Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô... Đầu đau quá...

Cảm giác vừa tỉnh ngủ chỉ thấy đầu đau muốn nứt ra, Danh Tỉnh Nam ủy khuất mở mắt lại phát hiện hoàn cảnh chung quanh thập phần xa lạ, hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.

Động tác ngồi dậy này khiến cho Lâm Nhã Nghiên đang ghé vào đầu giường ngủ cũng tỉnh lại theo, thủ còn bị Danh Tỉnh Nam nắm trong tay, nhìn thấy người kia ngồi dậy lại mang vẻ mặt kinh hoàng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Tỉnh?"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Danh Tỉnh Nam lúc này mới quay đầu qua, bắt gặp Lâm Nhã Nghiên liền trừng to mắt, "Lâm lão sư?"

"Ân." Không đeo mắt kiếng cũng không phải đang trong trạng thái mơ hồ, con ngươi của Danh Tỉnh Nam thoạt nhìn đen bóng lấp lánh. Lâm Nhã Nghiên mỉm cười gật đầu, "Đây là nhà tôi."

"Nhà... Cô?" Danh Tỉnh Nam rất không hiểu, nàng vì sao lại chạy tới trong nhà Lâm lão sư?

Theo bản năng cần nâng tay đi gãi cằm, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn đang nắm một bàn tay ấm áp, cúi đầu nhìn lại, bàn tay trắng nõn đẹp đẽ rõ ràng chính là của Lâm Nhã Nghiên, mà tay của mình còn gắt gao nắm chặt không chịu buông ra, hoảng sợ mà vội vàng thu tay về, "Ngô..."

Thủ bị Danh Tỉnh Nam nắm một đêm, nhiều lần muốn rút tay về đều bởi vì Danh Tỉnh Nam nắm quá chặt mà không có biện pháp làm gì, Lâm Nhã Nghiên lắc lắc tay đã muốn mỏi nhừ do vẫn duy trì một tư thế, "Cô ngày hôm qua uống rượu, còn nhớ rõ không?"

Uống rượu sao?

Danh Tỉnh Nam chớp chớp mắt, oai đầu nghĩ, đầu lại bắt đầu đau, một vài hình ảnh phá thành từng mảnh nhỏ từ trong đầu dần dần chợt lóe lên.

Đúng rồi, nàng không thích gặp Lạc Học Khâm cho nên dỗi mà từ trong nhà đi ra, sau lại vào quán bar muốn uống rượu bất chợt lại gặp được Lâm Thái Anh... Sau đó bị Lâm Thái Anh mang đến một gian nhà hàng nhỏ rồi mở ra một ghế lô, uống vài chén rượu, lúc sau...

Lúc sau xảy ra chuyện gì?

Danh Tỉnh Nam nghĩ không ra.

Có thể là uống rượu liền ngủ mất không chừng.

Đã hoàn toàn quên ngày hôm qua lúc mình uống rượu bị lời nói khách sáo của Lâm Thái Anh rao bán, Danh Tỉnh Nam ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã Nghiên, "Thái Anh bạn học đâu rồi?"

"Ân, còn đang ngủ." Nhắc tới tiểu muội của mình, Lâm Nhã Nghiên không khỏi nheo lại mắt, thủ xoa hai má Danh Tỉnh Nam, "Cô sao lại có thể dám để Tiểu Anh uống rượu hả?"

"Ngô?" Danh Tỉnh Nam lại một lần nữa trừng lớn đôi mắt nhỏ, "Nàng cũng uống rượu sao?"

"Ân." Đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt trơn bóng mềm nhẵn, Lâm Nhã Nghiên nhéo nhéo, "Em ấy nói cô không vui, bồi cô uống rượu."

"Tôi..." Danh Tỉnh Nam thật sự không nhớ nổi ngày hôm qua tới quán cơm nhỏ sau đó xảy ra chuyện gì, tưởng tượng mình quả thật là không vui, có thể thật sự bởi vậy mà nhường Lâm Thái Anh bồi bản thân uống rượu cũng nên, không khỏi áy náy, "Thực xin lỗi..."

"Tiểu Anh mới mười tám tuổi." Lâm Nhã Nghiên tay thượng hơi hơi dùng sức, "Còn cô nữa, cô cũng còn là tiểu hài tử, biết gì mà uống rượu!"

"Tôi..." Danh Tỉnh Nam cúi đầu, thanh âm nho nhỏ, "Tôi đã 24..."

"Cô có điểm nào là 24 sao?" Lâm Nhã Nghiên vừa bực mình vừa buồn cười, lại cứ đối mặt với cô gái nhỏ vô tội này chính là không có biện pháp phát hoả, "Sau này không được uống rượu nữa."

"Ân!" Danh Tỉnh Nam dùng sức gật đầu, đầu càng đau, chép miệng, mày nhíu lại thật chặt. Đang muốn kêu đau thì tầm mắt chạm đến đồng hồ báo thức Lâm Nhã Nghiên đặt ở đầu giường, nhất thời trong lòng nhảy dựng, "Bốn giờ? Là buổi sáng bốn giờ? Hay vẫn là buổi chiều..."

Vô luận là buổi sáng hay là buổi chiều, mình đi ra ngoài lâu vậy chắc tỷ tỷ sẽ lo lắng chết mất a.

Tính toán nằm lại, Danh Tỉnh Nam vội vội vàng vàng chính là muốn xuống giường, Lâm Nhã Nghiên liền vội vàng kéo nàng lại, "Buổi sáng bốn giờ, còn có, tỷ tỷ của cô biết cô đang ở đây với tôi."

Động tác ngừng lại, Danh Tỉnh Nam quay đầu xem nàng, chống lại đôi con ngươi như bầu trời đêm thâm thúy của Lâm Nhã Nghiên, trên mặt nóng lên, thật nhanh nằm trở lại giường, "Nha."

Nếu Lâm lão sư đã cùng tỷ tỷ nói qua thì hẳn tỷ tỷ cũng không lo lắng đi, hơn nữa... Tỷ tỷ còn có cái tên họ Lạc kia bồi bên cạnh còn gì.

Ngay từ đầu ba ba nhường họ Lạc kia về nhà ăn cơm, còn muốn để tỷ tỷ cùng họ Lạc tăng thêm tầng quan hệ. Tỷ tỷ lại thật sự mỗi ngày đều nhận điện thoại của cái tên họ Lạc kia gọi tới, hơn nữa cuối tuần còn có thể hẹn nhau ra bên ngoài. Tuy rằng tỷ tỷ chưa từng nói rõ, chẳng qua là có đôi khi nàng sẽ cảm thấy tỷ tỷ không thích tên họ Lạc đó, nhưng cứ mỗi lần nghĩ như vậy thì sẽ bị sự thật đạp vỡ tan tành.

Coi như... Coi như tỷ tỷ luôn luôn nghe lời ba ba, chính là... Chính là tỷ tỷ có cái gì thích hay không thích cũng đều nói với nàng a.

Nghĩ đi nghĩ lại vốn bởi vì uống rượu mà đầu đau muốn nứt ra, Danh Tỉnh Nam cau mày, biểu tình trên mặt đích thị rất thống khổ.

Lâm Nhã Nghiên vừa thấy bộ dáng này của nàng chỉ biết nàng đang đau đầu, ngồi xuống, tay xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương cho Danh Tỉnh Nam.

Danh Tỉnh Nam mở mắt ra, ngốc ngơ nhìn Lâm Nhã Nghiên, mắt nhất thời không hề chớp.

"Thoải mái không?" Cúi đầu bắt gặp nàng lộ ra vẻ ngu ngơ, Lâm Nhã Nghiên mỉm cười, thanh âm dịu dàng.

"Ân!" Muốn dùng sức gật đầu lại bởi vì Lâm Nhã Nghiên vẫn còn đang giúp chính mình mát xa mà không nhúc nhích được, vì thế dùng hết sức "Ân" một tiếng. Người nọ đang giúp nàng xoa huyệt thái dương không khỏi cười ra tiếng, ngay sau đó mới thu lại nụ cười, ra vẻ nghiêm túc, "Biết đau rồi sau này không được phép uống rượu nữa."

"Nha..." Danh Tỉnh Nam thật biết điều đáp, ngay tức khắc tiếp theo liền lộ ra khuôn mặt ngốc hề hề cười, "Lâm lão sư thật tốt."

Thủ run lên, Lâm Nhã Nghiên lại nghĩ tới vấn đề trước đó mà mình vô cùng rối rắm.

Nàng đối với Danh Tỉnh Nam rốt cuộc là mang theo cảm tình gì, rồi cứ thế trong lúc chưa nghĩ rõ ràng liền ngủ mất, khi đó vẫn là nắm tay Danh Tỉnh Nam đi vào giấc ngủ.

Vì thế Lâm Nhã Nghiên lại bắt đầu vì vấn đề này mà củ kết, chẳng qua động tác mát xa giúp Danh Tỉnh Nam lại chưa từng dừng lại.

"Ngô, tay cô lạnh quá đi." Vốn đã muốn nhắm mắt tận hưởng, đột nhiên vẻ mặt đang thỏa mãn rất nhanh mở to mắt, tay cũng cầm lấy tay Lâm Nhã Nghiên, bỗng nhiên ý thức đến thời gian, rất áy náy.

Buổi sáng bốn giờ, vậy Lâm lão sư trước đó... Có phải vẫn luôn ở bên chiếu cố nàng hay không?

Nàng còn chiếm giường của Lâm lão sư, sau đó còn đem Lâm lão sư đánh thức, lúc này lại muốn nàng mát xa cho...

Nghĩ đến đây Danh Tỉnh Nam liền nhỏm người ngồi dậy, thiếu chút nữa đã đụng trúng Lâm Nhã Nghiên hãy còn đang ngẩn người tự hỏi.

"Làm sao vậy?" Chậm hồi thần, Lâm Nhã Nghiên nghi hoặc nhìn nàng, "Lại nghĩ tới cái gì sao?"

"Ngô... Ngô..." Một cái bật người ngồi dậy này lại khiến nàng cùng Lâm Nhã Nghiên đặc biệt gần, mặt Danh Tỉnh Nam đỏ lên, một lúc lâu mới ấp úng nói, "Cho cô ngủ..."

"Ân?" Thanh âm hơi nhỏ, Lâm Nhã Nghiên cũng không có nghe rõ, vẫn là nghi hoặc nhìn nàng.

"Tôi... Tôi..." Danh Tỉnh Nam vì quá mức căng thẳng liền không ngừng "Ta ta ta" đến vài lần, giờ phút này còn bị Lâm Nhã Nghiên nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, "Ta ta" hai tiếng sau đó mới sợ hãi lặp lại, "Cho cô ngủ..."

Vì thế khi Lâm Nhã Nghiên nghe tới những lời này liền thay đổi hương vị.

Tôi cho cô ngủ?

Vẻ mặt quái dị nhìn Danh Tỉnh Nam vài giây, Lâm Nhã Nghiên thoáng tưởng tượng rồi liên hệ cách nói chuyện của Danh Tỉnh Nam ngày thường, rốt cuộc cũng minh bạch. Buồn cười sờ sờ mặt nàng, "Tôi trước đi ngủ, cô tính ngủ thế nào?"

"Tôi... Tôi..." Danh Tỉnh Nam vẫn ngập ngừng ấp úng, "Đến lượt tôi ngồi ở đầu giường..."

Lâm Nhã Nghiên gợi lên khóe miệng mà nhợt nhạt cười, thân mật xoa bóp gương mặt của nàng, "Người uống rượu này, mau nằm xuống đi."

"Không cần." Danh Tỉnh Nam lắc đầu, "Cô ngủ."

Che dấu tươi cười, Lâm Nhã Nghiên chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, đã gặp được trong mắt nàng ánh lên sự cố chấp cùng đơn thuần, bất đắc dĩ lắc đầu, cởi giày leo lên giường, sau đó giữ chặt Danh Tỉnh Nam đang muốn xuống giường, "Giường này nhỏ lắm hả?"

"Ngô?" Danh Tỉnh Nam nháy mắt mấy cái, nhìn chung quanh bốn phía mới thực chuyên nghiệp cung cấp số liệu, "Dài 200 centimet, rộng 160 centimet, rất lớn."

Con mắt của nàng mang năng lực vẫn thực rất mạnh nha.

Không nghĩ tới Danh Tỉnh Nam sẽ trả lời mình như vậy, Lâm Nhã Nghiên lại là một trận buồn cười, "Vậy hai người nằm đủ không?"

"Đủ... Ngô..." Lúc này Danh Tỉnh Nam rốt cuộc cũng minh bạch, nhức đầu, nằm xuống.

"Ha ha..."

Chính là lúc này vừa nằm xuống dù không củ kết nhưng đầu lại đau, Danh Tỉnh Nam không nhịn được nhăn mi lại.

Con ngươi xinh đẹp xẹt qua một tia đau lòng, Lâm Nhã Nghiên thở dài ngồi dậy, thủ lại chụp lên huyệt thái dương của Danh Tỉnh Nam mà nhẹ xoa, "Mau ngủ đi, ngủ liền không đau."

Lúc này Danh Tỉnh Nam cũng không thuận theo, kéo kéo tay Lâm Nhã Nghiên, "Cô ngủ."

"Cô trước tiên ngủ đi rồi tôi sẽ ngủ."

"Không cần."

"Nghe lời."

"Không cần."

Nói mấy câu xuống, Lâm Nhã Nghiên oán trách, trắng mắt liếc nàng một cái, "Cô cuối tuần tới đây là không chỉ muốn dạy bổ túc Toán thôi phải không?"

"Ô..." Danh Tỉnh Nam suy sụp hạ mặt, đáng thương nhìn nàng, "Cô... Cô không thể cứ luôn uy hiếp tôi như vậy..."

"Tôi uy hiếp cô?" Lâm Nhã Nghiên nhướn mi, trên tay hơi dùng sức, "Tôi uy hiếp cô hả?"

"Tôi... Tôi..." Danh Tỉnh Nam than thở hai câu, chống lại đôi mắt Lâm Nhã Nghiên, thanh âm nho nhỏ, "Không có..."

"Ân, mau ngủ đi."

"Nha..."

Cứ như vậy, ở trong sự mát xa mềm nhẹ của Lâm Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam rốt cục cũng ngủ.

Lâm Nhã Nghiên nhìn thấy người nọ trong lúc ngủ mơ lại cong miệng lên, không khỏi lộ ra tươi cười sủng ái.

Cho nên nàng vẫn là xem Danh Tỉnh Nam cho rằng nhi đồng mà đối xử a.

Giống như là đối đãi với học trò?

Tưởng tượng như vậy, Lâm Nhã Nghiên lại cảm thấy cảm tình của bản thân đối với Danh Tỉnh Nam vẫn thực tầm thường. Chẳng qua là bởi vì Danh Tỉnh Nam thật sự rất đáng yêu, mà bản tính cũng rất trẻ con nên mình mới có thể đối xử với nàng so với người khác thân mật hơn, chắc vì lẽ đó mới có thể bị vật nhỏ dễ cưng muốn chết này dụ dỗ cho là động tình đi.

Xem ra... Tựa như Tiểu Anh nói, nàng quả thật nên tìm bạn trai đi thôi.

Thấy Danh Tỉnh Nam ngủ như chết, Lâm Nhã Nghiên thu tay về, nằm xuống đắp kín mền, sắp sửa ngủ tay lại nhịn không được muốn nắm lấy tay Danh Tỉnh Nam. Trong lúc ngủ mơ, Danh Tỉnh Nam hình như cũng có cảm giác được, tay bị cầm liền gắt gao trở về cầm tay Lâm Nhã Nghiên.

...

Trong phòng Lâm Thái Anh, Lâm Đa Hiền đã không còn đi tới đi lui như ruồi bọ đập loạn nữa.

Cũng không có về phòng của mình ngủ, giờ phút này người nọ đang ngồi ở bên giường Lâm Thái Anh, chống cằm nhìn dung nhan đáng yêu của muội muội đang say ngủ, vẻ mặt rối rắm.

Nói vậy là Tiểu Anh thật sự có thích nam sinh... Ngô... Nam sinh kia không biết là ai nhỉ...

Chính là bình thường đâu có nghe Tiểu Anh ở nhà nói qua người nào đâu, trừ bỏ Danh Tỉnh Nam... Nhưng, Danh Tỉnh Nam là nữ nhân mà, mà còn là giáo viên...

Buồn bực gãi tóc, Lâm Đa Hiền luôn luôn liều chết chống đỡ không ngủ rốt cục cũng đã mệt nhọc, trừng mắt nhìn muội muội hồi lâu hung hăng cắn răng một cái.

Ngày mai chờ Tiểu Anh tỉnh, nhất định phải lên tiếng hỏi trước mới được!

===========

Tôi đang ở trong fandom gì thế này, idol hẹn hò mà thích chơi trò "khóc xong rồi thì cất gọn poster để chỗ cho poster mới" 🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro