Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tới gần buổi trưa, Danh Tỉnh Đào mới gọi điện đến máy Danh Tỉnh Nam, tính qua đón nàng.

Kỳ thật trên căn bản, nàng một đêm không ngủ. Trước bảy giờ là nàng đã nghĩ muốn đi đón Danh Tỉnh Nam nhưng mà nghĩ lại, vốn là người yêu ngủ, lại uống rượu, lúc này bảy giờ chỉ sợ là còn đang ngủ say. Huống chi, Lâm Nhã Nghiên tối hôm qua chắc cũng chiếu cố Danh Tỉnh Nam thật lâu đi, cứ như thế mà đi quấy rầy người ta cũng không tốt cho lắm.

Cực kỳ dày vò vượt qua một buổi sáng, lúc này Danh Tỉnh Đào mới dám cầm di động bấm số Danh Tỉnh Nam.

Tại đại gia đình Lâm gia ba tỷ muội và tính luôn cả kẻ bỗng nhiên xâm nhập có tên Danh Tỉnh Nam này, thì đủ hai cặp tách ra hai gian phòng vẫn còn đang ngủ say. Bất đồng chính là trong phòng Lâm Thái Anh, chủ nhân căn phòng nằm ở trên giường còn Lâm Đa Hiền thì ghé vào đầu giường ngủ. Mặt khác tại phòng Lâm Nhã Nghiên, chủ nhân của gian phòng Lâm Nhã Nghiên cùng Danh Tỉnh Nam đều nằm trên giường, cả người Danh Tỉnh Nam thậm chí uốn ở trong lòng Lâm Nhã Nghiên, tay khoát lên lưng Lâm Nhã Nghiên, còn thường thường chép chép cái miệng nhỏ nhắn vài ba cái.

Vì thế khi điện thoại Danh Tỉnh Nam vang lên, cần tỉnh cũng không phải là Danh Tỉnh Nam, trái lại là Lâm Nhã Nghiên.

Nhìn tiểu đồng hồ báo thức ở đầu giường, dĩ nhiên đã hơn mười giờ, Lâm Nhã Nghiên hơi chút ngây người, vài giây sau mới không thể không cười lên.

Từ lúc tốt nghiệp đại học cho tới giờ, tựa hồ đây vẫn là lần đầu tiên nàng ngủ trễ như vậy.

Lâm Nhã Nghiên chỉ là thoáng động, Danh Tỉnh Nam cả người vốn chôn ở trong lòng nàng liền phát hiện, trong lúc ngủ mơ thực tự nhiên làm ra phản ứng, đó chính là tay ôm càng chặt hơn.

Mỉm cười kèm theo nhíu mày, tiếp đó dùng sức tránh khỏi hai cái móng vuốt kia mà bắt lấy điện thoại của Danh Tỉnh Nam đang đặt ở đầu giường, Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má Danh Tỉnh Nam, nhường người kia còn nhắm hai mắt nhưng mày đã muốn nhăn lại lần nữa dãn mi ra, lúc này mới đón thông điện thoại, “Danh tiểu thư?”

“Ân.” Đã sớm dự đoán được nên khi Lâm Nhã Nghiên đón điện thoại, Danh Tỉnh Đào cũng không thấy kỳ quái, nói trực tiếp, “Tối hôm qua thật sự phiền toái Lâm lão sư, tôi hiện tại qua đón Tiểu Nam trở về.”

“Ân, tốt.” Miệng nói nhưng tầm mắt Lâm Nhã Nghiên lại dừng ở trên mặt Danh Tỉnh Nam, thủ lại phủ lên, đầu ngón tay ở trên da thịt bóng loáng có điểm co dãn của nàng chọt vài cái, lại có chút không muốn, bất quá vẫn rất nhanh đem địa chỉ nhà báo cho Danh Tỉnh Đào biết, tiếp theo để điện thoại xuống, đứng dậy đi rửa mặt.

Ngủ ngon, quả nhiên thật thoải mái...

Lâm Thái Anh mở mắt ra, đầu tiên, ánh mắt liền bắt gặp giấy dán tường màu xanh nhạt của phòng mình, vô cùng thoải mái thở ra một hơi, đang muốn xoay người theo thói quen nhìn đồng hồ. Nhưng lúc vừa quay đầu qua lập tức chứng kiến Lâm Đa Hiền đang nằm úp sấp tại đầu giường của mình không khỏi sửng sốt, sau đó toàn bộ chuyện tối hôm qua đồng loạt nhảy tới trong đầu.

Cái người mà mình bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi liền không hề nguyện ý hô một tiếng “Nhị tỷ” hiện đang nằm úp sấp tại đầu giường của mình, đôi mày còn không ngừng nhíu chặt lại. Vốn Lâm Thái Anh đã định nằm trở về, nhưng khi nhìn Lâm Đa Hiền trong lúc ngủ say, đôi mắt trở nên thật ôn nhu.

Lâu thật lâu sau, cực kỳ cẩn thận đưa tay qua xoa hai má Lâm Đa Hiền, Lâm Thái Anh cố gắng phóng động tác nhẹ nhất có thể, sợ đánh thức Lâm Đa Hiền, nhưng nói chứ thân làm cảnh sát vốn dĩ vô cùng mẫn cảm, Lâm Đa Hiền vẫn là tỉnh.

Đang nhìn người kia chăm chú, vào thời điểm thấy lông mi run rẩy Lâm Thái Anh liền rất nhanh thu tay về, sau đó nhắm mắt lại, vì thế khi Lâm Đa Hiền tỉnh lại chính là nghi hoặc gãi gãi mặt mình, mới vừa rồi không hiểu sao có một loại cảm giác rất thoải mái mà mê hoặc, giờ quả thật cũng chẳng biết tại sao mà có. Lâm Thái Anh vào lúc nàng hãy còn tự hỏi thì giả bộ ngáp một cái, tiếp theo là một bộ biểu tình kinh ngạc, “Làm sao chị ở trong phòng tôi?”

“Ặc...” Lâm Đa Hiền bị nàng hỏi mà ngẩn ngơ, bất đắc dĩ tiện đà cười, “Tiểu Anh, em tối hôm qua uống rượu, còn nhớ rõ không?”

“Tối hôm qua? Tôi sao?” Vẻ mặt Lâm Thái Anh vẫn như cũ thật bất đắc dĩ, một lúc lâu, nhăn lại mi, “Không nhớ rõ.”

Hỏi Lâm Thái Anh như vậy, Lâm Đa Hiền cũng đang hồi tưởng lại tối hôm qua chuyện mình lại có thể hôn môi Lâm Thái Anh, tuy rằng lúc ấy là mình bị hôn nhưng trong nháy mắt đó, nàng tựa hồ thật sự đã sa vào cảm giác ấy. Mày nhíu lại, Lâm Đa Hiền ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Thái Anh, đôi mắt sắc bén, “Tiểu Anh, chị hỏi em vấn đề này.”

Vốn là nói dối có chút chột dạ, lại thấy vẻ mặt Lâm Đa Hiền như vậy, Lâm Thái Anh không yên gật đầu.

“Em... Có phải đang thích nam sinh hay không?” Lâm Đa Hiền thở sâu một chút, hỏi ra vấn đề vẫn luôn quấn quanh mình cả một đêm.

Lâm Thái Anh nhất thời trầm mặc.

Lâm Đa Hiền vừa thấy nàng như thế càng thêm xác định suy đoán của mình, trầm ngâm trong chốc lát lại nhìn thẳng Lâm Thái Anh, “Tỷ nói em còn nhỏ, không thể nói chuyện yêu đương.”

Tay đặt ở trong chăn run lên, vốn đang cúi đầu trầm mặc Lâm Thái Anh mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Lâm Đa Hiền, hai tròng mắt đen bóng nhường Lâm Đa Hiền chẳng biết tại sao lại có chút chột dạ, môi mấp máy, Lâm Thái Anh mở miệng nói, “Chị cho rằng tôi không thể cùng nam sinh nói chuyện yêu đương, cũng là bởi vì tỷ nói tôi còn nhỏ nên không thể yêu?”

“Ặc... Đúng vậy...” Lâm Đa Hiền gật gật đầu, muốn nghiêm túc một chút lại nghiêm túc không được, “Bất quá, chị cũng hiểu trung học mà cứ đi yêu đương thực ảnh hưởng đến học tập.”

“Đi ra ngoài!” Lâm Thái Anh sinh khí, đã nắm chặt búp bê A Ly ở bên cạnh hung hăng nhằm vào Lâm Đa Hiền đánh xuống, “Lâm Đa Hiền, chị cái tên ngu ngốc này, tôi chán ghét chị!”

Đáy lòng còn ôm một tia hy vọng cứ như vậy bị Lâm Đa Hiền vò nát, một lần lại một lần tự nói với mình Lâm Đa Hiền rối rắm như vậy là bởi vì ghen tị, chẳng qua...

Quả nhiên vẫn là do bản thân mình nghĩ nhiều.

“Tiểu... Tiểu Anh...” Lâm Đa Hiền bị hung hăng đập một cái dại ra hồi lâu, lúc phục hồi tinh thần lại thấy Lâm Thái Anh nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nàng, động động miệng, muốn nói cái gì đó chung quy vẫn là thở dài, “Em mau dậy đi, cũng đã muốn mười một giờ rồi.”

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, Lâm Thái Anh vẫn duy trì tư thế không thèm nhìn mặt nàng, thẳng đến khi Lâm Đa Hiền thật sự đứng dậy rời khỏi gian phòng của nàng đi rửa mặt, vẻ ngạo kiều trên mặt liền lập tức biến mất, chỉ còn lại sự vắng vẻ vô bờ.

Lâm Đa Hiền đầu gỗ này, đầu gỗ...

...

“Rời giường...” Lâm Nhã Nghiên rửa mặt xong ngồi vào bên giường nhẹ lay Danh Tỉnh Nam, thấy nàng còn không tỉnh chợt giảo hoạt cười, đưa tay nắm lấy cái mũi của nàng không cho nàng thở. Cái mũi bị nắm, Danh Tỉnh Nam vẫn còn nhắm hai mắt, đầu lại hướng bên cạnh chuyển cố gắng giãy dụa, nhưng Lâm Nhã Nghiên chính là gắt gao nắm không cho nàng né, cuối cùng Danh Tỉnh Nam vẫn là mở mắt ra, ai oán nhìn Lâm Nhã Nghiên.

“Tỉnh?” Tay Lâm Nhã Nghiên từ trên mũi nàng lấy ra, gợi lên khóe miệng mỉm cười, xoa bóp gương mặt nàng, “Mau đứng lên, tỷ tỷ cô muốn tới đón cô rồi.”

Ngô, tỷ tỷ?

Danh Tỉnh Nam vẫn nằm ở trên giường, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Lâm Nhã Nghiên, bỗng nhiên chui vào trong chăn, “Tôi không cần!”

Tỷ tỷ ngày hôm qua vì cái tên họ Lạc kia mà làm dữ với nàng... Nàng tối hôm qua còn uống rượu, tỷ tỷ biết nhất định sẽ lại nổi nóng...

Còn không kịp phản ứng, Danh Tỉnh Nam đã chui vào trong mền, mền bị nàng cho thành kén tằm mà bao trùm cả người, Lâm Nhã Nghiên lập tức bật cười, đưa tay vỗ vỗ vô cái đoàn này, “Cô làm cái gì vậy?”

“Tôi không muốn đi về!” Thanh âm rầu rĩ, Danh Tỉnh Nam bọc mền hướng bên kia chuyển, cố gắng muốn tránh Lâm Nhã Nghiên.

“Danh lão sư, cô làm cái dạng này nếu để cho học trò biết chắc chắn sẽ bị cười nhạo cho xem.” Nhìn một đoàn chậm rãi thay đổi vị trí, Lâm Nhã Nghiên ý cười càng tăng lên, tiếng nói cũng mềm nhẹ đi, “Ngoan, mau ra đây.”

“Dù thế nào đi nữa bọn chúng bình thường cũng không cười tôi ít hơn đâu!” Danh Tỉnh Nam vẫn là cố gắng hướng bên kia chuyển qua, Lâm Nhã Nghiên nghe nàng nói lời này ngược lại có chút kinh ngạc.

Cũng không nghĩ tới người này lại có thể biết được chuyện này đâu.

Như vậy nghĩ tới, Lâm Nhã Nghiên lắc đầu, đang muốn nói chuyện đã thấy Danh Tỉnh Nam chuyển qua chuyển lại muốn hướng bên kia ngã xuống, vội mở miệng, “Ôi chao, cô đừng động...”

“Không muốn!” Danh Tỉnh Nam rất nhanh đáp lại, tiếp theo tốc độ thay đổi vị trí liền nhanh hơn, sau đó...

Tính cả mền cùng nhau rơi xuống dưới giường.

“Ha ha...” Lâm Nhã Nghiên cười ra tiếng, vội vàng đứng dậy đi qua bên kia, tiếp theo liền chứng kiến đứa nhóc kia luôn khiến cho nàng bật cười chu lên cái miệng nhỏ nhắn, vén chăn lên, một tay xoa mông leo lên trên giường.

“Nói cô không nên cử động thì đừng có động...” Nhặt mền lên thả lại trên giường, Lâm Nhã Nghiênđưa tay sờ sờ đầu Danh Tỉnh Nam, “Ngã xuống thấy không.”

“Hừ!” Danh Tỉnh Nam nằm lỳ ở trên giường, vừa thấy mền đã trở lại, lại muốn trảo mền bịt kín người, Lâm Nhã Nghiên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay nàng, “Không được náo loạn.”

“Tôi muốn mền...” Danh Tỉnh Nam ủy khuất nói, “Mền đưa cho tôi...”

“...” Lâm Nhã Nghiên hết chỗ nói rồi, cũng không biết nên cười hay nên khí mới tốt, liếc mắt, buông tay để nàng tha mền một lần nữa bọc trở về. Danh Tỉnh Nam thỏa mãn tha mền về một lần nữa rồi bao lấy chính mình, đang muốn nhắm mắt lại liền nghe Lâm Nhã Nghiên mở miệng, “Tối mai bắt đầu dạy bổ túc nha.”

“...” Lúc này đổi thành Danh Tỉnh Nam hết chỗ nói rồi, vén chăn lên ngồi dậy, phồng lên miệng, “Sau đó thì sao?”

“Ai ya đứng lên sẽ không cho cô vất vả.” Lâm Nhã Nghiên ngồi ở bên giường, liêu liêu sợi tóc, khóe môi câu lên, cười đến dị thường mị người.

Danh Tỉnh Nam ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, trên mặt không hiểu hơi nóng lên.

“Nhìn cái gì vậy!” Bị nàng nhìn sững sờ như vậy, còn là ngẩn người sững sờ nhìn, Lâm Nhã Nghiên cũng có chút ngượng ngùng, đưa tay vỗ đầu nàng, “Mau đứng lên, tôi để bàn chải đánh răng cùng cái ly mới ở trong phòng tắm rồi đó.”

“Nha...” Không tình nguyện đáp lời, Danh Tỉnh Nam bĩu môi xuống giường, chân trần muốn hướng phòng tắm đi đến, Lâm Nhã Nghiên liền vội vàng kéo nàng lại, “Mang dép lê vào.”

“Nha...”

Chuông cửa vào đúng lúc này vang lên, Lâm Nhã Nghiên xoa bóp khuôn mặt Danh Tỉnh Nam, “Hẳn là tỷ tỷ của cô đến đây, tôi đi mở cửa, cô phải ngoan chút đi đó.”

“Hừ!”

“Ân?”

“Nha...”

Thấy nàng đáp ứng rồi, Lâm Nhã Nghiên mới từ gian phòng của mình đi ra ngoài, thoáng đem y phục trên người điều chỉnh chỉnh tề, mở ra đại môn. Bên ngoài quả nhiên đập vào mắt là Danh Tỉnh Đào mặc váy dài, tóc dài xõa ra, nhãn cầu trước sau hút người như vậy, chẳng qua có thể xem ra trên khuôn mặt tinh xảo là vẻ mệt mỏi không thể che giấu hết.

“Lâm lão sư, tối hôm qua thật sự là...” Danh Tỉnh Đào lại muốn mở miệng nói phiền toái Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên liền trước một bước cắt đứt lời nàng, mỉm cười, “Không có gì.”

Danh Tỉnh Đào dừng vài giây, cười cười, tầm mắt lại rơi vào trên cổ Lâm Nhã Nghiên, tại nơi chữ phiến trắng nõn đó, trên da thịt xuất hiện một đạo hồng ngân dị thường bắt mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro