Chương 15: Vấn Đề Nằm Ở Đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Nhi(Changg)

Furuya Rei không biết rằng suy nghĩ của Morofushi Hiromitsu đã phong phú như vậy.

Suy nghĩ hiện tại của anh vẫn còn ở giai đoạn ban đầu là Morofushi Hiromitsu cho rằng mình thích đeo kẹp tóc, để che giấu sự tồn tại của Sakurada Maki, anh chỉ có thể cắn răng thừa nhận.

Furuya Rei nhìn ba chiếc kẹp tóc tinh xảo được xếp trên bàn, ánh sáng lấp lánh màu hồng phản chiếu trong mắt anh.

Còn bạn thân trẻ tuổi của mình thì ở bên cạnh, yên lặng nhìn và chờ đợi phản hồi của Furuya Rei.

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên trán Furuya Rei.

Phải làm gì? Mình nên trả lời như thế nào?

Furuya Rei cứng mặt và mở miệng.

Giờ khắc này, chính anh cũng không biết mình đang nói cái gì.

"Thực ra, thực ra...tớ rất thích chúng."

Một lúc sau, Furuya Rei nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên bên tai.

Chưa nói đến Morofushi Hiromitsu đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời này.

Ngay cả bản thân Furuya Rei cũng phải sửng sốt trước những lời nói táo bạo của mình.

Nói ra...

Anh thực sự đã nói điều đó.

Sau khi nói xong câu này, Furuya Rei đột nhiên cảm thấy mình đã thực hiện một bước nhảy vọt suy nghĩ từ thể xác đến linh hồn.

Kết quả của sự thăng hoa của thể xác, linh hồn và tư duy, được thể hiện ở hình thức bên ngoài, anh bắt đầu trở nên không biết sợ hãi, đương nhiên cũng có thể nói là da mặt dày.

Không phải chỉ đeo kẹp tóc thôi sao, có gì to tát đâu?

Furuya Rei nghĩ vậy.

Dưới những suy nghĩ như vậy, Furuya Rei đã tự thôi miên bản thân thành công.

Biểu cảm xấu hổ trên mặt anh không biết từ lúc nào đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười bình tĩnh.

Furuya Rei cầm lấy hai chiếc kẹp tóc mà Morofushi Hiromitsu đã mang đến xem xét chúng một cách cẩn thận.

"Cảm ơn Hiro, ánh mắt của cậu rất tốt, nhưng cái kẹp tóc bông xù này không hợp với của tớ lắm."

Furuya Rei mỉm cười và đặt chiếc kẹp tóc màu hồng trở lại bàn, lấy chiếc kẹp tóc bằng kim cương giả màu xanh hoàng gia còn lại kẹp lên đầu.

Anh hất hai lần phần tóc mái trên trán, buộc tóc bằng kẹp tóc.

Morofushi Hiromitsu: "! Đôi  mắt Morofushi Hiromitsu thành hạt đậu.

(* Chỗ này chắc ai xem Conan cũng biết nó ra sao hen, nó thường xuyên xuất hiện ý, nên mình cũng không giải thích nhiều nha)

Đợi đã, cậu đang làm gì vậy Zero? !

“Hừm…” Furuya Rei soi gương một hồi, ấn xuống hai lọn tóc đang dựng lên trên đầu, “Cái kẹp tóc này hình như hơi nhỏ, không cách nào kẹp hết tóc được."

Vì vậy, Furuya Rei nhặt lại chiếc kẹp tóc màu hồng có đính kim cương giả mà bản thân đã mua, kẹp hai lọn tóc cuộn lại.

“Vậy là là ổn rồi.” Furuya Rei nhìn mình trong gương, khách quan nhận xét: “Không tệ, cùng lúc kẹp hai cái nhìn cũng không có gì khó coi.”

Furuya Rei đã chỉnh vị trí của hai chiếc kẹp tóc để chúng được đeo cạnh nhau trên đầu, những viên kim cương giả màu hồng và kim cương giả màu xanh sapphire bổ sung cho nhau trên mái tóc vàng óng, tạo nên vẻ đẹp hài hòa.

"Được không Hiro?"

Furuya Rei quay sang nhìn Morofushi Hiromitsu, muốn anh bình luận.

Morofushi Hiromitsu: "..."

Đôi mắt của Morofushi Hiromitsu giờ đã biến thành những vòng tròn của nhang đuổi muỗi.

Morofushi Hiromitsu gần như ngây người mà nhìn Furuya Rei.

Khách quan mà nói, hình dáng hiện tại của Furuya Rei không xấu, cũng không thô kệch.

Anh dùng hai chiếc kẹp, kẹp lại toàn bộ phần tóc gãy vốn có trên trán, để lộ vầng trán đầy đặn, hai chiếc trâm cài tóc đơn giản tinh xảo càng tăng thêm một chút phong độ tuấn tú cho khí chất của anh.

Nhưng.

Nhưng......

Nghĩ rằng người trước mặt đeo kẹp tóc và hỏi mình có đẹp không là Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu cảm thấy không khoẻ,da gà sắp nổi lên.

Kỳ lạ. Lần đầu tiên, Morofushi Hiromitsu nhận ra rất rõ ràng rằng chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra với bạn mình!

Morofushi Hiromitsu đưa tay sờ cái trán của Furuya Rei: "Cũng không có phát sốt."

Furuya Rei: "..."

Bất đắc dĩ lại buồn cười, Furuya Rei đẩy tay Morofushi Hiromitsu ra: "Hiro, sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy? Chiếc kẹp này không phải là do cậu đặc biệt mang đến cho tớ sao?"

"Đúng vậy..." Khóe miệng Morofushi Hiromitsu giật giật.

Morofushi Hiromitsu cảm thấy rằng mình ngày càng không thể hiểu được bạn thân của mình.

Ban đầu, so với khả năng Furuya Rei tự đeo chiếc kẹp tóc, cậu ấy càng có xu hướng có bạn gái hoặc đối tác không rõ ràng hơn, vì vậy chiếc kẹp tóc đã xuất hiện trong căn hộ của cậu ấy.

Nhưng bây giờ có vẻ như...

Chiếc kẹp dường như được đeo bởi chính Furuya Rei.

Không có cái gọi là phụ nữ tóc vàng ngắn như trong tưởng tượng của anh, mà là Furuya Rei người đột nhiên tạo ra một trào lưu mới.

Nghĩ đến sự thật như vậy, Morofushi Hiromitsu không khỏi bắt đầu cảm thấy choáng váng, không lâu sau đó anh tạm biệt Furuya Rei và về nhà.

Furuya Rei đứng dậy với một nụ cười đi đến cửa rồi vẫy tay chào tạm biệt Morofushi Hiromitsu.

Morofushi Hiromitsu cũng gượng cười vẫy tay với Furuya Rei rồi bước vào thang máy.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Morofushi Hiromitsu hạ tay xuống, tấm gương trước thang máy phản chiếu vẻ mặt trầm ngâm của anh.

——Luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi nhìn Morofushi Hiromitsu đi vào thang máy, Furuya Rei đóng cửa lại, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, có thể nói là sắc mặt Furuya Rei thay đổi trong giây lát, ngay lập tức tháo chiếc kẹp tóc trên tóc xuống.

Furuya Rei nhìn xuống hai chiếc kẹp tóc trong tay và thở ra một hơi dài.

Anh thường nghe mọi người nói rằng "người vô liêm sỉ là vô địch trên thế giới", nhưng anh luôn bác bỏ ngụy biện này.

Cho đến bây giờ... Bản thân mình tựa hồ đã có chút nhận ra chân tướng này.

Đó chỉ là một chút xấu hổ.

Furuya Rei trông có vẻ bình tĩnh cất hai chiếc kẹp tóc đi, nhưng trên thực tế, tai của anh đã đỏ lên từ lúc nào.

Anh điều chỉnh lại tâm trạng và đi tìm Sakurada Maki.

Nhắc mới nhớ, anh khá tò mò không biết làm cách nào mà cô có thể hoàn thành nó một cách gọn gàng như vậy.

Hiro nghe thấy tiếng ồn trong phòng cách đây không lâu, nhưng khi anh mở cửa ra, cô ấy đã mang tất cả những thứ không nên có vào phòng, thậm chí còn làm giả cảnh gió thổi rèm làm rơi cốc .

Ngay cả đồ ăn nhẹ và tách trà nhỏ mà cô ấy để trong phòng khách cũng bị lấy đi!

Làm thế nào mà búp bê nhỏ làm được tất cả những điều này chỉ trong năm phút?

Cô đã sử dụng khả năng phép thuật của mình một lần nữa?

Lòng đầy tò mò, Furuya Rei đẩy cánh cửa đóng kín ra.

Búp bê nhỏ có lẽ đang bình tĩnh uống trà trong phòng, chờ anh khen cô lợi hại trong lúc nguy cấp đúng không?

Vào khoảnh khắc khi cánh cửa được đẩy ra, Furuya Rei đã nghĩ như vậy trong lòng.

Tuy nhiên, khung cảnh hiện ra bên trong phòng hoàn toàn trái ngược với những gì Furuya Rei tưởng tượng.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng, Furuya Rei giật mình.

Căn phòng bừa bộn. Đó là sự hỗn loạn chưa từng có.

Những cánh hoa anh đào bay khắp phòng. Cánh hoa nhiều nhất ở lối vào, trên mặt đất trải đầy một tấm thảm.

Đồ ăn vặt, tách trà nhỏ, thân búp bê, dao tiện ích, túi mua sắm, v.v., tất cả đều chất một đống đầy hỗn loạn trên tấm thảm làm bằng cánh hoa anh đào.

Furuya Rei  vốn cho rằng Maki đã hoàn thành công việc, đang bình tĩnh ngồi trong phòng uống trà, lúc này lại nửa người vùi vào đống đồ lặt vặt này.

Vẫn là kiểu lộn ngược!

Chỉ thấy Sakurada Maki lúc này đã bị chôn vùi một nửa trong đống đồ, chỉ để lộ hai bắp chân, cả người ở tư thế lộn ngược nghiêng 45 độ.

Sakurada Maki đang vùi đầu trong đống đồ nghe thấy tiếng mở cửa liền hưng phấn lắc lắc hai chân kẹt bên ngoài, cố gắng tìm một điểm tựa để đứng dậy.

Ngay khi cô di chuyển, núi đồ lặt vặt bên cạnh cô bắt đầu đổ xuống.

—— Đây cũng là lý do tại sao Sakurada Maki vẫn giữ động tác này không dám di chuyển, bởi vì nó sẽ phát ra âm thanh khi cô di chuyển!

Furuya Rei: "..."

Furuya Rei vội vàng kéo búp bê ra khỏi đống đổ nát.

Sakurada Maki chôn ở bên trong, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng được cứu, nàng cũng không để ý tới hình tượng của mình, ngồi bệt xuống đất nói: "Cuối cùng cũng được cứu rồi!"

Furuya Rei giúp Sakurada Maki vuốt lại bím tóc lòa xòa, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao lại chôn ở trong đó không ra được?"

Sakurada Maki nhìn hắn: "Tôi vừa động là đồ đạc chất đống bên cạnh liền bắt đầu phát ra tiếng bóng bàn. Phòng của anh cách âm không tốt, bạn của anh nhất định sẽ phát hiện."

Vấn đề là như thế này.

Sau khi Sakurada Maki vô tình gây ra một vụ náo động lớn, cô đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei từ bên ngoài.

Chắc chắn Morofushi Hiromitsu đã nghe thấy tiếng túi mua hàng rơi xuống, và nghĩ nhầm rằng có một tên trộm trong phòng, đang thúc giục Furuya Rei nhanh chóng mở cửa!

Nhưng Sakurada Maki lại sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Vào thời điểm quan trọng này, Sakurada Maki đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bóp quả cầu năng lượng màu hồng thành thạch hoa anh đào mềm mại đàn hồi rồi rải ở cửa phòng, sau đó ném đồ lên đó.
(* nếu bạn không hiểu thì dịch thô ra như sau. Là Maki dùng ma thuật để tạo ra loại thạch trái cây mà tụi mình hay ăn, ở ngay dưới mấy cái túi đồ. Nên mấy túi đồ nó đập đùng đùng thì cũng có loại thạch che ở dưới không phát ra tiêng)

Cứ như vậy, đồ vật DuangDuangDuang rơi xuống năng lượng thạch hoa anh đào, nhưng nó dường như bị tắt tiếng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sakurada Maki cũng nhanh chóng mở cửa sổ, ném chiếc cốc xuống đất, vào lúc Furuya Rei cắm chìa khóa vào lỗ khóa thì lao thẳng vào phòng, trộn lẫn tiếng đóng cửa với tiếng mở cửa bên ngoài, gây khó khăn cho mọi người để nghe chuyển động trong phòng.

Tuy nhiên, vào giây phút cuối cùng vì nhảy lên đóng cửa quá nhanh, Sakurada Maki đã nắm lấy tay nắm cửa và vô tình bị lực đóng cửa văng ra ngoài, đồng thời lao đầu vào quả cầu năng lượng thạch hoa anh đào.

Khi năng lượng trong vòng năng lượng dần dần tiêu tan, những đồ lặt vặt chất thành ngọn đồi rơi xuống từng chút một cùng với những cánh hoa anh đào.

Cũng may năng lượng tiêu tán rất chậm, quá trình đồ vật rơi xuống cũng chỉ phát ra một tiếng âm thanh cực nhỏ, cho nên người ở phòng khách không nghe được nghe được.

Nhưng không may khi Sakurada Maki lại đang vùi đầu vào trong đó, không dám động đậy.

Bởi vì trên đỉnh đồ vật là tách trà nhỏ của cô.

Chỉ cần cô di chuyển một chút, tách trà nhỏ sẽ nghiêng sang một bên cho đến khi đạt đến góc độ lớn nhất rồi lăn xuống từ đống đồ, rơi xuống đất và vỡ tan tành. Âm thanh đó sẽ bị những người trong phòng khách nghe thấy.

Vì vậy, để giữ bí mật Sakurada Maki thực sự đã nỗ lực rất nhiều!

——Sau khi kể lại, Sakurada Maki ưỡn thẳng eo một cách tự hào, không ngừng nhìn Furuya Rei bằng đôi mắt nhỏ của mình.

Thế nào, có phải cô siêu lợi hại và đáng tin cậy sao?

Furuya Rei hiểu được đôi mắt nhỏ đang cầu khen ngợi của cô, không khỏi bật cười, đem tám túi đồ vừa mới mua xách lên: “Hôm nay cảm ơn Maki… Nhìn này, tất cả đều là của cô.”

Sakurada Maki liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ ăn vặt yêu thích của mình, hai mắt sáng lên tay nhỏ cầm túi mua sắm, vội vàng ôm một hộp bánh quy hồng: "Bánh quy gấu!"

Furuya Rei đã giúp cô xé bao bì của bánh quy gấu.

“Ách xì!” Lúc này, Sakurada Maki đột nhiên có chút hắt xì.

“Cô không sao chứ?” Furuya Rei quan tâm hỏi.

“Không sao đâu.” Sakurada Maki vẫy tay và chuẩn bị lấy bánh quy gấu để ăn.

Furuya Rei nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên giơ chiếc bánh gấu trong tay lên: "Chờ đã, cô rửa tay chưa?"

“Chưa.” Sakurada Maki lắc đầu, đi vào phòng tắm bằng giày da nhỏ, giẫm lên bục cao đặc thù, ngoan ngoãn bắt đầu rửa tay.

“A!” Sakurada Maki nhịn không được lại hắt xì một cái.

“Kỳ lạ.” Sakurada Maki sụt sịt và lẩm bẩm, “Ai đang nói về mình vậy?”

Phía dưới căn hộ .

Morofushi Hiromitsu bước ra khỏi cửa căn hộ, bước chân anh đột nhiên dừng lại.

Anh đã tìm ra nó! Khi anh cảm thấy có gì đó không ổn...

Đó là phòng khách! Có một số kệ bị bỏ trống, như thể ai đó đột nhiên lấy đi những thứ ban đầu được đặt trên chúng!

Việc gì đang xảy ra ở đây?

Morofushi Hiromitsu không khởi đỡ trán.

Vì sao, ngày càng có nhiều vấn đề.

Zero gần đây luôn luôn bí mật, chính xác thì cậu ấy đang làm gì?

Editor: Thiên Nhi(Changg)

Tranh thủ edit khi laptop vẫn còn ổn🥲

Nó đã không ổn lúc mình quay lại đặt tên chương. Cho nên lần này sẽ là thông báo ngưng đăng chương từ hôm nay đến Tháng 12. Mình sẽ cố gắn quay lại sớm nhất vào một ngày nào đó của tháng 12. Trong thời gian đó mình sẽ edit bằng điện thoại xem sao, được bao nhiêu thì được🥲. Chờ laptop sửa xong chơi lớn bão chương luôn, hehe. 🫶🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro