Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng Lâm Thái Anh, hai người mặt đỏ tai hồng nhất tề ngồi ở bên giường, thở dài một tiếng “Ai~...”

Cửa phòng Lâm Nhã Nghiên luôn luôn đóng cửa nhưng cũng không có khoá trái, dù sao trong nhà đều là nữ nhân, cũng không có cái gì cần phải khoá trái cả. Chính là...

Lâm Nhã Nghiên lại tựa hồ quên đi, khi làm chuyện gì mà nên khoá trái thì tốt nhất vẫn là nên khoá trái, thành ra...

Hai muội muội của nàng đã bắt gặp nàng bị đè.

“Tỷ chị ấy thật sự là...” Tiếng thở dài này là Lâm Đa Hiền phát ra, mà Lâm Thái Anh ở một bên cũng là vẻ mặt buồn bực, trong thanh âm mang theo nồng đậm bất mãn, “Làm sao lại sẽ bị một tên ngơ ngác như vậy áp chứ...”

Bộ dạng của Danh Tỉnh Nam yếu như vậy, thấy thế nào cũng nên bị tỷ tỷ áp a, làm sao lại đè được tỷ tỷ mình đây.

Lâm Đa Hiền lại thở dài, “Hơn nữa tỷ tỷ rõ ràng rất khí thế mà.”

Lâm Nhã Nghiên chính là “nhất gia chi chủ” hiện tại của Lâm gia, cư nhiên bị một Danh Tỉnh Nam thoạt nhìn ngốc ngơ cấp..., ngẫm lại khiến cho hai muội muội nàng không khỏi khó chịu a.

Hơn nữa, lần trước bị áp còn có thể giải thích là Danh Tỉnh Nam uống rượu nên tỷ tỷ mới nhường cho, thế nhưng lúc này ngược lại hai người đều rất thanh tỉnh nha... Tuy rằng hai nàng không thấy được giai đoạn trước đó là như thế nào bắt đầu, chính là thời điểm lén lút mở cửa rồi xuyên qua khe cửa hướng vào trong nhìn vài lần, liền vô hạn buồn bực cùng thẹn thùng mà đóng cửa lại trở về phòng. Đích thị là tỷ tỷ bị áp rồi, các nàng dĩ nhiên là nhìn thấy ‘nhất thanh nhị sở’ a.

Thật sự là... Thật sự là rất buồn bực!

“Không được, không thể để như vậy hoài được!” Lâm Thái Anh phình miệng chợt đứng lên, vẻ mặt tức giận, “Tỷ không thể bị khi phụ được!”

“Đúng!” Đối với lần này cách nói cũng tràn đầy sự đồng cảm, Lâm Đa Hiền ứng một câu, rồi rất nhanh lại nhăn mi, “Thế nhưng loại sự tình này là chuyện của hai người các nàng a, nói không chừng tỷ...”

Khụ, nói không chừng tỷ vốn thích bị áp thì sao...

“Với lại...” Lâm Thái Anh một lần nữa ngồi trở về, sờ cằm, lông mi xinh đẹp hơi hơi súc lên, “Là có người thích ở mặt dưới...”

Vốn cũng bởi vì nhìn lén tình hình thực tế của tỷ tỷ mà ngượng ngùng, lại nghe Lâm Thái Anh nói như vậy, mặt Lâm Đa Hiền càng thêm đỏ, kéo kéo ống tay áo Lâm Thái Anh, “Cái kia... Tiểu Anh...”

“Ân?” Lâm Thái Anh nghiêng đầu, chứng kiến trên mặt vốn trắng nõn của Lâm Đa Hiền giờ phút này xem ra đã đỏ rực, trơ vài giây, phục hồi tinh thần lại, “Như thế nào?”

Thanh âm không hiểu ôn nhu hơn rất nhiều, ánh mắt tự nhiên cũng mang theo một ít nhu tình như nước.

Đối diện với Lâm Thái Anh, Lâm Đa Hiền thấy bộ dáng Lâm Thái Anh như vậy, hơi sững sờ, há mồm, hồi lâu đều không nói ra lời nào.

Tiểu Anh dạng này, thoạt nhìn... Không giống bình thường cho lắm...

Chính là cụ thể làm sao không giống, nàng lại nghĩ mãi không rõ.

Từ trong con ngươi Lâm Đa Hiền nhìn ra bất đồng, khóe môi Lâm Thái Anh khẽ nhếch, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, nhẹ chuyển thân mình thẳng đến cùng Lâm Đa Hiền chỉ còn không tới một cm, trong thanh âm lộ ra ám muội, “Tiểu Hiền...”

Trái tim mạnh mẽ đập nhanh, Lâm Đa Hiền chỉ cảm thấy yết hầu từng đợt khô cạn, hơn nửa ngày không thể nói nên lời.

Cười híp mắt nhìn Lâm Đa Hiền ngẩn người, Lâm Thái Anh chợt đưa tay vòng qua cổ của nàng, sau đó trực tiếp ngồi vào trên đùi Lâm Đa Hiền.

Trên đùi xuất hiện sức nặng, Lâm Đa Hiền phục hồi tinh thần lại liền thấy muội muội đang gần trong gang tấc, trái tim khiêu càng nhanh hơn mà thanh âm cũng chập chờn theo, “Tiểu... Tiểu Anh em...”

“Gì chứ, cũng không phải chưa ôm qua!” Lâm Thái Anh nhịn cười, vẻ mặt làm như đương nhiên, “Mới trước đây chị không phải nói khi trưởng thành cũng sẽ cho tôi ngồi trên đùi sao?”

Khi đó là thời gian cha mẹ của các nàng vẫn còn khoẻ mạnh, Lâm Thái Anh mới năm tuổi, Lâm Đa Hiền đã muốn mười tuổi, thích ôm Lâm Thái Anh mời nàng ngồi trên bắp đùi mình nhất, cười hì hì cùng muội muội chơi đùa.

“A... Phải ha..” Cái này đã là chuyện mười mấy năm về trước, năm đó Lâm Thái Anh mới năm tuổi vậy mà cư nhiên còn nhớ rõ, điều này làm cho Lâm Đa Hiền không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy được một trận ấm áp.

Mới trước đây quả thật là nàng thích bồi Lâm Thái Anh chơi đùa nhất.

Nhưng giờ phút này, rõ ràng cùng mười mấy năm trước giống y hệt nhau, đều là ôm Lâm Thái Anh như vậy, vì cái gì lại thành một trận ‘mặt đỏ tim đập’, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng đây, rồi lại có một loại cảm giác thật kỳ quái mà vốn dĩ từ trước vẫn luôn chưa từng có, nhưng lại không nói rõ được đó là cái cảm giác gì.

“Lâm Đa Hiền, nhĩ hảo đáng yêu.” Lâm Thái Anh bỗng nhiên nói ra những lời này, cười đến dị thường vui vẻ, “Người đáng yêu như vậy lại là Nhị tỷ nhà chúng ta a.”

“A?” Đã không biết bao nhiêu năm rồi không có nghe từ miệng Lâm Thái Anh gọi hai từ “Nhị tỷ”, Lâm Đa Hiền hiển nhiên là ngây dại, Lâm Thái Anh cười đến càng hoan, thậm chí tiến đến bên mặt nàng hôn một hơi.

“Tiểu... Tiểu Anh...” Sườn mặt trơn bóng bỗng nhiên bị cánh môi mềm mại hôn một hơi, Lâm Đa Hiền trừng lớn mắt, nâng tay vuốt địa phương vẫn còn có chút ẩm ướt, vẻ mặt kinh ngạc.

“Mới trước đây tôi thực thích hôn chị nha, chị không phải cũng rất thích sao!” Lâm Thái Anh nhún nhún chóp mũi, một bộ bất mãn, “Làm gì chứ, không muốn hả!”

Nói xong, Lâm Thái Anh đứng lên, làm một bộ dạng tức giận xoay người, “Hừ, tôi cũng không thèm!”

Chính là giờ phút này, ý cười hiển lộ trong con ngươi, thấy thế nào cũng đều không có biện pháp làm cho người ta cảm thấy nàng đang thật tức giận.

Lâm Đa Hiền bị nàng đưa lưng về phía mình tự nhiên không có cách nào bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt nàng, vội vàng đứng lên, “Tiểu Anh, không phải không nguyện ý nha, chính là... Chính là...”

Cảm giác không quá quen thuộc thôi.

Dù sao nàng cùng Lâm Thái Anh đều đã lớn như vậy, đều không biết từ lúc nào mà Lâm Thái Anh bắt đầu không còn hôn nàng nữa. Mà nàng cũng không giống nhau với trước đây như vậy, thích cả ngày cùng Lâm Thái Anh chơi đùa, càng ưa thích ôm Lâm Thái Anh để nhìn thấy nhi đồng nho nhỏ kia bởi vì mình mà cười đến lộ ra một hàm không có răng nanh, lúc sau vui vẻ ở trên mặt mình hôn một hơi, vỗ tay kêu “Nhị tỷ thật tốt”.

Tiểu Anh cũng là người lớn rồi nha, đều...

Đã có người thích.

Nghĩ đến muội muội từ nhỏ vẫn luôn được xem như bảo bối đã có người nàng thích, hơn nửa sau này sẽ gả cho người như vậy, tiếp sau đó cũng sẽ giống như giờ đi hôn người kia... Lâm Đa Hiền đột nhiên cảm giác một trận ăn vị.

A, đây hẳn là nguyên nhân vì sao ba ba lại dễ dàng ăn dấm chua của con rể mà từ trước vẫn hay nghe nói đi.

Cảm giác bảo bối bé bỏng bỗng nhiên đã có người yêu, thật sự là rất không thích đâu.

Đem nguyên nhân chính mình cảm thấy ghen tuông quy kết thành chuyện như vậy xong, Lâm Đa Hiền thở dài, thanh âm cũng mang theo ảm đạm, “Bất quá, em phải hôn như vậy, cũng hôn không dứt vài năm.”

“Chị có ý gì!” Còn bởi vì vừa rồi mới đánh lén thành công âm thầm buồn cười, Lâm Thái Anh lập tức đình chỉ tươi cười, thực nhanh xoay người trừng Lâm Đa Hiền, thanh âm cũng giảm độ ấm theo.

“A, em không phải có người thích sao?” Rõ ràng có thể cảm giác được cơn tức của muội muội, vẻ mặt Lâm Đa Hiền lại như không muốn giải thích, “Tháng sáu đã muốn thi tốt nghiệp trung học nha, lúc sau... Chị không phải đã nói đến sao, chờ em lên đại học, thích ai, muốn cùng ai cùng một chỗ đều có thể được.”

“Cho nên, chị là bởi vì sau này tôi có thể kết giao với người mình thích mà mất hứng?” Nguyên bản tâm tình kinh sợ bởi vì Lâm Đa Hiền một câu như vậy mà trở thành hư không, hai tròng Lâm Thái Anh trong suốt, ngữ khí cũng nhu xuống.

“Ngô, cũng không phải mất hứng...” Lâm Đa Hiền nhăn lại mi, cố gắng muốn cùng Lâm Thái Anh giải thích, nói cho em ấy biết nếu em ấy có thể cùng người em ấy thích một chỗ, thì nàng cũng thật cao hứng.

“Ân.” Đối với chuyện Lâm Đa Hiền là đầu gỗ vẫn luôn thực hiểu biết, Lâm Thái Anh cũng không trông cậy vào nàng vào lúc đó sẽ nói ra cái gì làm cho mình cao hứng lên được, dứt khoát tiếp tục dụ bắt, “Lâm Đa Hiền, chị nói tôi lên đại học yêu thích ai chị đều cũng sẽ giúp tôi?”

“Đương nhiên!” Biết rõ chính mình khó chịu, Lâm Đa Hiền vẫn rất nhanh đáp, không muốn Lâm Thái Anh bởi vậy mà lại tức giận, hoặc là đối với chính mình thất vọng.

“Vậy... Vạn nhất tôi cùng tỷ tỷ giống nhau thì sao đây?”

“Ân?” Lâm Đa Hiền có chút hiểu được, chính là vẫn muốn hỏi nhiều, “Giống nhau?”

“Ân, vạn nhất người tôi thích cũng là nữ nhân thì sao?” Lâm Thái Anh lôi kéo nàng ngồi vào bên giường, mình cũng ngồi vào trên đùi nàng theo. Trải qua một ít lần đối thoại, Lâm Đa Hiền tựa hồ cũng đã đem chuyện này cho rằng rất bình thường, nghe được nàng nói như vậy, gật gật đầu, “Ủng hộ nha.”

Trong khoảng thời gian tới nay, mỗi ngày trên mặt tỷ tỷ đều mang theo tươi cười, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng liền nắm được nàng đang thực hạnh phúc, thực vui vẻ. Mặc dù đối với Danh Tỉnh Nam bộ dáng ngốc ngơ vẫn thực không nói gì. Khi Lâm Đa Hiền ở một mình một người thì vẫn thường sẽ may mắn mình đã ủng hộ tỷ tỷ.

“Như vậy...” Lâm Thái Anh tươi cười càng tăng lên, đưa tay ôm lấy cổ của nàng, lại tiếp tục nói, “Vậy... Vạn nhất người tôi thích, cũng ngơ ngác giống Danh lão sư thì làm sao đây?”

Nàng chính là biết Lâm Đa Hiền đối với ngôn hành của Danh Tỉnh Nam đều rất bất mãn, mỗi khi chứng kiến Lâm Đa Hiền thấy Danh Tỉnh Nam làm ra vẻ mặt tích tụ, nàng sẽ âm thầm ở trong lòng phun ra một ngụm khinh thường, Lâm Đa Hiền so với Danh Tỉnh Nam cũng chả khá hơn chút nào đâu!

“A?” Cái này, Lâm Đa Hiền lại ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng Lâm Thái Anh, lông mi rối rắm cùng một chỗ, ánh mắt cổ quái.

“Nhìn tôi như vậy làm chi?” Lâm Thái Anh giơ lên mi, khẩu khí có chút khó chịu.

“A, Tiểu Anh...” Củ kết một lúc lâu, Lâm Đa Hiền thật cẩn thận mở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thái Anh, sợ bỏ qua một tia nào trên vẻ mặt nàng, “Em không biết...”

“Cái gì?”

Không thể lấy từ trên mặt Lâm Thái Anh được đáp án, Lâm Đa Hiền lại nghĩ nghĩ, lúc này mới nói, “Em không phải sẽ cũng yêu thích Danh Tỉnh Nam đi?”

Lâm Thái Anh trầm mặc, trong con ngươi một mảnh gợn sóng không sợ hãi, nhìn thẳng Lâm Đa Hiền, hồi lâu đều chưa nói chuyện.

“Tiểu Anh... Sẽ không thật sự...” Thấy nàng lâu như vậy đều không nói lời nào, còn tưởng rằng là nàng chấp nhận, Lâm Đa Hiền có chút kinh hoảng. Chính là lời còn chưa dứt, Lâm Thái Anh bỗng nhiên từ trên người nàng chuyển đi, đứng lên, tiếp theo hung hăng một cước dẫm nát lên chân Lâm Đa Hiền, “Chị cái tên đầu gỗ này!”

“A!” Một cước kia tuyệt đối là dùng hết toàn bộ khí lực đạp xuống, Lâm Đa Hiền đau đến cơ hồ rơi lệ đầy mặt, nhìn muội muội nổi giận đùng đùng từ trong tủ quần áo cầm lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa, thần tình thống khổ lại không làm gì được.

Tiểu Anh làm chi bỗng nhiên lại phát hoả đây... Đau quá nha... Ô...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro