Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh Tỉnh Nam chính là cảm thấy Lâm Nhã Nghiên đối với Lâm Đa Hiền cười đến thập phần ôn nhu, cho nên mới có chút ngây người, lại không nghĩ rằng Lâm Đa Hiền sẽ bỗng nhiên lại đây cùng nàng chào hỏi, còn muốn cùng nàng bắt tay.

Buông tay đang nắm gối nhỏ ra, Danh Tỉnh Nam vươn tay bắt lấy tay Lâm Đa Hiền. Thủ cũng không tính bóng loáng, lòng bàn tay có chút kén, nhưng đổi lại làn da thập phần tốt khiến Tỉnh Nam cảm thấy có chút mê hoặc, bất quá vẫn rất nhanh đem ý nghĩ đó thu lại, “Nhĩ hảo, tôi gọi là Danh Tỉnh Nam.”

“Ha ha, đã nghe tỷ tỷ cùng Tiểu Anh nói qua cô.” Lâm Nhã Nghiên ha ha cười, đánh giá Danh Tỉnh Nam. Tóc quăn phi ở trên vai, kính đen đặt trên sống mũi, là một chiếc mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, áo sơmi màu đỏ kẻ ô cùng quần bò, chân mang một đôi giày vải. Thấy thế nào cũng đều không có biện pháp làm người ta liên tưởng Danh Tỉnh Nam là một giáo viên, lại là giáo viên dạy toán học, vốn là một môn yêu cầu người thầy phải chặt chẽ cẩn thận.

“Ngô... Nha...” Dang Tỉnh Nam nghe vậy ngơ ngác nhìn Lâm Nhã Nghiên một cái, nháy mắt vài cái, trong lòng thầm nghĩ Lâm Nhã Nghiên có phải ngay cả trở về nhà cũng đều oán hận mình lười nhác hay không, chợt cảm thấy có chút bực mình, thu hồi tầm mắt, chống lại đôi mắt đẹp của Lâm Đa Hiền, gật gật đầu.

Lâm Đa Hiền thấy Danh Tỉnh Nam bộ dáng ngốc ngơ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lúc nhất thời không khí có vẻ xấu hổ, mà chuông vào học cũng đúng lúc vang lên, Lâm Nhã Nghiên nhăn mi, “Tiểu Anh, nhanh đi học đi, tiết này là tiết Hóa phải không?”

Lâm Thái Anh đô đô cái miệng nhỏ nhắn, có chút bất mãn, lại không dám nói gì, chỉ có thể đi đến bên cạnh Lâm Đa Hiền, duỗi thân thủ nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng, lúc này mới chạy thật chậm ra khỏi văn phòng. Lâm Nhã Nghiên nhất thời bất đắc dĩ, nhìn Lâm Đa Hiền, “Em xem em đi, Tiểu Anh bị em cưng chiều biến thành cái dạng gì, không gọi em tỷ tỷ coi như xong đi, còn đối với em không biết lớn nhỏ.”

“Tỷ, không có chuyện gì.” Lâm Đa Hiền mặt mỉm cười nhìn tỷ tỷ, “Tiểu Anh cũng đã là người lớn rồi, nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình.”

“Từ nhỏ em vẫn luôn chiều quen nàng.” Lâm Nhã Nghiên lắc đầu, tầm mắt lơ đãng đảo qua Danh Tỉnh Nam, thấy nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, một bộ như đi vào cõi thần tiên, đành mở miệng nói, “Danh lão sư, hôm nay như thế nào còn chưa về?”

Hôm nay là thứ sáu, thứ sáu lớp nàng chỉ có một tiết toán, cũng chính là buổi sáng tiết thứ nhất. Tuần trước vừa đến thứ sáu, Danh Tỉnh Nam dạy xong tiết thứ nhất liền quay về văn phòng ngủ, vừa nghe chuông kết thúc tiết thứ hai nàng đã lập tức thu dọn đồ đạc đi về nhà. Hôm nay sao lại có thể lưu đến tiết cuối vẫn còn chưa muốn đi?

“Ân?” Danh Tỉnh Nam chậm chạp quay đầu, lăng lăng nhìn Lâm Nhã Nghiên hồi lâu, thẳng đến khi Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ lặp lại lần nữa mới hồ hồ gật đầu, “Muốn đi.”

Còn tưởng rằng Danh Tỉnh Nam hôm nay có gì bất đồng, không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Nhã Nghiên âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, ngoài miệng hờ hững, “Ân, tái kiến.”

“Nga, tái kiến.” Danh Tỉnh Nam gật gật đầu, đem gối nhỏ nhét vào trong bao, đeo bao lên xong mới đối với Lâm Nhã Nghiên cùng Lâm Đa Hiền phất phất tay, liền lảo đảo hướng ra phía ngoài đi.

Kỳ thật nàng cũng không biết vì sao lại lưu lại trễ như vậy, vốn tiết thứ ba vừa xong nàng liền muốn đi, chính là lúc tỉnh lại phát hiện cặp kính vốn ở trên sống mũi đã được lấy xuống mà nằm ngay ngắn trên bàn, còn đặc biệt để ở chỗ mà tay nàng không đụng tới được, mời trong lòng nàng cảm thấy thực ấm áp, liền muốn tại trên bàn lớn ngủ một hồi. Chính là... Lâm Nhã Nghiên các nàng một nhà vui vẻ hòa thuận, mời nàng thấy được nàng một mình chờ đợi ở đây là ngu ngốc cỡ nào a.

Bất quá... Lại nói tiếp... Nguyên lai Lâm Thái Anh là muội muội của Lâm Nhã Nghiên nha, khó trách tên hai nàng đều mang điển cố như vậy, đều là xuất thân từ Kinh Thi, người đặt tên cho các nàng hẳn là người rất có học vấn.

“Mà nè!” Lâm Nhã Nghiên thấy thân ảnh của nàng sắp ra khỏi văn phòng, như nhớ tới cái gì, “Đi đường đừng có mơ ngủ, nhớ nhìn kỹ đường.”

Hôm qua sau khi tan tầm trời cũng đã xế chiều, nàng mang bao muốn đi siêu thị mua chút đồ ăn, không nghĩ tới lại có thể gặp được Danh Tỉnh Nam ở trên đường. Sau khi tan tầm, Danh Tỉnh Nam so với lúc ở trong trường cũng không có khác nhau là mấy, vẫn như cũ lười nhác, đi đường lề mà lề mề, cặp mắt nhỏ sau kính đen làm cho người ta phân không rõ là mở hay là nhắm. Vốn nàng còn đang do dự có nên đi lên chào hỏi hay không, chính là, mới bước được vài bước, liền xảy ra chuyện nàng không thể ngờ tới... Danh Tỉnh Nam tên ngu ngốc kia, lại có thể đang đi trên đường mà đem đầu đụng vào cột điện, thực dọa người.

Danh Tỉnh Nam nghe vậy cước bộ khựng lại, quay đầu, bắt gặp đôi con ngươi trong suốt không hề chứa tạp chất của Lâm Nhã Nghiên, gật gật đầu, “Hảo.”

“Ân.” Lâm Nhã Nghiên buồn cười nhìn nàng rõ ràng nửa người đã muốn ra khỏi cửa, lại vẫn duy trì tư thế quay đầu xem mình, đưa tay quơ quơ, “Tốt lắm, đi đi.”

“Nga, cúi chào.” Danh Tỉnh Nam lại phất phất tay, lúc này mới ly khai văn phòng.

Lâm Đa Hiền nhìn thấy thân ảnh của nàng biến mất, lúc này mới quay đầu, đối với tỷ tỷ tựa như đang có suy nghĩ gì, nói, “Tỷ, Danh Tỉnh Nam người kia thoạt nhìn thật mơ hồ nha.”

“Ân, đúng vậy.” Lâm Nhã Nghiên nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy một màn, khóe môi hơi hơi nhếch lên, “Thực mơ hồ.”

Ngày hôm qua chứng kiến Danh Tỉnh Nam có thể đi đường mà đụng vào cột điện, trừ bỏ dở khóc dở cười ra thì định đi qua đỡ nàng, lại không dự đoán được sau khi đụng phải cột điện, Danh Tỉnh Nam chính là lui từng bước, nhìn xem cột điện một chút, song lại xoa xoa cái trán, liền hướng về phía trước đi tiếp. Từ đầu tới đuôi cũng chưa hề phát ra âm thanh nào, trên mặt như cũ vẫn là thần sắc mơ hồ cùng hờ hững.

“Tiểu Anh giống như thực thích nàng.” Lâm Đa Hiền không chú ý tới khóe miệng tỷ tỷ cong cong, sờ lên cằm nói, “Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Anh giống như chưa từng ở nhà khen ngợi qua ai.”

Lâm Nhã Nghiên phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Lâm Đa Hiền bộ dáng suy tư sờ cằm, cười cười, “Ai nói, Tiểu Anh rõ ràng mỗi ngày đều khen em.”

Lâm Đa Hiền cộc lốc cười cười, “Nào có nha...”

“Còn không có.” Lâm Nhã Nghiên buồn cười nhìn nàng một cái, “Ngày hôm qua Tiểu Anh có phải khen em cường tráng hay không?”

“Trán...” Lâm Đa Hiền mặt nhất thời đỏ lên, theo bản năng nâng lên tay phải sờ sờ cánh tay trái, xoa bóp cơ, thần sắc cổ quái, một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu, “Tỷ, thật sự rất cường tráng ư?”

“Tiểu Hiền là cảnh sát nha, cường tráng một chút mới tốt.” Lâm Nhã Nghiên ôn nhu cười cười, nâng tay sờ mái tóc Lâm Đa Hiền, ánh mắt dịu dàng, “Em đó, đừng cứ liều mạng như vậy biết không? Chú ý an toàn.”

“Em biết.” Lâm Đa Hiền thực nghe lời gật đầu, đôi ngươi lòe lòe tỏa sáng, “Đa Hiền phải bảo vệ tỷ tỷ cùng Tiểu Anh.”

“Ha ha... Biết là tốt rồi.” Lâm Nhã Nghiên đối với đáp án này rất hài lòng, lôi kéo nàng ngồi xuống, rót chén nước cho nàng, “Tốt lắm, chúng ta chờ Tiểu Anh tan học đi.”

“Ân, tỷ, chị cũng mau làm việc đi.” Lâm Đa Hiền vừa nhìn thấy tỷ tỷ mình mở ra giáo án chỉ biết tỷ tỷ tính toán làm việc, gật gật đầu, tiếp nhận cái chén uống nước, ở một bên nhàm chán nhìn khắp văn phòng, cuối cùng ghé vào trên ghế dựa bắt đầu ngẩn người.

Kỳ thật nàng bắt đầu từ ngày mai phải đi chấp hành nhiệm vụ nằm vùng hàng đầu của sở, chính là không biết cần nên nói như thế nào với tỷ tỷ và muội muội. Nếu là Lâm Nhã Nghiên biết, nhất định sẽ thập phần lo lắng, mà Tiểu Anh biết cũng rất tức giận đi. Lâm Đa Hiền có chút buồn rầu nghĩ đến, ngay cả chuông tan học cũng không để ý.

Lâm Nhã Nghiên thu hồi giáo án, vừa quay đầu liền chứng kiến bộ dáng Lâm Đa Hiền cau mày, vẻ mặt sầu khổ, đang muốn với tới chụp tay nàng cũng có chút do dự, tự hỏi xong, mới vỗ nhè nhẹ tay nàng, “Tiểu Hiền?”

“A... Tỷ.” Lâm Đa Hiền còn đang trong rối rắm không biết nói sao cho Lâm Nhã Nghiên cùng Lâm Thái Anh hiểu chuyện mình bị phái đi nằm vùng, bỗng nhiên bị chụp, có chút bối rối, chống lại con ngươi tràn ngập câu hỏi của tỷ tỷ, lại càng không biết phải làm sao.

Ba ba mụ mụ của các nàng từ mười năm trước đã qua đời, chính là lúc Lâm Nhã Nghiên mới mười tám tuổi một bên đọc sách một bên chiếu cố nàng cùng Lâm Thái Anh, nàng cũng vẫn luôn thực nghe lời tỷ tỷ, cố gắng nghĩ biện pháp cùng nàng chia sẻ, vì thế sẽ không giấu giếm tỷ tỷ cái gì.

“A? Đây không phải Lâm cảnh quan sao? Tới đón Lâm lão sư nha.” Thời gian tan học vừa đến, các sư phụ liền lục đục trở về văn phòng, gặp Lâm Đa Hiền liền tùy ý hàn huyên vài câu, cũng vừa lúc đem lực chú ý của Lâm Nhã Nghiên chuyển dời đi, Lâm Đa Hiền lặng lẽ nhẹ thở ra, nhưng không ngờ vừa đợi Lâm Thái Anh chạy vào Lâm Nhã Nghiên đã vô cùng tùy ý nói, “Tiểu Anh, Tiểu Hiền giống như có mấy lời cần nói với chúng ta.”

“Nga?” Lâm Thái Anh vừa nghe ngữ khí tỷ tỷ nói câu này, đã cảm thấy có điềm, nheo lại đôi mắt to đáng yêu, hồ nghi nhìn Lâm Đa Hiền. Lâm Đa Hiền tươi cười cứng đờ, ngay sau đó liền bị một tả một hữu mang ra khỏi văn phòng, bên tai tựa hồ còn có thể nghe thấy tỷ tỷ cùng muội muội chào tạm biệt những sư phụ khác.

Danh Tỉnh Nam lưng đeo bao đi dọc bên đường, vẻ mặt đăm chiêu, điện thoại đặt trong túi vang lên hồi lâu nàng vẫn không để ý đến, ánh mắt luôn luôn ở trong trạng thái nửa nhắm nửa mở.

Vì cái gì... Cần nói với nàng câu kia đây?

“Đi đường đừng có mơ ngủ, nhớ nhìn kỹ đường.” Lâm Nhã Nghiên khi nói những lời này bộ dạng thật sự, thật sự vô cùng ôn nhu, ân... Cùng mẹ của nàng đều giống nhau ôn nhu. Danh Tỉnh Nam nghĩ đi nghĩ lại, liền nhịn không được lộ ra nét cười ngây ngô. Nguyên lai Lâm Nhã Nghiên không chỉ sẽ nói “Danh lão sư, cùng tôi đi ra đây một chút” nha.

Ngô... Ti...

Cái trán mạnh mẽ bị giáng một đòn nghiêm trọng, vẫn còn nhớ tới vẻ mặt Lâm Nhã Nghiên khi nói câu kia, Danh Tỉnh Nam hút một ngụm khí lạnh, thối lui từng bước, trừng mắt nhìn cây cột điện mà mình vừa đụng vào thật lâu, sau đó mới sờ sờ cái trán, vượt qua, tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Ngồi trên xe đúng lúc thấy được một màn vừa rồi, Lâm Nhã Nghiên “Hì hì” một tiếng bật cười, nhìn theo đạo thân ảnh kia, trên mặt ý cười nở rộ.

Tại sao lại có người có thể ngu ngốc đến như vậy?

Rõ ràng nhắc nàng đi đường nhớ cẩn thận, cư nhiên còn đụng phải, Danh Tỉnh Nam không phải là mỗi ngày đi đường đều đụng cột điện một lần đi?

“Tỷ, ngươi cười cái gì nha?” Lái xe tử Lâm Đa Hiền sau khi lên xe liền cảm thụ được ánh mắt uy hiếp bắn đến từ tỷ tỷ cùng muội muội, lúc này chợt nghe tỷ tỷ nở nụ cười, vội mở miệng hỏi.

“Ân? Không có gì...” Không biết vì cái gì, Lâm Nhã Nghiên chưa bao giờ gạt muội muội chuyện gì, lại lựa chọn không nói ra chuyện chứng kiến Danh Tỉnh Nam vừa rồi.

Ân, Tiểu Anh còn ở tại đây, cũng nên tổng cấp Danh Tỉnh Nam lão sư Toán học lưu chút mặt mũi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro