Chương 18: Cha và con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Loan Hoa mang kính râm, cả người tản ra khí tức lạnh lùng, vẫn không thể đánh tiêu nhiệt tình của nhân viên cửa hàng, may mắn là fan này coi như vẫn còn lý trí, không gây ra náo động lớn, hắn mua xong quần liền điệu thấp rời đi, không muốn vượt khỏi thời gian mình đã hứa.

Lúc này mấy bé đều ở trên lớp, phòng rửa tay không có một bóng người, Tần Loan Hoa tại một vị trí nào đó gõ hai lần, sau đó cửa nhà vệ sinh mở ra một cái khe nhỏ, cái đầu nhỏ với mớ tóc đen mềm thò ra, cười một nụ cười ngọt ngào với Tần Loan Hoa lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ, "Chú, chú đã đến rồi."

Tần Loan Hoa đem quần đưa cho bé, "Tự con mặc được không?"

"Được ạ." Bé trai ngoan ngoãn nói, "Con cảm ơn chú."

Tần Loan Hoa gật gật đầu, tâm tình thoáng chốc tốt lên một cách khó giải thích.

Ánh mắt Tần Loan Hoa không tồi, cái quần mặc vào rất hợp với bé, màu sắc, hoa văn cùng cái quần lúc trước khác biệt không lớn, hắn nhận cái quần ướt nhẹp của bé trai, bỏ lại vào cái túi lúc trước, bé trai nghiêm nghiêm túc túc rửa tay một chút, cầm lấy góc áo Tần Loan Hoa, đầu nhìn hắn, âm thanh mềm mại, "Chú ơi, con gọi là Khiêm Khiêm, chú tên là gì a?"

"Tần Loan Hoa."

"Chú Tần, con sẽ bảo ba ba trả tiền lại cho chú."

Tần Loan Hoa lắc đầu, "Không cần trả lại, là chú cho con."

"Không được." Khiêm Khiêm căng khuôn mặt nhỏ, "Ba ba nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, chú Tần số điện thoại của chú là bao nhiêu?"

Tần Loan Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy được bé trai này thực sự là vô cùng dễ thương, trả tiền lại tự nhiên không cần thiết, mà sau đó giữ liên lạc cũng không tính là chuyện xấu, liền tìm ra giấy bút viết số điện thoại của mình ra.

Khiêm Khiêm đếm số lượng dãy số một chút, sau đó gấp chỉnh tề bỏ vào trong túi.

Tần Loan Hoa lại nói: "Nếu không có người đến tìm con thì con làm sao bây giờ?"

"Con chỉ có thể tìm cô giáo thôi." Khiêm Khiêm cắn môi dưới, bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, "chỉ là cậu bé kia ở cùng vời cô, con không thể để cho cậu ấy cười nhạo con."

Tần Loan Hoa nghe mà ngơ ngơ ngác ngác, đang muốn hỏi thêm bé mấy câu, liền thấy đứa nhỏ ai nha một tiếng, ảo não nhảy mấy lần, "Con đem giáo sư quên luôn rồi, chắc cô vẫn đang chờ con." Bé nói xong liền chạy ra ngoài, chỉ còn thanh âm đứt quãng truyền đến, "Chú ơi, con đi trước, chú ơi, gặp lại chú sau."

Tần Loan Hoa nhìn chăm chú cái túi trong tay, thấp giọng nói một câu, "... Gặp lại sau."

Khiêm Khiêm đi rồi, đầu óc Tần Loan Hoa trống rỗng vài giây, nửa ngày mới nhớ là mình đến đón Tần Thịnh, liền áp chế lại kích động muốn đem Khiêm Khiêm ôm về nhà, ra khỏi phòng vệ sinh liền trực tiếp đi đến lớp học.

Hắn xe nhẹ chạy đường quen đi vào văn phòng giáo viên, lại nhìn thấy một người mà hắn không ngờ tới, Bách Tiêu ngồi trên cái nghế một bên, đang cùng cô giáo thấp giọng nói chuyện gì đó, Khiêm Khiêm đứng ở bên cạnh Bách Tiêu, một bộ dáng bé ngoan, Tần Thịnh thì lại dựa vào tường đứng, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Khiêm Khiêm, biểu tình thoạt nhìn có chút oan ức.

Đầu Tần Loan Hoa có chút mộng mị, hắn tự hỏi Bách Tiêu tại sao lại ở chỗ này? Hắn không phải nhận điện thoại rồi nói có chuyện sao? Hắn đáy lòng dường như có một loại suy đoán, lại bằng bản namwg mà đem kinh hoảng dấu đi, hắn không dám thử suy đoán nữa, hắn không dám tưởng tượng Bách Tiêu dĩ nhiên là kết hôn rồi, càng không dám tưởng tượng Bách Tiêu còn có một dứa con trai lớn như vậy.

—— Vậy những việc hắn làm quá ngu xuẩn và buồn cười.

Nhưng tấm màng mỏng hắn che lại kinh hoảng dễ dàng bị xé mở, cô giáo vừa nhìn thấy Tần Loan Hoa, liền đứng dậy giới thiệu: "Bách tiên sinh, vị này chính là Tần tiên sinh, chắc anh cũng biết ha, vị này rất nổi tiếng." Nói rồi liền nghiêng người nhìn về phía Tần Loan Hoa, "Tần tiên sinh, vị này chính là Bách tiên sinh, cũng chính là ba ba của Khiêm Khiêm."

Tiếng của cô vừa dứt, Tần Loan Hoa cũng cảm giác thân thể y như bị đóng băng, khiến cảm giác xương cốt run rẩy cảmtruyền lên đến tận tuỷ não, cảm giác tuyệt vọng nghẹt thở đem lý trí nuốt trọn trong chớp.

Tiếp theo đó, vô vàn câu tràn vào trong đầu —— Bách Tiêu phải là thích Chương Minh à? Hắn làm sao có khả năng sẽ kết hôn? Còn có một đứa con trai lớn như vậy? Hắn tại sao muốn kết hôn? Là bởi vì mình sao? Bách Tiêu cắt đứt giấc mộng hão huyền của hắn, cho nên lựa chọn kết hôn sao?

Tần Loan Hoa xóa đi đống tơ rối trong lòng mình, hắn tâm tình cực kỳ tồi tệ, thậm chí có chút mê mang, hắn từ vừa mới bắt đầu đến bây gời đều mưu tính vì Bách Tiêu, mà nếu như Bách Tiêu căn bản cũng không cần thì sao? Hắn thậm chí đã có một gia đình mỹ mãn, sẽ không không gian cho Tần Loan Hoa có thể nhúng tay vào.

Một giây kia, hắn cảm giác mình cùng Bách Tiêu đột nhiên xuất hiện một khoảng cách không thể vượt qua.

Sau khi Khiêm Khiêm nhìn thấy Tần Loan Hoa, ánh mắt sáng lên liền chạy về phía hắn, cầm lấy góc áo Tần Loan Hoa cười nói: "Là chú vừa nãyc." Tần Thịnh cũng chạy đến trước mặt Tần Loan Hoa, xấu hổ hô một tiếng, "Chú hai."

Tần Loan Hoa một hồi lâu mới đưa tầm mắt về phía Khiêm Khiêm, ánh mắt phức tạp, không phân rõ được tâm tình.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, Khiêm Khiêm dĩ nhiên là con ruột Bách Tiêu, bé cùng với Bách Tiêu có quan hệ thân mật như vậy, nhưng cũng đem quan hệ của mình cùng Bách Tiêu đẩy xa hơn.

Bách Tiêu nhận ra được Tần Loan Hoa không đúng, hắn theo tầm mắt đối phương nhìn về phía Khiêm Khiêm, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa từng đề cập về Khiêm Khiêm với Tần Loan Hoa, liền cười nói: "Cậu gặp qua Khiêm Khiêm lúc nào vậy? Quên nói với cậu, bé là con trai của tôi, thế nào? Nhìn xem con trai tôi cũng có rồi, có phải là rất hâm mộ không."

Tần Loan Hoa không nói một lời, Khiêm Khiêm liền nói với Bách Tiêu: "Ba ba, chú ấy là người tốt, chú còn giúp con 'vượt qua' khó khăn."

"Ồ? Chú ấy giúp ngươi cái gì a?"

Khiêm Khiêm ngượng ngùng đầu tựa vào trong áoTần Loan Hoa, dừng một chút liền ngẩng đầu nhìn về phía Tần Loan Hoa, dựng thẳng ngón tay "Xuỵt" một tiếng, "Đây là bí mật của con và chú, hai người chúng ta." Cuối cùng còn hướng Tần Loan Hoa nháy mắt một cái.

Tần Loan Hoa tâm loạn như ma, lại không thể chống cự nổi nụ cười của Khiêm Khiêm, hắn là thật cảm thấy bé trai này thật là ngoan ngoãn đáng yêu đến chọc người đau, liền do dự sờ sờ đầu Khiêm Khiêm, nghĩ thầm trẻ nhỏ là vô tội, không nên liên lụy tới việc hắn yêu thích Khiêm Khiêm.

Tần Thịnh thấy Tần Loan Hoa liền không thèm nhìn mình, nhất thời có chút nóng nảy, "Đây là Chú hai của mình a!"

Bị cô giáo bị bơ ở một bên không khỏi ho nhẹ một tiếng, ngắt lời nói: "Tần tiên sinh, Bách tiên sinh, các ngươi đã quen biết, sự tình liền dễ dàng giải quyết." Thấy hai người đều nhìn mình, hai bé cũng cũng yên tĩnh lại, cô giáo tiếp tục nói, "Sự tình rất đơn giản, chỉ là trò đùa của trẻ nhỏ, chỉ là tiểu Thịnh không đụng tường nam không quay đầu, liền không nghe cô giáo khuyên bảo, không thể làm gì khác hơn là mời hai vị gia trưởng phối hợp giải quyết."

Bách Tiêu gật gật đầu, "Cô giáo mời cô nói."

Lão sư nói: "Hai ngày trước trong lớp tổ chức hoạt động ngoại khóa ngoại, Khiêm Khiêm cùng tiểu Thịnh một tổ, khi chơi trò chơi, Khiêm Khiêm không cẩn thận hôn phải tiểu Thịnh, tiểu Thịnh vẫn ầm ĩ muốn hôn trở về, Khiêm Khiêm không chịu, ngày hôm nay hai bé còn thiếu chút là đánh nhau."

Tần Loan Hoa cúi đầu nhìn Tần Thịnh, cao giọng nói: "Suýt chút nữa đánh nhau?"

Tần Thịnh đem đầu lắc y như trống bỏi, "Cháu đùa thôi, là Khiêm Khiêm cắn cháu trước."

Bách Tiêu vừa nhìn về phía Khiêm Khiêm, "Con cắn người?"

Khiêm Khiêm méo miệng, đầy mặt ủy khuất nói: "Cậu ấy muốn hôn con, con mới không cho cậu ấy hôn!"

Đề tài lần thứ hai chuyển tới trên chữ "hôn" này, Bách Tiêu cùng Tần Loan Hoa không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy được có chút lúng túng không rõ, Tần Thịnh cùng Bách Khiêm đều là bé trai, nói như vậy, chuyện như vậy phát sinh hẳn là không có tính khả thi.

Tần Thịnh đến cùng cái chỗ nào không đúng, còn phải đuổi theo Khiêm Khiêm muốn hôn trở về, là không cam tâm đơn thuần? hay là có mục đích khác?

Tần Loan Hoa bất đắc dĩ đến cực điểm, đành phải nhắc nhở bằng cách nhéo đầu vai Tần Thịnh, lại nghiêm túc nói với cô giáo: "Cô Lâm, sự tình chúng tôi đều đã rõ, chuyện mấy đứa nhỏ hay là để tôi cùng Bách Tiêu tự giải quyết đi."

Cô Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, cô nguyên bản chỉ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai bé, hiện tại hai vị gia trưởng nếu biết nhau, thật là việc không thể tốt hơn.

Không đợi đến khi tan học, hai liền cùng đón hai bé về.

Bách Tiêu nắm tay Khiêm Khiêm, Tần Thịnh thành thật đi theo bên cạnh Tần Loan Hoa, lúc này còn chưa tan học, trong trường cơ hồ trống rỗng, hai bên vách tường vẽ lên những hình ảnh tươi đẹp, đem những thứ trẻ con thích sinh động mà bày ra đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Hình như mặt Tần Loan Hoa lạnh đi, Bách Tiêu nhạy cảm cảm ứng được tâm tình hắn xấu không giống bình thường, hắn hơi có chút không biết ra sao, thấy Tần Loan Hoa tựa như không muốn phản ứng mình, ra khỏi trường liền hướng về phía ngược lại mà đi, đầu tiên tới bên này có cái trạm xe buýt, thứ hai có thể tránh khỏi bị chụp phải hình ảnh quá mức thân mật cùng Tần Loan Hoa.

Tần Loan Hoa dừng bước lại, như kiểu không quá lý giải cách làm của Bách Tiêu, dừng một chút cất tiễng nói: "Xe ở bên này."

Bách Tiêu xoay người, "Cậu muốn đưa chúng tôi về?"

Tần Loan Hoa đầy một mặt biểu tình 'Cậu đây không phải là phí lời à', đương nhiên khiến Bách Tiêu tìm không được bất kỳ lý do cự tuyệt nào, đành phải dắt Khiêm Khiêm, quay người theo sau Tần Loan Hoa.

Sau khi ngồi vào bên trong xe, hắn mới hướng ngoài cửa sổ cảnh giác mà dò xét vài lần, "Vừa nãy sẽ không có bị người chụp phải đi?"

"Chúng ta lại không làm cái gì, lần này gặp chỉ do trùng hợp, che che giấu giấu trái lại khiến người có cớ để kiếm."

"Nhưng là cậu còn tự đưa tôi về."

Tần Loan Hoa suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Bởi vì chúng ta còn muốn trao đổi với nhau giải quyết việc mâu thuẫn của hai đứa bé như thế nào."

Bách Tiêu đem ngọn nguồn phân tích một lần, phát hiện đúng như lời Tần Loan Hoa nói, bọn họ gặp mặt là chuyện thuận lý thành chương, rời đi càng hợp tình hợp lý, coi như bị paparazi chụp trộm, cũng không có thểsoạn ra tin tức gì, liền đem tâm thu về trong bụng.

Chờ xe chạy một hồi, Bách Tiêu mới phát hiện con đường này hình như không đúng lắm, hắn nhớ tới tất cả những con đường gần phòng trọ, mà tuyệt đối không có con đường nào như thế này.

Bách Tiêu đầy bụng nghi hoặc, đang muốn gọi Tần Loan Hoa hỏi cho ra nhẽ, liền nghe đối mới thản nhiên nói: "Đây là đường về nhà tôi, không phải mới vừa nói phải thương lượng giải quyết mâu thuẫn thế nào sao, nhà tôi không có ai, còn cách tương đối gần."

Bách Tiêu ngẩn ra, "... à."

Cũng nghĩ thầm thật muốn lúc này liền vội vàng bàn à, Tần Loan Hoa cũng có thời điểm vội vã không nhịn nổi như thế? Vừa nãy Bách Tiêu còn tưởng rằng đây là lý do ứng phó truyền thông.

Tần Loan Hoa nghe vậy hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bách Tiêu một cái, đầy mặt bất an, hắn dùng lực nắm chặt vô-lăng trong tay, ngữ khí y như đi trên băng mỏng trầm giọng hỏi: "Cậu kết hôn rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro