Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hàng ba người đi vào trường học, Lâm Thái Anh hướng phòng học đi, Lâm Nhã Nghiên cùng Danh Tỉnh Nam hướng văn phòng đi.

Thân thể loạng choạng đi về chỗ ngồi của mình, Danh Tỉnh Nam rút ra gối đầu gục xuống liền ngủ, mới nằm không bao lâu lại ngồi thẳng người, bĩu môi đứng lên.

Lâm Nhã Nghiên ở một bên đem cử động của nàng xem nhất thanh nhị sở, lòng dạ cũng biết rõ mà đi qua, ỷ vào độ cao gót giầy mà vỗ vỗ đầu Danh Tỉnh Nam, “Danh lão sư, cùng tôi đổi khóa đi.”

“Ân?” Mơ mơ màng màng đang muốn lấy sách giáo khoa, Danh Tỉnh Nam quay đầu chống lại Lâm Nhã Nghiên con ngươi đen bóng, ngơ ngác nhìn, có chút phản ứng không kịp.

“Toán tiết thứ nhất, Ngữ văn tiết thứ tư, chúng ta đổi khóa đi, tôi dạy tiết thứ nhất trước, cô dạy tiết thứ tư.” Lâm Nhã Nghiên nói rất thản nhiên, nghe không ra cảm xúc.

“Nha...” Mơ hồ gật đầu, động tác trên tay Danh Tỉnh Nam không có ngừng vẫn là muốn đi lấy sách giáo khoa, Lâm Nhã Nghiên nhất thời bất đắc dĩ, đưa tay đè chặt tay nàng, tiếng nói mềm nhẹ, “Buổi sáng đụng choáng váng rồi? Ý của tôi là giờ cô có thể ngủ, tiết thứ tư lại đi dạy.”

Mắt nhỏ sau cặp kính đen chớp vài cái, Danh Tỉnh Nam rốt cục hiểu, mắt nhỏ mở so với bình thường thanh tỉnh còn lớn hơn, tràn đầy chờ mong.

“Tốt lắm, ngủ đi.” Vỗ vỗ đầu nàng, giống như vuốt ve tiểu sủng vật vậy, Lâm Nhã Nghiên buồn cười nhìn bộ dạng này của nàng, lại thu hồi cười, “Bất quá tiết thứ tư không được để cho tôi phát hiện cô thời gian lên lớp lại đang ngủ.”

Ngô...

Còn ở trong lòng cảm khái Lâm Nhã Nghiên thật tốt, Danh Tỉnh Nam lập tức lại cong miệng.

Nhìn nhìn chung quanh, thấy trong văn phòng chỉ có hai lão sư đều đang làm chuyện của mình, hoàn toàn không chú ý tới tình huống giữa nàng và Danh Tỉnh Nam, tay Lâm Nhã Nghiên trợt xuống, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của Danh Tỉnh Nam, “Ai ya ngủ đi, tôi đi dạy đi.”

“Nha...” Không có nửa điểm cảm thấy bị sỗ sàng, rất tự giác ngồi xuống, đang muốn nằm úp xuống ngủ chợt nghe được tiếng nói dịu dàng vang lên lần nữa, tuy rằng ôn nhu nhưng lại mang theo ý không cho cự tuyệt, “Tháo kính xuống hẳn ngủ tiếp.”

“Nha...” Đem kính mắt tháo xuống, Danh Tỉnh Nam vừa muốn gục xuống dường như phảng phất nhớ tới cái gì lại ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã Nghiên. Không có gọng kính che lấp, ánh mắt tái vô tội, một tiểu bộ dáng trêu chọc Lâm Nhã Nghiên lại muốn đi qua nắm cho hai cái, “Như thế nào?”

Danh Tỉnh Nam lắc đầu, vẫn là vô tội nhìn Lâm Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên cùng nàng đối diện vài giây chợt minh bạch ý tứ của nàng, lại duỗi tay niết gương mặt nàng, “Tôi không có yêu cầu khác đâu, ngủ đi.”

“Ân!” Gật đầu, Danh Tỉnh Nam động tác nhanh chóng gục xuống ôm lấy gối nhỏ, rất nhanh liền ngủ mất.

Chịu đựng cười từ trong văn phòng đi ra ngoài, tay Lâm Nhã Nghiên cầm sách giáo khoa Ngữ văn, ánh mắt như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, độ cong trên khóe miệng lại biểu hiện nàng hảo tâm tình.

Chờ dạy xong tiết một trở lại văn phòng, Danh Tỉnh Nam quả nhiên còn đang ngủ say. Lâm Nhã Nghiên thấy hai má người kia do nằm úp mà lộ ra mảng đỏ rực, chịu đựng xúc động đi qua nắm hai phiến đó, đành trở về trước bàn của mình ngồi xuống, bình định lại cảm xúc liền bắt đầu làm chuyện đứng đắn.

“Lâm lão sư gần đây giống như cùng Danh lão sư ở chung rất tốt.” Lão sư ngồi cạnh Lâm Nhã Nghiên chợt mở miệng.

Đang ở viết chữ động tác không có tạm dừng, Lâm Nhã Nghiên ảm đạm cười, “Danh lão sư gần đây dạy học có tiến bộ.”

Chủ yếu đều không có ngủ, có ngủ nàng cũng sẽ đi gọi cho tỉnh...

Trong lớp có Lâm Thái Anh, mà trên người Lâm Thái Anh mang theo di động, nàng nhường Lâm Thái Anh chỉ cần vừa thấy Danh Tỉnh Nam ngủ liền lập tức phát tin nhắn cho nàng.

Cho nên hiện tại Danh Tỉnh Nam muốn đi dạy đều mặt mày ủ ê, nào có được trước kia thoải mái hờ hững như vậy. Một tiết 40', nàng nhất định từ đầu tới đuôi đều không được ngủ, thật là đáng sợ.

Chính là không biết có biện pháp gì mà Lâm Nhã Nghiên mỗi lần đều cũng thực đúng giờ xuất hiện. Kỳ thật Lâm Nhã Nghiên mới là khắc tinh của nàng đi.

Tiết thứ ba tan học cũng là lúc Danh Tỉnh Nam chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn mặt bàn hồi lâu, đột nhiên cảm giác chính mình hảo ngu xuẩn, vì sao phải lựa chọn đi đảm đương lão sư trung học mà không phải đi làm lão sư đại học đây... Cần phản kháng ba ba, cũng không cần tự ngược mình đi.

Chính là... Cầm sách giáo khoa toàn thân vô lực đứng lên, Danh Tỉnh Nam đeo kính xong liền nhìn đến Lâm Nhã Nghiên đang chú tâm phê bài tập liếc mắt một cái, tâm tình bỗng nhiên không có kém như vậy.

Ít nhất đến trường trung học này còn có nữ nhân cổ quái, ngẫu nhiên sẽ đối với nàng rất kém cỏi, ngẫu nhiên sẽ hướng nàng tốt lắm... Còn có tụi nhỏ đáng yêu kia, thật sự rất đáng yêu.

...

“Đa Hiền, lần này cô làm rất khá.” Ở trong văn phòng của cục trưởng cục công an, một nam nhân bụng phệ ngồi sau bàn công tác, vẻ mặt tươi cười đối với Lâm Đa Hiền đang đứng thẳng ở phía trước nói, “Quả nhiên niên thiểu hữu vi bậc cân quắc không thua đấng mày râu a.”

Lâm Đa Hiền mặt không chút thay đổi, không vì được tán thưởng mà đắc ý, đôi ngươi thoạt nhìn sáng ngời hữu thần, thực tế trong óc cũng là trống rỗng.

Mới vừa rồi nhận được tin ngắn Lâm Thái Anh, nói với nàng sẽ có người tặng thước* qua, mời nàng không cần mua thước...

*gạo

Ý tứ lời này, có phải tỷ tỷ đã muốn tha thứ nàng?

Ngô...

Tỷ tỷ thật sự tha thứ nàng sao? Còn Tiểu Anh... Có thể còn đang tức giận hay không? Cái tin nhắn vừa rồi xem chừng ngữ khí không được tốt cho lắm.

“Đa Hiền a...” Cục trưởng đại nhân còn tại thao thao bất tuyệt hồi lâu cuối cùng cũng trở về chủ đề chính, “Tối hôm qua áp giải Kính râm đi trại tạm giam, bị sổng mất hắn.”

Vừa mới phục hồi tinh thần lại liền nghe được câu này, Lâm Đa Hiền chợt trừng lớn mắt, “Sổng... Sổng mất?”

Kính râm, là nam nhân mang kính mát mà đêm qua giao dịch buôn lậu thuốc phiện bị bắt quả tang, bởi vì vô luận ban ngày hay ban đêm đều thích mang một bộ kính râm cho nên người ta đều gọi hắn một tiếng Kính râm, hoặc là Kính râm ca. Lâm Đa Hiền lần này nằm vùng, đó là ẩn núp đến bên người vị này Kính râm ca.

Mày liễm chặt chẽ, Lâm Đa Hiền hai tay đặt ở hai bên người nắm thành quyền.

Tối hôm qua Kính râm chính là biết nàng nằm vùng, xem ra chuyện này có chút bất hảo... Còn có tỷ tỷ cùng Tiểu Anh... Có thể bởi vậy mà bị liên luỵ hay không?

“Cô yên tâm, tôi đã tăng số người đi tróc nã hắn, lệnh truy nã cũng đã phát ra ngoài.” Cục trưởng thấy sắc mặt nàng kém cực độ, vội vàng làm yên lòng nói, “Rất nhanh liền có thể đem Kính râm trảo trở lại.”

“... Phải” Lâm Đa Hiền kính lễ nhưng trong con ngươi lo lắng chưa từng tán đi.

...

Giờ phút này không thể biết chuyện gì, Lâm Nhã Nghiên hai tay ôm ngực đang đứng ở cửa phòng học xem Danh Tỉnh Nam dạy.

Đã qua ba mươi lăm phút, xem ra hôm nay Danh Tỉnh Nam thực tự giác, hoàn toàn không có ý tứ muốn ngủ... Thực ngoan.

Vén tóc dài ra sau xong liền hướng văn phòng đi, Lâm Nhã Nghiên xem xét đổi lại hết thời khoá biểu, xem ra tiết thứ nhất Danh Tỉnh Nam đổi cho mình là rất chí lí.

Đem bài tập bố trí xong thì chuông tan học cũng vang lên, Danh Tỉnh Nam ngáp một cái, đối với mọi người nói tan học, liền trở lại một bộ hữu khí vô lực trở về văn phòng, mềm nhũn ngồi xuống, trực tiếp nghiêng mặt úp sấp trên bàn.

Vừa muốn nhắm mắt lại thì bỗng nhiên thấy thời khoá biểu hiện ra trước mặt nàng, Danh Tỉnh Nam hai mắt vô thần nhìn vài giây, xem thời khoá biểu bằng vẻ mặt mê hoặc.

Cười híp mắt vươn ra ngón tay chọc chọc bên má Danh Tỉnh Nam, tiếng nói Lâm Nhã Nghiên săm lên hấp dẫn, “Thứ hai, thứ tư, thứ sáu cô đều là tiết thứ nhất đi?”

“Ân...” Dùng giọng mũi trả lời, một tiết dạy xong Danh Tỉnh Nam chỉ cảm giác mình ngay cả há mồm đều lười mở.

“Thứ hai lịch dạy của tôi là tiết thứ ba, thứ tư là tiết thứ tư, chiều thứ sáu là tiết thứ hai, muốn đổi lịch với tôi hay không?” Lâm Nhã Nghiên cúi đầu nhìn Danh Tỉnh Nam một bộ lại muốn ngủ, thừa dịp trong văn phòng không có ai, ngón tay ở trên mặt Danh Tỉnh Nam vạch lộng, cảm thụ được kia trơn bóng non nớt cùng mềm mại, cười đến mức có chút dụ dỗ.

Một màn này nếu để cho các lão sư trong văn phòng thấy được nhất định sẽ ngây người a.

Tao nhã nghiêm túc như Lâm Nhã Nghiên, khi nào thì sẽ có động tác cùng vẻ mặt như thế đây?

Bởi vì trên mặt bị gãi ngứa, bĩu môi nhíu mày, Danh Tỉnh Nam ngửa đầu xem Lâm Nhã Nghiên, ánh mắt càng phát ra mê hoặc.

Lâm lão sư đây là đang làm cái gì?

“Muốn hay không nha, cô có thể ngủ nhiều một chút nga ~~” Ngữ khí mang theo hấp dẫn, Lâm Nhã Nghiên thấy Danh Tỉnh Nam cong lên cái miệng nhỏ nhắn, hơi ngây người, ngón tay không cẩn thận liền xoa lên cánh môi Danh Tỉnh Nam, bởi vì xúc cảm ở môi cùng khuôn mặt hoàn toàn mềm mại bất đồng, trong lòng gặp quỷ, khi hoàn hồn mới vội rụt tay về, đanh lại sắc mặt, thanh âm cũng đã khôi phục như ngày thường lãnh đạm, “Thay đổi khóa, cô cũng không cần đến trường sớm như vậy nữa, ở nhà ngủ nhiều hơn một chút, đến đây mới có tinh thần dạy cho học sinh.”

Đồng dạng bởi vì hành động Lâm Nhã Nghiên trong lòng có quỷ vừa rồi, Danh Tỉnh Nam khó hiểu nháy mắt mấy cái, đối với cảm giác khi nãy trong nháy mắt cũng có chút bất đắc sở dĩ.

Cái loại cảm giác trong nháy mắt tim đập rộn lên này là chuyện gì xảy ra?

“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Nhã Nghiên vừa thấy nàng bày ra diễn cảm này liền nhịn không được muốn đi nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đưa tay ra phía sau để ngừa chính mình khắc chế không được mà đi nắm nàng, bỏ lại một câu liền xoay người, tính toán quay về vị trí của mình.

“Đợi một chút!” Danh Tỉnh Nam bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn thân ảnh của nàng, “Cô thứ sáu buổi sáng tiết thứ nhất không phải cũng có dạy lớp khác sao?”

Cấp ba năm nay trừ bỏ nàng ra, Toán Văn Anh ba môn này giáo viên mỗi người đều phụ trách hai lớp.

“Tôi cùng lão sư Anh ngữ thay đổi lớp.” Đã muốn ngồi xuống Lâm Nhã Nghiên vẫn giữ ngữ khí thản nhiên, mở ra giáo án, “Cô không cần luôn đi dạy mà nằm ngủ là được.”

“Nha...” Danh Tỉnh Nam quay về gối nhỏ nằm úp xuống, nghiêng đầu xem Lâm Nhã Nghiên, hai con ngươi lấp lánh, thanh âm đáng yêu, “Không cần luôn luôn... Nếu ngẫu nhiên ngủ có thể chứ?”

Động tác đang muốn viết chữ dừng một chút, Lâm Nhã Nghiên nhíu mày, quay đầu cùng Danh Tỉnh Nam đối diện vài giây, ngay tại lúc Danh Tỉnh Năm nghĩ nàng lại muốn phát hoả giống như trước, lại chỉ thản nhiên cười, “Thử xem xem?”

Tần suất tim đập bỗng xoay mình lên cao, Dang Tỉnh Nam mặt đỏ lên, ôm lấy gối che ở trên đầu, “Tôi ngủ!”

“Hì hì...” Lâm Nhã Nghiên cười ra tiếng, lắc đầu, “Ngủ đi, tan học gọi cô.”

Nói xong liền quay đầu lại an tâm viết giáo án.

Danh Tỉnh Nam lén lút đem gối đầu dời đi một ít, mắt nhắm chợt mở ra một đường nhỏ, mắt nhìn Lâm Nhã Nghiên còn thật sự viết giáo án, lại đem gối nhỏ đắp trên đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro