Chương 16: Bắt đầu Của Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Nhi(Changg)

Mấy ngày nay Sakurada Maki đều ngoan ngoãn ở nhà làm búp bê.

Cô làm một con búp bê mỗi ngày và sau bảy ngày, Sakurada Maki sẽ có bảy con búp bê bảo vệ!

Lúc này, cuối cùng cũng đến lúc Furuya Rei đến Học viện Cảnh sát báo cáo.

Khi Furuya Rei đẩy bốn chiếc vali từ phòng ra cửa, anh thoáng thấy Sakurada Maki đang ngồi trong phòng khách.

Búp bê nhỏ đang chơi với con búp bê nhỏ của mình một cách nghiêm túc.

Đó là loại kỳ lạ.

Sakurada Maki nhìn thấy Furuya Rei đã đi ra với chiếc vali, nhét con búp bê nhỏ của cô vào chiếc vali nhỏ của mình và nhảy xuống ghế với chiếc vali trên tay.

"Chúng ta đi sao?"

Furuya Rei gật đầu: "Được, cô có thấy thiếu gì không? Chúng ta sẽ không quay lại vào tháng sau."

Sakurada Maki chỉnh sửa chiếc mũ chống nắng bằng ren trên đầu, một tay cầm chiếc vali nhỏ, tay kia cầm cây gậy nhỏ nhìn quanh căn hộ bằng đôi mắt của mình.

"Hừm, không còn gì cả." Sakurada Maki bước lại trên đôi giày da nhỏ của mình và ngước nhìn Furuya Rei.

“Được, vậy thì đi thôi.” Furuya Rei cầm lấy chiếc vali nhỏ mà Sakurada Maki đang cầm, sau đó mở chiếc vali lớn chuyên dụng của Sakurada Maki, “Kế tiếp, cô ủy khuất ở trong đó một thời gian.”

Vì Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu đã hẹn cùng nhau đến học viện cảnh sát nên Maki Sakurada muốn tránh mặt một thời gian.

Sakurada Maki bò vào chiếc vali nhỏ bằng cả tay lẫn chân.

Bây giờ chiếc vali nhỏ này đã không còn là chiếc mà cô từng mang theo bên mình nữa, sau khi Furuya Rei cãi tạo, nó đã tăng chiều cao lên gấp đôi, được lót bằng những chiếc đệm màu hồng mềm mại, bên trên còn lắp một chiếc đèn nhỏ.

Sakurada Maki nằm xuống chiếc vali nhỏ, bật chiếc đèn nhỏ trên cao lấy chiếc điện thoại thông minh thẻ bài mini từ trong túi ra và bắt đầu chơi.

Furuya Rei nghĩ tới điều gì đó, lấy trong túi ra hai túi bánh quy gấu nhét cho cô, sợ cô dọc đường sẽ đói.

“Cảm ơn!” ánh mắt Sakurada Maki lấp lánh nhìn bánh quy gấu, ôm lấy bánh quy gấu.

“Hẹn gặp lại, Maki.” Furuya Rei nhẹ nhàng xoa bím tóc của búp bê nhỏ, rồi đóng chiếc vali nhỏ lại.

Furuya Rei cẩn thận đặt chiếc vali vào chiếc ba lô lớn màu đen và đeo nó sau lưng, kéo theo bốn chiếc vali lớn, đi thang máy xuống tầng dưới của căn hộ.

Một chiếc taxi đã đỗ trước cửa chung cư.

Morofushi Hiromitsu xuống xe và nhìn thấy Furuya Rei đi ra với bốn chiếc vali quá khổ, anh không khỏi lộ ra đôi mắt hạt đậu.

Mặc dù Morofushi Hiromitsu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi nhìn thấy tám túi mua sắm đầy ắp của Furuya Rei vào tuần trước, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, anh vẫn không khỏi kinh ngạc.

Bản thân anh chỉ mang theo một chiếc vali cỡ vừa thậm chí nó còn chưa đầy.

Zero lấy đâu ra nhiều thứ thế?

Morofushi Hiromitsu bước tới và giúp Furuya Rei mang hai chiếc.

Ừm, nó khá là nặng.

"Zero, cậu chuyển cả nhà theo sao?" Morofushi Hiromitsu không khỏi oán giận nói.

Furuya Rei xua tay: "Ha ha, không đến mức này, dù sao chỉ cần ở lại học viện cảnh sát sáu tháng."

Morofushi Hiromitsu giật giật khóe miệng.

Ha cậu cũng biết chỉ có sáu tháng?

Kết quả là mang theo bốn va li lớn cộng với hai ba lô lớn.

Cậu ấy là chuẩn bị tiêu thụ một vali hoặc ba lô trong một tháng?

Bởi vì ở Furuya Rei có quá nhiều đồ, cốp xe taxi không thể nhét vừa, nên phải nhét một chiếc vali vào ghế sau.

Furuya Rei ngồi ở chiếc ghế trống của ghế sau, Morofushi Hiromitsu thì ngồi ở ghế phụ.

Furuya Rei đặt chiếc ba lô có vali của búp bê trước mặt anh, để khi lái xe không vô tình va vào nó.

Morofushi Hiromitsu nhìn osananajimi của mình từ kính chiếu hậu, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cậu ấy đã để gì trong túi của mình? Nhìn rất cẩn thận.

Morofushi Hiromitsu nghĩ về điều đó, vì vậy anh ấy hỏi: "Zero, cậu đã bỏ gì vào chiếc túi này?"

Furuya Rei thần sắc như thường: "Chỉ là quần áo thôi."

Furuya Rei không nói dối, quả thật có quần áo ở dưới đáy ba lô, chỉ là có thêm một chiếc vali nhỏ với một con búp bê ở trên quần áo.

“Ra là như vậy.” Morofushi Hiromitsu thu hồi ánh mắt, trong mắt lại lộ ra vẻ suy tư.

Zero đang tránh nặng tìm nhẹ.

Có thứ gì khác trong đó ngoại trừ quần áo.

Khi lên xe, Morofushi Hiromitsu nhận thấy chiếc túi mà Furuya Rei đang mang vô tình va nhẹ vào cửa xe, một góc hình hộp nhô ra khỏi chiếc túi trong giây lát.

Là một hộp khá lớn.

Morofushi Hiromitsu nhớ lại những điểm đáng ngờ của vài lần trước, trực giác anh cảm thấy rằng phải có một mối liên hệ nào đó giữa một loạt sự kiện trên.

Zero đang che giấu cái quái gì vậy?

Trong khi Morofushi Hiromitsu bối rối, anh không khỏi cảm thấy lo lắng.

Anh và Zero lớn lên cùng nhau, họ luôn nói về mọi thứ, đây là lần đầu tiên Zero giấu anh mọi chuyện.

Morofushi Hiromitsu nghĩ về mình. Anh thực sự có một điều muốn giấu Zero.

Đó là, anh đã điều tra được hung thủ đã giết cha mẹ mình, và thường lặp đi lặp lại cơn ác mộng đó vào ban đêm.

Nhưng bất cứ khi nào Zero hỏi, anh sẽ lắc đầu và nói rằng không sao cả.

——Anh chỉ giấu Zero khi anh không muốn cậu ấy lo lắng về nó.

Nghĩ lại thì Zero cũng vậy.

Có phải Zero đã tham gia vào một cái gì đó nguy hiểm?

Không muốn anh lo lắng, không muốn anh dính vào những chuyện nguy hiểm nên Zero cứ giấu anh?

Nghĩ theo một cách khác, Morofushi Hiromitsu có thể hiểu được suy nghĩ của osananajimi của mình.

Nhưng là một người bạn, Morofushi Hiromitsu không thể ngồi yên, đặc biệt là sau khi phát hiện ra manh mối, anh không thể giả vờ không biết nữa.

Morofushi Hiromitsu cụp mắt xuống, mái tóc trên trán đổ bóng lên mi mắt.

Zero luôn nghiêm túc sau khi đã xác định được điều gì đó và đưa ra quyết định, có lẽ mình không thể trực tiếp hỏi toàn bộ câu chuyện từ Zero.

Vì vậy, bản thân mình phải tự mình tìm ra nó và hợp tác với Zero để tìm ra cách khắc phục thứ nguy hiểm kia.

Morofushi Hiromitsu đã quyết định. Sau khi đến học viện cảnh sát, anh sẽ phải luôn để mắt đến cậu ta.

Ngồi ở ghế sau, Furuya Rei đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh cảnh giác nhìn trái nhìn phải, nhưng không tìm thấy gì.

Ảo giác?

Ngay khi đôi trẻ đang nghĩ về nhau, chiếc taxi dừng lại.

“Hai bạn học, đến trường cảnh sát rồi.” Chú tài xế đeo găng tay trắng nhìn Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei với nụ cười trên môi, nhiệt tình giúp họ chuyển hành lý ra khỏi cốp xe.

“Thật là làm phiền phức cho chú.” Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu cảm ơn bác lái xe nhiệt tình.

Chú tài xế xua tay lần nữa: "Tôi này tính cái gì? Chúng tôi người bình thường sau này thật sự sẽ làm phiền cảnh sát các cậu bảo vệ mà."

Nghe được lời nói của chú lái xe, cả hai nhìn nhau và mỉm cười với nhau dưới gốc cây hoa anh đào của học viện cảnh sát.

Họ ước mơ trở thành cảnh sát, và họ chỉ muốn bảo vệ đất nước để người dân có cuộc sống hạnh phúc và ổn định.

Hai bạn trẻ với trái tim chính nghĩa bước vào khuôn viên Học viện Cảnh sát thuộc Bộ Công an Thủ đô với những bước đi vững vàng.

Nếu bỏ qua năm chiếc vali họ đang đẩy, và hành lý nặng nề họ mang theo sau lưng, thì bức ảnh lúc này hẳn phải có một ý tưởng nghệ thuật xuất sắc không thua kém gì những thanh niên máu lửa.

Thật đáng tiếc là không có nếu.

Sau khi trong nháy mắt khẳng định lại lý tưởng và hoài bão của mình, cả hai trở lại hiện thực, trên tay mỗi người cầm hai chiếc vali, khá khó khăn để chống lại những chiếc túi lớn và nhỏ vào ký túc xá.

Điều kiện ăn ở trong học viện cảnh sát vẫn rất tốt, đều là phòng đơn có phòng tắm riêng.

Cũng thật tình cờ khi ký túc xá của Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei lại nằm đối diện nhau.

Sau khi Morofushi Hiromitsu giúp Furuya Rei chuyển đồ vào ký túc xá, anh đẩy chiếc vali nhỏ của mình đến cánh cửa đối diện.

"Cảm ơn Hiro."

Furuya Rei đóng cửa phòng ngủ lại, lập tức từ trong túi xách lấy ra chiếc vali nhỏ.

“Maki?” Furuya Rei mở vali ra và thấy Sakurada Maki đang ngủ say trên tay còn ôm một túi bánh quy gấu.

À không, cô ấy đang giả vờ ngủ!

Furuya Rei vừa mới đi đến kết luận từ việc lông mi của búp bê nhỏ run rẩy hai lần, liền đoán nàng giả vờ ngủ, Sakurada Maki đột nhiên mở mắt ra, nhảy lên: "Hù oa!"

Sakurada Maki cố tình giả vờ ngủ để dọa Furuya Rei.

Furuya Rei: "..." Búp bê nhỏ còn thề lớn tuổi hơn hắn, hoàn toàn không nhìn ra được, thật ấu trĩ!

Furuya Rei đành phải phối hợp vỗ ngực: "Thì ra là cô không ngủ, làm tôi giật mình."

Sakurada Maki đã nhìn thấu kỹ năng diễn xuất kém cỏi của anh và phàn nàn: "Anh có lệ quá."

Furuya Rei nhún vai: "Được, lần sau nhất định nhớ kỹ diễn xuất chân thực hơn."

Sakurada Maki bĩu môi, nhảy ra khỏi chiếc vali nhỏ, nhìn quanh phòng đơn của ký túc xá.

Ký túc xá của Furuya Rei rất đơn giản.

Ở phía bên tay phải của lối vào là phòng tắm, xuyên qua một hành lang ngắn ba mét là một căn phòng nhỏ với một chiếc giường, một chiếc bàn và hai chiếc tủ.

Trong khi Sakurada Maki đang lang thang với cây gậy nhỏ của mình, Furutani Rei đã mở cả bốn chiếc vali.

Anh nhìn đồ đạc trong phòng rồi nhanh chóng sắp xếp vị trí đồ đạc cho bốn chiếc va li đầy ắp.

"Maki, tủ bên trái là đồ của cậu, tủ bên phải là quần áo của tôi. Còn những thứ khác cần dùng hàng ngày, tôi đặt lên bàn nhé?"

Sakurada Maki ra hiệu OK với Furuya Rei, một quả cầu năng lượng màu hồng ngưng tụ trong tay cô.

Một giây tiếp theo, đồ trong va li vung vãi đột nhiên bay lên không trung, quần áo cùng đồ ăn vặt bay về phía tủ, ấm chén bay về phía bàn, đồ vệ sinh cá nhân bay vào phòng tắm...

Đúng vậy, sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Sakurada Maki đã trở nên rất quen thuộc với cách điều động sức mạnh của Rosa Mystica trong cơ thể để điều khiển đồ vật một cách chính xác.

Nhược điểm duy nhất là nàng còn có chút khó khăn trong việc khống chế năng lượng của mình, dễ dàng phát ra tiếng đồ vật va chạm.

Vì vậy, ngoài cửa Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đang đẩy vali qua hành lang đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cánh cửa bên cạnh có tên "Furuya Rei".

Tất cả những gì họ có thể nghe thấy là âm thanh dữ dội va vào của đồ vật, liên tục xuyên qua tấm cửa đến tai họ.

"Ping-pong-pong-pong-pong--!!"

Matsuda Jinpei: "?"

Hagiwara Kenji: "..."

Matsuda Jinpei không khỏi phàn nàn: "Dọn dẹp phòng cũng thật lộn xộn, thoạt nhìn không giống người đáng tin cậy."

Hagiwara Kenji nhìn bảng tên treo trên cửa: "Furuya Rei... Tớ nhớ rằng cái tên này đứng đầu bảng tổng hợp trong kỳ thi tuyển sinh của chúng ta năm nay."

"Hả? Anh chàng này vẫn là số một?" Matsuda Jinpei không nói nên lời để lộ đôi mắt bán nguyệt, "Chậc, tôi thực sự lo lắng cho tương lai của cảnh sát Nhật Bản."

~~Hết chương~~

Editor: Thiên Nhi(Changg)

Vậy là đã đến lúc những cánh hoa anh đào của chúng ta gặp nhau. Hic phần học viện đúng đau não🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro