông còn cười, cười xong lại ôm con gái khóc, khi đó con gái của ông đã rất thông minh, có một ví dụ không tốt là ông, vậy sao nó còn cố tình nhảy vào hố lửa, lại có quan hệ với một thằng đàn ông có mười mấy bà vợ chứ?

"Nhóc con, thật ra trong lòng cháu vẫn luôn hướng về cha cháu." Tống Hải Bình thở dài: "Viên Viên của ta thật là đáng thương."

Dung Đình nghe xong lời này cực kỳ bất mãn: "Trong lòng Cô chỉ có mẫu hậu."

Ông ngoại đã nói lời đại nghịch bất đạo còn chưa tính, vậy mà giờ lại còn nói cậu thiên vị phụ hoàng, cậu chưa bao giờ thiên vị phụ hoàng, những điều cậu làm đều là vì mẫu hậu.

Phụ hoàng quyền thế ngập trời, mẫu hậu cái gì cũng không có, chỉ có cậu.

"Vậy cha cháu có mười mấy người vợ, sao cháu không nói hắn ta?" Sau khi Tống Hải Bình bình tĩnh lại, cũng có chút tâm tư nhỏ, cố ý chọc cậu: "Riêng điểm này không thể so với Viên Viên, cho nên cháu thích Viên Viên là giả, thích cha cháu mới là thật."

Dung Đình tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ phình lớn, đôi tay nhỏ nắm chặt: "Thân là con cái, sao có thể nghị luận lỗi của phụ hoàng, sao có thể nhúng tay vào hậu cung nội viện của phụ hoàng."

"Dù sao cháu không thật sự thích Viên Viên, nếu cháu thật sự thích nó, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó chịu uất ức như vậy."

Đã sắp đến chung cư nơi Tống Viên ở, Dung Đình nghe thấy Tống Hải Bình vẫn luôn phủ nhận tình cảm của mình đối với mẫu hậu, hắn tức giận không chịu được, thoát khỏi bàn tay Tống Hải Bình, một mình chạy chậm đến khu chung cư, vừa lúc thang máy tới, cậu không chờ Tống Hải Bình, trực tiếp nhanh chóng ấn đóng cửa lại, lúc Tống Hải Bình đi vào thì cửa thang máy đã khép lại.

Tống Hải Bình sửng sốt, sau một lúc phản ứng lại thì buồn cười: "Đứa nhóc này......"

Tống Viên nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra mở cửa thì nhìn thấy Dung Đình với khuôn mặt không biểu cảm, nhìn dáng vẻ như là đang tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận.

"Làm sao vậy?" Tống Viên hỏi hắn.

Dung Đình tủi thân nhìn vào mắt cô, nhưng cũng không nói cái gi, liền trực tiếp vào phòng, còn đóng cửa phòng lại, bộ dáng rõ ràng muốn nói " Ta không muốn giải thích, ta muốn được yên tĩnh".

Lúc Tống Viên đang còn nghi hoặc không biết xảy ra chuyện gì, thì Tống Hải Bình đi vào.

"Viên Viên tỉnh rồi à, vừa đúng lúc cha mua cho con bánh cuộn với bánh chưng sủi cảo mà con thích này." Tống Hải Bình đặt bữa sáng được đóng gói lên trên bàn cơm, gọi Tống Viên lại: "Mau, mau ăn lúc còn nóng, ăn xong rồi cha lái xe đưa con đi làm."

Tống Viên vâng một tiếng, đi đến bàn cơm ngồi xuống, lại vẫn rất tò mò chỉ chỉ phòng của Dung Đình, nhỏ giọng hỏi: "Cha, có phải cha lại chọc tức nó cái gì phải không?"

Nhắc tới chuyện này tâm trạng của Tống Hải Bình còn có chút phức tạp.

Ông không trêu chọc Dung Đình, Dung Đình cũng không trêu chọc ông, mà là người cha không bằng heo chó của nó chọc tới ông.

Nhưng ông lại không thể nói với con gái những việc này, nếu Dung Đình thật sự là con của con gái ông, vậy thì cha ruột của Dung Đình cũng là con gái tự lựa chọn, hiện tại ông biết phải hỏi cô thế nào đây, hỏi cô vì sao lại có quan hệ với một người đàn ông như vậy sao? Phù hợp sao?

Chuyện phản bội tình cảm phản bội hôn nhân, ông cũng từng làm rồi.

Hiện tại nữ nhi của ông gặp người đàn ông như vậy, liệu có phải là báo ứng hay không.

Nói thật, ông lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, vài năm trước mấy chuyện thiếu đạo đức ông cũng làm không ít, ông không sợ báo ứng, nhưng báo ứng này không nên báo lên người con gái ông.

Ông sợ là do ông ảnh hưởng đến con gái, ông sợ là bởi vì cô nhìn thấy cha mình là người như thế, liền cho rằng đàn ông trên đời này đều là như thế.

Trong lòng Tống Hải Bình khó chịu, ông cúi đầu, đôi tay run rẩy mở túi nước chấm bánh bao nhỏ ra, một lần nữa ngẩng đầu lên, lại khôi phục gương mặt tươi cười lúc trước: "Cha nào có chọc nó đâu, đứa nhóc này rất biết che chở cho cha nó, cha liền nói vài câu, nó liền tức giận như vậy."

"Chuyện này không thể được, trẻ con nên hướng về mẹ nó, cũng không thể luôn hướng về cha được."

Tống Viên vừa định "giáo dục" đồng chí lão Tống sao lại không nghe khuyên bảo như thế, nhưng sau khi nghe được câu sau, cả người đều ngẩn ra, có chút không tin hỏi ông: " Cha, cha tin con rồi sao?"

Cho dù cô là đương sự, lúc đối mặt với loại chuyện này phải trì hoãn mấy ngày mới chấp nhận được, cha của cô lúc này mới qua một buổi tối đã chấp nhận được khả năng cô đã từng xuyên đến cổ đại cùng hoàng đế sinh một Thái Tử???

Thật sự là không thể tưởng tượng được!

Tống Hải Bình nhìn vào mắt cô, vẫn giống như trước kia, nâng tay lên sờ lên đầu cô: "Cha không tin chẳng lẽ muốn một mình con gánh chịu những việc này sao? Dù sao chuyện gì thì cũng phải chờ có kết quả thì hãy nói tiếp, Viên Viên, con đừng sợ, vẫn còn cha ở đây nữa."

Tống Viên sắp cảm động đến khóc rồi.

Cô cho rằng loại chuyện ly kỳ này, cho dù là cha mẹ ruột mình cũng không thể tin được, trăm triệu lần không nghĩ tới, cha cô lại có thể tin.

Chuyện này làm cô trở nên kiên định hơn rất nhiều, giống như một người trong lòng có bí mật, chuyện gì đều phải tự mình gánh vác, đột nhiên bí mật này bị một người đáng giá tín nhiệm biết, cảm giác thở phào nhẹ nhõm này cũng thật là thoải mái!

Tống Hải Bình biết mình làm Dung Đình không vui vẻ, ông là người lớn, nói không chừng còn là ông ngoại của nó, cũng không thể quá keo kiệt, cũng không thể để cháu ngoại mình ghét bỏ mình.

Phải phân rõ một chút, cha của nó không bằng heo chó, nhưng đứa nhỏ này vô tội, nói không chừng đứa nhỏ này lại còn là con ruột của Viên Viên!

Nghĩ rõ điểm này, Tống Hải Bình đi đến phòng Dung Đình, đưa tay gõ cửa: "Nhóc con, mau ra đây ăn bữa sáng, bánh bao sắp nguội lạnh rồi."

Dung Đình ở bên trong hừ hừ hai tiếng, Tống Hải Bình cũng không nghe được.

Vốn dĩ Tống Hải Bình muốn lái xe đưa Tống Viên đi làm, nhưng Tống Viên nghĩ Dung Đình còn ở trong nhà, lúc này cũng không còn sớm, vội vàng ăn mấy bánh chưng sủi cảo, liền cầm lấy bao với chìa khóa xe nói với Tống Hải Bình: "Cha, con đi làm đây, nếu hôm nay cha không có việc gì thì giúp con trông chừng Cô Cô với ạ, đúng rồi," cô dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cha, thật sự thật sự không nên tiếp tục nói cha Cô Cô trước mặt nó thế nọ thế kia nữa, chuyện này thật sự làm đứa trẻ rất tổn thương, cho dù nói như thế nào thì đó cũng là cha nó."

Tống Hải Bình không tình nguyện gật đầu: "Được rồi, cha biết rồi."

"Cha đừng để Cô Cô xem TV, không tốt cho mắt."

"Cũng không được dẫn nó đi ăn thực phẩm bẩn, gần đây thời tiết hanh khô, bảo nó uống thêm nước vào."

Sau khi Tống Viên dặn dò xong, cảm thấy chính mình càng ngày càng giống một người mẹ.

Tống Hải Bình đưa cô tới cửa: " Cha nói này, hay con xin nghỉ làm vài hôm, hoặc là dứt khoát từ chức đi, chuyện này có lẽ còn chưa xong được, con cũng không thể để một đứa nhỏ một mình ở nhà mãi được, có phải không?"

Nói đến chuyện này, Tống Viên cũng rất đau đầu: " Gần đây con không có biện pháp xin nghỉ, càng không có khả năng từ chức, chú sẽ mắng con chết mất, chờ con xử lý xong mấy vụ bận rộn này rồi tính."

Nói xong lời này, Tống Viên liền đi ra ngoài, đi vào cửa thang máy, ấn thang máy.

Có cha ở trong nhà chăm sóc Cô Cô, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Ít nhất sẽ không phải lo lắng Cô Cô sẽ xảy ra chuyện.

Dung Đình dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Tống Viên ra cửa, cậu có chút hoảng loạn mở cửa phòng ra, cũng xông ra ngoài theo.

Tống Hải Bình muốn ngăn cậu, nhưng không ngăn kịp.

Dung Đình vừa rồi cũng suy nghĩ rất nhiều, cậu suy nghĩ, có phải mình thật sự làm sai rồi hay không?

Chuyện giữa Mẫu hậu với phụ hoàng, cậu cũng không hiểu biết nhiều lắm, lão cung nữ cũng không muốn nhiều lời, nhưng sau này mẫu hậu cũng không thực sự vui, lão cung nữ cũng từng tiết lộ.

Lão cung nữ nói, cậu là vướng bận duy nhất của mẫu hậu trên đời này.

Tống Viên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, thì thấy Dung Đình đuổi theo mình, cô kinh ngạc: "Cô Cô, em..."

Cô còn chưa nói xong, Dung Đình đã chạy đến ôm eo cô cọ cọ dáng vẻ luyến tiếc nhớ nhung.

Tống Viên cũng thuận thế ngồi xổm xuống ôm cậu.

Duy trì tư thế như vậy một lúc, đột nhiên Dung Đình mở miệng nói: "Mẫu hậu thực xin lỗi, Cô sợ phụ hoàng, phụ hoàng ít khi nói cười, vô cùng nghiêm khắc với Cô, nếu như phụ hoàng thật sự làm mẫu hậu đau lòng..."

Câu tiếp theo cậu không nói được.

Kỳ thật cậu cũng không biết nên nói như thế nào, tuy rằng cậu với phụ hoàng cũng không thân cận, nhưng phụ hoàng cũng chưa từng bạc đãi cậu, một bên là phụ hoàng một bên là mẫu hậu...

"Việc giữa cha mẹ, Cô chưa từng hiểu rõ ngọn nguồn, cũng không có biện pháp suy đoán, chỉ tưởng nhớ Mẫu hậu qua từng câu chuyện nhỏ, Cô chỉ cần người vui vẻ." Dung Đình vỗ vỗ lưng cô: "Cô tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng mẫu hậu làm chuyện không vui, càng sẽ không để người khác bao gồm cả phụ hoàng miễn cưỡng người. Cô nói được thì làm được."

Tống Viên nghe xong lời này, đầu tiên là ngây ngốc, chờ hiểu rõ, lại càng ôm chặt Dung Đình hơn.

"Cảm ơn Thái Tử điện hạ của chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro