Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại bị thương?" Bình ổn xuống tức giận, Lâm Thái Anh vẻ mặt nghiêm túc, đáng yêu trong ngày thường bỗng chốc biến thành hư không, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Đa Hiền, nói xong môi liền mân vô cùng chặt chẽ.

Ngượng ngùng cười, Lâm Đa Hiền hướng nàng đi vài bước, một chút hiên ngang mạnh mẽ cùng tư thế oai hùng đều không có, chỉ còn phảng phất bộ dáng một tiểu hài tử làm sai sự, "Tiểu Anh, đừng nói đại tỷ biết có được không?"

Ánh mắt lạnh hơn, Lâm Thái Anh cắn môi, trong mắt xẹt qua buồn bực, không nói được một lời.

Lâm Đa Hiền, phản ứng đầu tiên quả nhiên chính là đại tỷ, đáng giận!

"Tiểu Anh..." Không có được câu trả lời, Lâm Đa Hiền đáng thương nhìn Lâm Thái Anh, "Em nhẫn tâm nhìn chị bị tỷ tỷ mắng sao?"

Lâm Thái Anh dừng trước mặt Lâm Đa Hiền, môi mân càng chặt, thế nhưng người kia tuy đối diện nàng lại hoàn toàn không ý thức được nàng đang tức giận, còn đứng đó cằn nhằn liên miên, "Tỷ tuy rằng bình thường thực ôn nhu, chính là một khi nổi giận lên hảo hung a~."

Ngáp một cái, Lâm Thái Anh híp mắt, như có như không gật đầu, xoa mắt xoay người trực tiếp trở về phòng đóng cửa.

Ôi chao...

Lâm Đa Hiền nhìn cửa phòng bị đóng lại, nghi hoặc sờ đầu.

Tiểu Anh... Đây là đáp ứng rồi?

Ngô, lúc này Tiểu Anh thực dễ nói chuyện... Bất quá, thật là kỳ quái, như thế nào cũng không thèm nhìn xem thương thế của nàng có nghiêm trọng không, cảm giác cùng trước kia không giống nhau lắm.

Có chút mất mát mà miên man suy nghĩ, Lâm Đa Hiền trở về phòng mình thật cẩn thận tắm rửa, xong mặc vào áo ngủ, đem quần áo nhiễm máu bỏ vào cái túi tính toán hừng đông sẽ cầm đi vứt.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Nhã Nghiên cùng Lâm Thái Anh đang ngồi cạnh bàn ăn điểm tâm.

"Tỷ, em tối hôm qua nằm mơ..." Lâm Thái Anh cau mày, tay nắm đũa trạc lên trứng chần nước sôi, "Em mơ thấy Lâm Đa Hiền tên ngu ngốc kia lại bị thương."

Đang uống sữa tươi Lâm Nhã Nghiên động tác dừng một chút, trong lòng nhảy dựng, vội vàng xả ra tươi cười, "Như thế nào biết, đừng loạn tưởng..."

Nói xong lời này, Lâm Nhã Nghiên tựa hồ lại lãng sang chuyện khác như mọi khi, "Còn có, Tiểu Hiền là Nhị tỷ của em, không được gọi ra tên nàng như vậy."

"Ý tứ của Tỷ là có thể kêu nàng là đồ đần sao?" Lâm Thái Anh vô tội nhìn Lâm Nhã Nghiên rồi lại thở dài, "Tỷ, em thật sự mơ thấy tên ngu ngốc kia còn bắt em đừng nói với chị nữa, nói chị phát cáu thật đáng sợ, hung ba ba, giống như cọp mẹ vậy."

Lông mày nhíu lại, Lâm Nhã Nghiên nheo mắt, đang muốn nói gì đó thì cửa phòng Lâm Đa Hiền chợt mở, người nọ mới vừa tỉnh ngủ xoa mắt đi ra, "Thật đáng ghét a, còn muốn báo cáo công tác."

Lâm Nhã Nghiên nhất thời ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn hướng Lâm Đa Hiền, nửa ngày nói không nên lời.

"A? Làm sao em ở nhà?" Lâm Thái Anh đồng dạng trừng lớn mắt, rất kinh ngạc nói, "Chị không phải đang chấp hành nhiệm vụ sao?"

"Em..." Lâm Đa Hiền bất đắc dĩ nhìn nàng, "Tiểu Anh... Em không phải biết rồi sao?"

"Tôi?" Lâm Thái Anh chớp chớp mắt, vươn ngón tay ra chỉa chỉa chính mình, nghiêng đầu tự hỏi vài giây, tỉnh ngộ, "A, hóa ra tối hôm qua không phải là mộng!"

Lâm Nhã Nghiên chà chà tay một chút đứng lên, lập tức đi đến trước mặt Lâm Đa Hiền, mặt lạnh, "Bả vai, chị muốn xem."

Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Lâm Đa Hiền lui từng bước, "Ôi... Tỷ..."

"Một..."

"Tỷ..."

"Hai..."

"... Chỉ là trầy da..." Lâm Đa Hiền không còn đường lui, nhấc lên ống tay áo lộ ra bả vai, miệng vết thương đã được băng bó kĩ càng, "Tỷ, đừng nóng giận..."

"Tốt lắm." Lâm Nhã Nghiênqnhìn vết thương vài giây, lạnh lùng phun ra hai chữ, lại nói tiếp "Em trước khi đi đã đáp ứng chị cái gì?"

"Em biết sai lầm rồi..." Lâm Đa Hiền yếu ớt nói, tiếp theo là đối với Lâm Thái Anh nhỏ giọng, "Tiểu phản đồ, rõ ràng đã đáp ứng chị..."

"Nào có!" Lâm Thái Anha căm giận ngược lại, trừng mắt nàng, "Tôi mới sẽ không đáp ứng chị loại chuyện này."

"Em... Em rõ ràng gật đầu..." Lâm Đa Hiền mở to mắt, "Tiểu Anh, nói dối là không đúng đâu."

"Gật đầu?" Lâm Thái Anh lại mê hoặc, nghiêng đầu suy tư một chút, rất nhanh lại giật mình, "Tôi lúc ấy là nghĩ, thật là kỳ quái, Lâm Đa Hiền lại có thể nói tỷ tỷ hung... Lại nghĩ, nhất định là nằm mơ đi, liền theo quán tính gật đầu."

"..." Lâm Đa Hiền nhất thời không biết nói gì, nhớ tới đêm qua hành động Lâm Thái Anh thực kỳ quái, lúc này rốt cục đã hiểu.

Khó trách tối hôm qua Tiểu Anh đều không thèm quan tâm nàng, nguyên lai là bởi vì nghĩ mình đang nằm mơ a... Lại nói, ở trong mộng không thể quan tâm tỷ tỷ này sao... Thật sự là...

"Tiểu Hiền..." Vẫn luôn không nói chuyện Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên hoán nàng một tiếng, thanh âm ôn nhu. Lâm Đa Hiền giật mình một cái, lập tức quay đầu nhìn tỷ tỷ, "Tỷ..."

"Là như vầy, tỷ tỷ gần đây vội, có thể không có thời gian làm cơm cho em, em cần hảo hảo chiếu cố chính mình nha." Lâm Nhã Nghiên mặt mang ý cười ấm áp như xuân phong, khẽ mở môi son, "Còn có, trong nhà không có gạo, giữa trưa nhớ mua về, cần một trăm cân."

"Tỷ..." Lâm Đa Hiền suy sụp mặt.

"Tốt lắm, chị đi làm đây." Lâm Nhã Nghiên cười cười, vỗ vỗ bả vai nàng, thanh âm như trước dịu dàng, "Tiểu Anh, ăn xong rồi chúng ta liền đến trường đi."

Lâm Thái Anh gật đầu, đối với Lâm Đa Hiền liếc mắt, trở về phòng lấy túi sách, theo Lâm Nhã Nghiên đi ra ngoài, chỉ chừa lại Lâm Đa Hiền một mình đáng thương đứng nguyên tại chỗ cùng vẻ mặt ai oán không thôi.

"Tỷ... Thật sự muốn tên ngu ngốc kia mua gạo a..." Dọc trên đường, Lâm Thái Anh có chút lo lắng, "Một trăm cân lận..."

"Lừa nàng thôi." Lâm Nhã Nghiên lắc đầu, thở dài, "Tối nay sẽ có người đưa gạo qua, em nhớ rõ cùng Tiểu Hiền nói một tiếng."

"Ân!" Lâm Thái Anh gật đầu, trong đầu liền nghĩ tới tấm băng trên vai Lâm Đa Hiền vừa nãy, trong mắt xẹt qua tia bất đắc dĩ.

Thật sự là chịu không nổi tên ngu ngốc kia.

"Tiểu Anh, tối hôm qua là vẫn còn thức đi." Lâm gia cách trường học không xa, đi đường đại khái mất tầm mười mấy phút đồng hồ, Lâm Nhã Nghiên mang giày cao gót, cước bộ không vội, rất từ tốn, tao nhã, mắt nhìn phía trước, "Luôn thích chọc Nhị tỷ em quá nhỉ."

Lông mi nhẹ nhàng run lên, Lâm Thái Anh che giấu bởi vì lời này trong nháy mắt mang đến tia rung động khó hiểu, cúi đầu xem hòn đá nhỏ trên mặt đất, "Chính là cảm thấy được nàng luôn bị thương thực làm cho người ta tức giận."

"A... Tỷ tỷ biết." Lâm Nhã Nghiên ảm đạm cười, đang muốn nói gì, chợt liếc mắt một cái thấy Danh Tỉnh Nam đi ở bên kia đường, lại có thể một đường thẳng tắp hướng một cây đại thụ đụng đầu, nhịn không được "Ha ha" bật cười.

Theo tầm mắt của nàng nhìn qua, Lâm Thái Anh thấy Danh Tỉnh Nam thối lui từng bước, sờ sờ đầu nhìn cái cây, cúi đầu hướng một bên đi vài bước, lại tiếp tục hướng phía trước đi, vừa quay đầu vừa vặn chứng kiến tỷ tỷ hưng trí dạt dào mà nhìn cái người mơ mơ màng màng kia, tâm niệm vừa động, "Tỷ, chị thực thích Danh lão sư nha?"

"Ân, có lẽ." Lâm Nhã Nghiên mỉm cười nhìn hành động của Danh Tỉnh Nam, nghĩ đến trong khoảng thời gian gần đây tựa hồ cũng chưa có cơ hội trộm nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, có chút đáng tiếc, hoàn toàn không hề nghĩ muội muội vì cái gì bỗng nhiên hỏi như vậy.

"Nha..." Lâm Thái Anh gật gật đầu, nhìn thấy động tác Danh Tỉnh Nam, nghĩ đến tên đầu gỗ Lâm Đa Hiền cũng bộ dạng ngốc ngơ, khóe môi hơi vểnh lên.

...

Danh Tỉnh Nam thực buồn ngủ, thật sự buồn ngủ, vừa mệt vừa buồn ngủ.

Từ ngày đó ở nhà cha mẹ trở về xong đã muốn hơn một tuần rồi. Đạo sư vẫn không phát đề mục mới cho nàng, chính là nàng thà rằng mỗi đêm đem vài đề mục học thuật vẫn chưa được giải đáp đi nghiên cứu cũng không nguyện ý nằm ngủ.

Buổi tối ngủ, ban ngày phải tỉnh, ban ngày tỉnh, nhất định phải đối mặt với Danh Tỉnh Đào ôn nhu.

Nàng thà rằng ban ngày sống u mê, còn hơn mỗi lần nghe Danh Tỉnh Đào dùng ngữ khí lễ phép cùng Lạc Học Khâm gọi điện thoại mà theo lo lắng. Thậm chí còn chứng kiến Danh Tỉnh Đào ôn nhu cười, ánh mắt sủng nịch cũng đều sẽ cảm thấy thống khổ.

Kỳ thật đã sớm nên đi Mĩ Quốc a... Ít nhất không cần chân thật mà đối diện cấm kỵ cùng rung động đan vào nhau, mang đến đau đớn cùng mâu thuẫn.

Danh Tỉnh Đào luôn không biết ý nghĩ của nàng, cũng luôn không ý thức được tình cảm của nàng đã từ rất lâu có phải dùng hai từ huyết thống để khái quát hay không, không biết từ lúc nào bắt đầu, nàng đã không thể khoan dung bất kì nam nhân nào xuất hiện bên cạnh tỷ tỷ của mình.

Từ trước... Tỷ tỷ chưa bao giờ sẽ cùng nam nhân liên hệ như thế, chính là Lạc Học Khâm là trượng phu mà ba tuyển cho tỷ tỷ, chị ấy sẽ không phản kháng mà hoàn toàn nghe theo ba ba phân phó, gặp mặt, trao đổi, dần dần quen thuộc rồi sau đó trở thành quan hệ bạn trai bạn gái...

Danh Tỉnh Đào... Danh Tỉnh Đào... Danh Tỉnh Đào...

Danh Tỉnh Đào vĩnh viễn sẽ không phản kháng lão nhân cố chấp kia, vĩnh viễn đều sẽ là một Danh Tỉnh Đào ôn nhu như vậy, lễ phép, đoan trang khéo léo như vậy, lại càng không thể nào cự tuyệt cuộc hôn sự này, mà càng không khả năng...

Cùng nàng loạn luân.

Danh Tỉnh Nam cúi đầu đi tới, trong đầu mơ mơ màng màng giống như tương hồ, hàng ngày như vậy sẽ không có biện pháp làm nàng nghĩ tới Danh Tỉnh Đào nữa. Nhìn đường kẻ trên đường, tầm mắt có chút mơ hồ, dựa vào trực giác phân phương hướng liền trực tiếp rẽ.

Vì thế bên kia đồng dạng bước tới, Lâm Nhã Nghiên cùng Lâm Thái Anh lại thấy được một màn khiến các nàng không khỏi buồn cười.

Là nên rẽ, đúng vậy, chính là Danh Tỉnh Nam rẽ hơi bị sớm, cả người trực tiếp hướng vách tường đụng phải.

Thật sự là... Người nọ một chút biện pháp cũng không có a...

Lâm Nhã Nghiên thở dài lắc đầu, bước nhanh đi qua, ngồi xuống, thấy người kia ôm đầu, thanh âm dịu dàng, "Lấy tay ra để tôi xem xem có bị thương hay không."

Liên tục đụng đầu hai lần, cũng không biết đụng vậy có bị thương không... Thật sự là, vốn đã ngu ngốc, lúc này lại càng thêm ngốc.

Lần này chính là cả người trực tiếp hướng trên tường đánh tới, Danh Tỉnh Nam buông tay, đau đến nhăn mi, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn Lâm Nhã Nghiên.

Lâm Nhã Nghiên lập tức bị chạm tới, lòng mền nhũn, theo trong bao lấy ra khăn tay, phủi bụi trên mặt nàng, trong chốc lát hết sức cẩn thận chu đáo, "Tốt lắm, không bị thương."

"Ô..." Phát ra tiếng kêu ô ô giống như con vật nhỏ mới sinh, Danh Tỉnh Nam cúi đầu, băng bó cái mũi, "Đau..."

"Cho cô đi đường không chịu nhìn, xứng đáng." Giúp đỡ nàng, Lâm Nhã Nghiên tức giận nói, "Liền chưa thấy qua người nào như cô vậy, cũng không thèm nhìn xem cửa đã tới chưa liền rẽ."

"Bình thường là như vậy nha..." Danh Tỉnh Nam vô tội xoa xoa mắt, đưa tay chỉ dưới đường, "Cái hố này... Ngô... Tại sao có thể có hai cái hố..."

Hóa ra người này chính là dựa vào hố trên đường để nhận định đại khái là đang đi tới chỗ nào sao?

Lâm Nhã Nghiên cũng tốt, Lâm Thái Anh đi tới cũng tốt, đang trợn mắt há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro