Chương 17: Bé trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa cơm ăn liền ăn gần hai tiếng, trên đường còn gọi một chút điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, Bách Tiêu ăn no muốn chết, ngã vào lưng ghế dựa, sau khi xem thời gian, sợ đến suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

Tần Loan Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, "Mấy giờ rồi?"

"Hai giờ rưỡi."

Tần Loan Hoa nhấp vào màn hình điện toại di độn đang còn sáng, ánh mắt hơi lóe lên một cái, hướng Bách Tiêu đưa tay ra, "Đồng hồ của tôi sai rồi, cho tôi nhìn một chút."

Bách Tiêu không có suy nghĩ nhiều, đưa điện thoại di động cho Tần Loan Hoa, nghĩ, hắn hẳn là muốn chỉnh thời gian.

Tần Loan Hoa một tay cầm một điện thoại di động, ngón tay nhanh chóng nhấn vào màn hình điện thoại di động của Bách Tiêu —— thiết trí, mạng di động, APN, sửa chữa APN.

Dùng sửa chữa APN đại khái không được bao lâu, Tần Loan Hoa chỉ hy vọng Bách Tiêu không đến nỗi quá tẻ nhạt, cơ hội xoay chuyển thế cục rất nhanh liền đến, chờ chương trình gameshow phát sóng, tất cả manh mối đều thuận theo tự nhiên mà bị lôi ra, còn hiện tại cái gọi là ngôn luận, Tần Loan Hoa tất nhiên sẽ triệt để lật đổ tại đây.

Ông chủ phòng ăn là bạn của Tần Loan Hoa, ăn cơm vẫn luôn dùng phương thức kết toán theo tháng, xảo diệu tránh khỏi phiền não người nào trả tiền của Bách Tiêu.

Sau khi ăn xong Bách Tiêu vốn định đến đoàn phim để hiểu thêm tình hình, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ giáo viên nhà trẻ gọi tới, nói Khiêm Khiêm ở trường học cùng bạn học đã xảy ra mâu thuẫn, bảo hắn lập tức tới trường học một chuyến, Bách Tiêu phi thường kinh ngạc, bởi vì Khiêm Khiêm ở trường học luôn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ cùng bạn học cãi vã đánh nhau, chỉ là giáo viên cũng không nói rõ tình huống cụ thể, chỉ nói Bách Tiêu tới trường học liền rõ.

Tần Loan Hoa vốn là muốn đưa Bách Tiêu, mà bị hắn uyển chuyển cự tuyệt. Bách Tiêu nghĩ là, một,nơi này cách nhà trẻ khá gần, ngồi taxi rất thuận tiện. Thứ hai, lo lắng bọn họ sẽ không để ý mà bị paparazi chụp được, do đó khơi ra phiền toái lớn hơn nữa, đây cũng không phải là nói ra để mà dọa nhau chơi a, dùng địa vị của Tần Loan Hoa, hắn bây giờ mặt trái quấn thân, không chắc cái góc nào thì bị paparazi theo dõi. Thứ ba, Tần Loan Hoa còn có công việc của mình, loại việc có thể tự lực cánh sinh sự liền tự mình giải quyết đi.

So với Bách Tiêu bình thản, Tần Loan Hoa có vẻ là tâm tình đang xuống dốc, hắn cứ nghĩ rằng có thể cùng Bách Tiêu ở chung một ngày thật tốt, vì thế mà đặc biệt nhắc nhở Hồ Ngụy không cho tới quấy rầy, nhưng đáng tiếc chuẩn bị xong hành trình lại không thể sử dụng được, một vị nam chính khác không có mặt thì tất cả đều để bỏ đi.

Tần Loan Hoa có chút để ý, khi Bách Tiêu nhận điện thoại không có tránh né hắn, từ lời nói của Bách Tiêu mà phân tích, hình như ai đó có chuyện gì gấp tìm hắn, người này đối Bách Tiêu mà nói đại khái là rất rất trọng yếu đi...

Bằng không Bách Tiêu không đến nỗi gấp như vậy, tiếp điện thoại xong liền đứng dậy nói có việc muốn rời khỏi.

Tần Loan Hoa rời khỏi phòng ăn, đem ô tô đậu ở góc đường tương đối yên tĩnh, hắn tâm tình thấp mà suy nghĩ —— rốt cuộc là người nào? Cái người mà Bách Tiêu vội vã đi gặp, hắn cùng Bách Tiêu là quan hệ như thế nào? Nhớ tới Chương Minh, nhớ tới những câu nói của Bách Tiêu bốn năm về trước, Tần Loan Hoa không khỏi tâm loạn như ma.

Sau khi quá trình tự hỏi ngắn ngủi, Tần Loan Hoa nhận được cuộc điện thoại do anh cả gọi tới, lời ít mà ý nhiều biểu đạt rằng trường mẫu giáo mới vừa gọi điện thoại tới, nói Tần Thịnh lại gây họa rồi, hắn cùng chị dâu đều bận quá không có thời gian, nhờ Tần Loan Hoa tới trường học Tần Thịnh một chút, Tần Loan Hoa luôn từ chối không được, bị đại ca dùng đầu tư của 'Giang sơn' ép buộc, hắn bất đắc dĩ đáp một tiếng, chỉ có thể quay đầu xe hướng trường mẫu giáo mà đi.

Mặt Tần Loan Hoa âm trầm, tâm tình càng không xong, đại ca đại tẩu không thể bận đến mức đón con trai mà cũng thời gian, khả năng duy nhất tính chính là bọn họ tự biết đến đón Tần Thịnh rất mất mặt, lùi lại mà cầu việc khác đem Tần Loan Hoa đẩy đi ra ngoài.

Có thể không gay go sao? Vừa phải thu don 'tàn cuộc' cho Tần Thịnh, còn phải nghe giáo viên phê bình giáo dục, rất mất mặt a!

Cho dù là Tần Loan Hoa, lúc này trong lòng cũng có chút bỡ ngỡ.

Bách Tiêu ngồi xe taxi đi không bao xa liền chết máy, hắn nghe tài xế quen thuộc điện thoại gọi công ty xe tải, đành phải bất đắc dĩ một lần nữa đón xe, đoạn đường này số lượng xe chạy lớn, xe taxi cơ hồ đều ngồi đầy người, Bách Tiêu tay đều nhấc đến mỏi, vẫn không có thể thuận lợi gọi được xe, trong lòng hắn nghĩ đến Khiêm Khiêm, không khỏi ảo não, sớm nên nhờ Tần Loan Hoa đưa một chút, tuy không xa, chủ yếu là hắn thực sự không nghĩ tới xe taxi dĩ nhiên còn có thể nửa đường chết máy, gần đây hình như hắn vẫn còn dính phải cái vận đen năm xưa.

Một chiếc xe thương vụ chạy qua trước mặt Bách Tiêu, một lát sau lại quay lại, tiếp, cửa sổ xe hạ xuống, Bách Tiêu nhìn sang, vừa vặn cùng tầm mắt Thẩm Hàn Phách đụng vào nhau.

Thẩm Hàn Phách trước tiên cười nói: "Thật là khéo, liền nhìn thấy cậu."

Bách Tiêu hướng Thẩm Hàn Phách cười cười, vẫn có chút hơi kích động, nhưng so với lần đầu gặp gỡ đã bình tĩnh rất nhiều. Hoàn chảnh hắn gặp Thẩm Hàn Phách là cảnh tượng kinh điển mà màn ảnh đắp nặn nên, nhưng mà trong hiện thực, đây cũng là hắn lần thứ hai nhìn thấy đối phương, còn lần thứ nhất, là ở nhà vệ sinh trong đài truyền hình quả táo, lúc đó sau khi Ngụy Tư Độ uy hiếp đe dọa hắn, Thẩm Hàn Phách liền vừa vặn từ phòng rửa tay đi ra.

lần gặp gỡ kia phát sinh quá vội vàng, Bách Tiêu càng rơi vào trong hốt hoảng, cho nên liền vài câu hoàn chỉnh đối thoại cũng không thể tiếp tục.

Trước đây, thời điểm đối giới diễn viên tràn ngập ước mơ, Bách Tiêu cũng có thần tượng mà hắn rất sùng bái, trong đó kể đến hàng đầu chính là Thẩm Hàn Phách. Hình tượng hắn đắp nặn phần lớn là hình tượng người đàn ông kiên cường, tính tình cứng cỏi, cơ bắp to lớn, thheo lời nói của mấy nữ sinh, chính là một cây hormone di động, vừa trong phạm vi mười dặm vẫn có thể thấy vị, Bách Tiêu thì ngược lại, không nghe thấy được hormone gì, hắn chính là cảm thấy được Thẩm Hàn Phách rất trâu bò, cũng ảo tưởng sẽ có một ngày, mình có thể trâu bò giống như hắn.

Loại này ảo tưởng vẫn luôn kéo dài cho đến khi hắn tiến vào gới giải trí, mới hiểu được khoảng cách giữa hắn cùng với Thẩm Hàn Phách, quả thực là cách mấy dải ngân hà, Bách Tiêu trước đây không có cơ hội nhìn thấy Thẩm Hàn Phách, ai nghĩ tới rồi hắn còn có thể cùng thần tượng từng sùng bái trò chuyện như hai người bình thường chứ.

Thẩm Hàn Phách đã xuất đạo nhiều năm, có thể xưng tụng là tiền bối làm vang dội giới diễn viên, tuy rằng mấy năm gần đây nhân khí có giảm xuống, nhưng danh dự cùng danh vọng hắn tại giới diễn viên mãi thủy chung, sừng sững không ngã.

"Cậu muốn đi đâu?"

Bách Tiêu có chút khẩn trương nói: "Nhà trẻ Quang minh, ở phía trước không xa."

Nụ cười Thẩm Hàn Phách không thay đổi, hắn luôn cảm thấy Bách Tiêu có chút không dễ chịu, không biết có phải là ảo giác hay không, chủ động mời: "Nơi này không dễ đón xe, tôi đưa cậu tới đi."

"Ây... Kỳ thực cũng không xa, tôi chờ thêm chút nữa chắc có xe..."

Thẩm Hàn Phách trực tiếp đánh gãy lời Bách Tiêu, có chút ít trêu ghẹo nói: "Tôi vừa vặn nhàn rỗi không chuyện gì, hay là cậu không muốn ngồi xe của tôi?"

Bách Tiêu trầm mặc, trong lòng biết cự tuyệt nữa liền hiện ra bốn chữ 'bất cận nhân tình', vậy đơn giản cung kính không bằng tuân mệnh.

******

Tần Loan Hoa lái xe nửa đường, bụng đột nhiên vô cùng đau đớn, thật vất vả nhịn được tới nhà trẻ, vừa xuống xe liền mở hết mã lực mà chạy vào nhà vệ sinh, kết quả không có chút đau bụng nào, hắn cau mày nghĩ, rốt cuộc là ăn rau trộn Bách Tiêu gắp cho, hay là ăn quả ớt Bách Tiêu gắp cho? Dạ dày hắn đối với những thứ đồ này không quá thích ứng, mà dù sao đều qua tay Bách Tiêu, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không cách nào từ chối.

Hắn ngồi ở trên bồn cầu nhàn rỗi không chuyện gì, lại bắt đầu nghĩ xem Bách Tiêu đến cùng là đi gặp ai, còn có Tần Thịnh tiểu Ma vương kia đến tột cùng là gây họa gì, hắn cũng không muốn bị lão sư điểm danh phê bình, suy nghĩ một chút liền cảm thấy cực kỳ lúng túng.

Là cháu trai duy nhất của Tần gia hiện tại, Tần Thịnh không thể nghi ngờ gì, chắc chắn là được bao người sủng ái, đến nỗi hắn được sủng đến cả gan làm loạn, coi trời bằng vung, thường ở trường học gây ra họa, làm cho giáo viên gọi điện thoại nói, đương nhiên, Tần Loan Hoa cũng là một trong những thành viên cầm đầu, cũng gánh vác tác dụng vô cùng trọng yếu, so với chú cháu, Tần Loan Hoa cùng Tần Thịnh càng giống như là bằng hữu, hai người thành lập cách mạng hữu nghị sâu đậm, sau khi Tần Thịnh nghịch ngợm quấy rối, thường tìm tới Tần Loan Hoa đầu tiên, nhờ hắn nghĩ biện pháp giải quyết.

Tần Loan Hoa đương nhiên phải xem tình thế nặng nhẹ, hắn cảm thấy được không quan trọng lắm, sẽ giúp Tần Thịnh giải quyết, nếu nghiêm trọng, trực tiếp không nói hai lời liền giao cho anh cả xử trí.

Hắn bên này chính phỏng đoán tai họa mà tiểu Ma vương gây ra, bỗng nhiên nhìn thấy bên dưới nhà vệ sinh thò ra một cái tay nhỏ —— rất nhỏ, mà phi thường tinh xảo đáng yêu, da dẻ trắng nộn, non mềm tựa như có thể bấm ra nước.

Tần Loan Hoa ngẩn ra, hắn nín thở, tay không nhúc nhích, cũng không nói một câu.

Kia cái tay nhỏ bé vô lực giữa không trung giơ giơ, liền do dự thu về, Tần Loan Hoa cho là vậy liền xong, không nghĩ tới khi hắn đứng dậy, lại nghe thấy sát vách truyền đến âm thanh mềm mại thanh thúy của bé trai, "Chú ơi."

Tần Loan Hoa cuối cùng cũng coi như ý thức được đây không phải là trò đùa dai, thả nhẹ âm thanh, "Ừ."

Bé trai chần chờ vài giây, vì không tiện mà cực kỳ ngượng ngùng nói: "Chú ơi, chú có thể, có thể giúp con một việc không?"

"Có thể."

Một lát sau, nhà vệ sinh sát vách cửa mở ra, Tần Loan Hoa liền nhìn thấy một bé trai tinh xảo xinh đẹp, đỏ cả mặt mà cầm lấy quần, đôi mắt trong suốt trong suố, đôi môi như điểm son, cái trán mái tóc được cắt chỉnh tề, màu da trắng nõn không tỳ vết chút nào, một bé trai như thế, nhìn lưới qua quả thật có chút nam nữ khó phân.

Tâm Tần Loan Hoa mềm hơn phân nửa, "Cháu bị sao vậy?"

Bé trai xấu hổ cúi đầu, len lén liếc Tần Loan Hoa vài lần, bé cảm thấy, chuyện như vậy nói ra thật mất thể diện, nhưng mà chú này giống như rất kiên trì, mặc dù nhìn thì lạnh như băng, nhưng vẫn dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình, cũng không hối bé nhanh chóng nói ra, bé trai dựa vào bản năng, liền đem người chú này phát cho thẻ người tốt, cũng tin tưởng chú sẽ giúp mình.

Bé ấp úng nói rằng: "Chú ơi, con không cẩn thận làm, làm ướt quần, quần."

Tần Loan Hoa kỳ thực đã sớm chú ý tới cái quần ẩm ướt trong tay bé trai, nhưng hắn biết chuyện như vậy mình vạch trần càng làm cho bé trai quẫn bách, liền lựa chọn kiên trì chờ đợi, để bé trai tự mình nói cho hắn nghe, hắn sẽ vì bé mà tìm biện pháp giải quyết.

Bé trai nói xong cũng lắp bắp xem phản ứng của Tần Loan Hoa, lại sợ đột nhiên có người tiến vào, tay cầm lấy quần y như chim sợ cành cong.

Tần Loan Hoa bị bé manh đến không chống được, nhẫn lại nhẫn, vẫn là quỳ dưới chân đứa nhỏ đáng yêu, tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc bé trai, âm thanh nghe tới có thể gọi là ôn nhu, "Cháu ở đây chờ chú, sau ba phút nữa chú quay lại tìm cháu, được không?"

Ánh mắt bé trai sáng lên, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Loan Hoa, sau đó duỗi ra đầu ngón tay tinh xảo, nở nụ cười ngọt ngào, "Ngoéo tay."

Đáy mắt Tần Loan Hoa hiện lên một tầng ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy đầu ngón tay của bé trai.

"Ngoéo tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro