Chương 5: Tần Loan Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bách Tiêu ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tần Loan Hoa dưới đèn tụ quang, hắn đâu chỉ biết, quả thực còn rất quen thuộc.

Chỉ là Bách Tiêu không nghĩ tới, hắn sẽ lấy phương thức như vậy cùng Tần Loan Hoa gặp lại, làm đã từng là tình địch thế lực ngang nhau, hắn hiện tại giống như con vịt con xấu xí ngước nhìn thiên nga, lông cánh đều không đủ dài. Khi còn học cao trung, hắn đã mơ hồ biết Tần Loan Hoa gia cảnh giàu có, lại không biết đến tột cùng có bao nhiêu giàu có. Bọn họ vốn là huynh đệ tốt của nhau, sau lại lại bởi vì Lâm Nhã mà nháo ra, sau khi tốt nghiệp , hắn ở kinh đô học đại học, Tần Loan Hoa lặng yên không một tiếng động mà lựa chọn xuất ngoại du học.

Tính ra, bọn họ đại khái cũng đã bảy năm hơn không gặp mặt.

Bách Tiêu thấp giọng nói: "Hắn chính là tổng tài Hoa Ngu sao?"

Thư Lôi hơi hơi nhướng mày, "Ngươi không quen biết hắn?"

"Thư tỷ nói đùa, thân phận giống như Tần tổng vậy , ta như thế nào có thể tiếp xúc đến." Bách Tiêu trong lời nói trộn lẫn vài tia chua xót, không tự chủ mà nói dối.

Thư Lôi khẽ nâng cằm, rất có hứng thú đánh giá Bách Tiêu, sau một lúc lâu đem ánh mắt chuyển hướng Tần Loan Hoa, đáy mắt trầm tư hiện ra ý vị sâu xa —— Tần Loan Hoa, chí tôn vương giả giới điện ảnh, tổng tài của truyền thông Hoa Ngu, thế mà yêu đơn phương à?

Đây chính là cái tin tức lớn gây phấn chấn nhân tâm!

Thư Lôi thật sâu cho rằng nàng cần phải tiến hành một cuộc phổ cập khoa học tất yếu.

"Tần Loan Hoa, 6 năm trước ở nước Mỹ lấy thân phận một diễn viên người Hoa xuất đạo, sau liền tham diễn bộ điện ảnh của một đạo diễn trứ danh Hollywood, phim sau khi chiếu ở quốc nội đã gây ra oanh động thật lớn, bốn năm trước hắn lại lấy bộ điện ảnh 《 Manh đồ 》 ở nước Mỹ thu hoạch giải thưởng ảnh đế, cùng năm hắn trở lại quốc nội, chính thức ở nội địa phát triển sự nghiệp diễn xuất, lấy trình độ của Tần tổng, lấy giải thưởng ảnh đế trong nước tự nhiên dễ như trở bàn tay, hắn ở rong nước phát triển ba năm, trên TV, tiết mục, báo chí đều tràn ngập ba chữ Tần Loan Hoa này, hắn tựa như một quả bon lớn dội vào giới nghệ sĩ trong nước. Ba năm này, cơ hồ không hề xuất hiện minh tinh nào hồng hơn."

Bách Tiêu như trăm vuốt cào tim —— nghe được hoàn cảnh của tình địch thuận buồn xuôi gió như thế, hắn quả thật có chút khó chịu.

"Sau đó thì sao?"

"Tần gia đứng đầu thương giới, vô luận ở phương diện địa ốc, hàng xa xỉ, ăn uống đều chiếm cứ địa vị không thể thiếu, Tần tổng như nguyện thanh danh hiển hách, liền từ tay anh trai tiếp quản Hoa Ngu, rồi dần dần thoát khỏi tầm mắt người xem. Nhưng mà ngay cả như vậy, hắn vẫn còn có được rất nhiều fans trung thành."

Thư Lôi nhìn về phía Tần Loan Hoa, thở dài nói, "Hắn chính là có mị lực như vậy, không lấy lòng fans, cũng không hạ mình hàng quý, nhưng cố tình có người cam tình nguyện ủng hộ bên người hắn, tựa như... bị nguyền rủa vậy."

Bách Tiêu cúi đầu dấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, Thư Lôi nói có lẽ có chút khoa trương, nhưng lại là sự thật không thể bàn cãi, Tần Loan Hoa đích xác có mị lực như vậy, hắn giống độc dược, ma túy khiến vô số người nghiện, cố tình tất cả mọi người đều vui vẻ chịu đựng.

Chỉ là không nghĩ tới, Tần Loan Hoa thế nhưng sẽ lựa chọn chảo nhuộm lớn như giới giải trí này, hắn nhớ rõ lí tưởng trước kia của Tần Loan Hoa là trở thành phi công xuất sắc, chẳng lẽ phi công cùng đương hồng minh tinh còn có liên hệ tiềm tàng gì sao?

Nếu không hắn vì cái gì muốn từ bỏ lí tưởng kiên trì ba năm?

"Hắn rời khỏi giới giải trí sao?"

Thư Lôi đem lọn tóc rũ xuống vén ra sau tai, mỉm cười nói: "Không có, nhưng năm gần đây Tần tổng không tiếp tác phẩm mới, nhưng mà vạn sự vô tuyệt đối, ta nghe nói hắn gần đây có tiếp một kịch bản điện ảnh."

Bách Tiêu không hỏi tiếp, dù có tính là bạn học cũ của Tần Loan Hoa, hắn cũng chưa từng nghĩ tới đi bắt chuyện quan hệ, huống chi nay đã khác xưa, Tần Loan Hoa hiện tại chính là Hoa Ngu tổng tài, ảnh đế chạm vào là phỏng , thân phận địa vị sai lệch quá nhiều, hắn sớm đã tìm không được phương pháp để ở chung.

Hoặc là, Tần Loan Hoa kỳ thật đã sớm đem đoạn tình nghĩa kia vứt ra sau đầu.
Sau khi phát biểu xong, Tần Loan Hoa không từ hậu đài rời đi, mà hướng về phía thảm đỏ dẫn lên phía đài cao, bước chân hắn trầm ổn, biểu tình hờ hững, tư thái ưu nhã mà cao quý, một đường toàn mắt nhìn thẳng, chỉ khi đi ngang qua bên cạnh Bách Tiêu, hơi hơi nghiêng người gật đầu một cái.

Bách Tiêu phản xạ có điều kiện mỉm cười mà chống đỡ, ngẩng đầu liền thấy Tần Loan Hoa đã đi xa, hắn xấu hổ hạ xuống độ cung nơi khóe miệng, tầm mắt hướng về phía Thư Lôi mà liếc một cái, không khỏi đỡ trán thầm nghĩ, Tần Loan Hoa rõ ràng là chào hỏi Thư Lôi, mình không biết đụng phải tà gì rồi, không khỏi quá mức tự mình đa tình đi.

Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu quả nhiên không thích hợp với hắn cùng Tần Loan Hoa.

(Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu : gặp nhau cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa)

Bách Tiêu tự ảo não, Tần Loan Hoa lại có chút đại não trống trơn, hắn đã sớm chú ý tới Bách Tiêu, cũng từ lúc bắt đầu liền tim đập gia tốc, lo âu không thôi.

Bốn năm trước, hắn cùng Bách Tiêu đã xảy ra chuyện cũ không mấy vui vẻ, cũng vì chuyện này, Bách Tiêu không lâu sau liền hoàn toàn biến mất khỏi Kinh Đô, giới giải trí không còn có tin tức của hắn, Tần Loan Hoa tìm không thấy Bách Tiêu, càng không biết hắn đi nơi nào, hắn chỉ nhớ rõ rành mỗi lời nói ngày đó của Bách Tiêu.

Hắn nói, Tần Loan Hoa ngươi thật con mẹ nó ghê tởm, Bách Tiêu ta không có loại huynh đệ như ngươi, từ nay về sau, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt!

Tần Loan Hoa dừng bước chân, hắn trước đó xây dựng nên vô số tầng tâm lý, mới vừa rồi lấy hết can đảm hướng Bách Tiêu thoáng nhìn, lại không nghĩ rằng Bách Tiêu có thể tiêu tan hiềm khích lúc mỉm cười với hắn, trong nháy mắt kia, trái tim hắn tựa hồ rít gào như muốn thoát khỏi cơ thể.

Tần Loan Hoa liền bước nhanh lên phía trước, hắn sợ thêm một giây nữa, hắn sẽ ngay trước các phương tiện truyền thông này mà đỏ thấu mặt, gương mặt hắn vẫn đang nóng đến lợi hại, trong lòng như có một Tần Loan Hoa nho nhỏ hưng phấn hoa tay múa chân, tay ôm mặt trưng ra trạng thái hoa si mà hô to.

—— Bách Tiêu hắn cười với mình! Bách Tiêu thế nhưng cười với mình nha!

Sau khi bình tĩnh, Tần Loan Hoa vẫn không thể tin tưởng xuy nghĩ này của Bách Tiêu, hắn lại suy xét, quyết định lại làm phép thử cuối cùng.

Màu đỏ rượu theo bình mềm mại mà chảy vào chiếc ly tinh xảo, kinh năm tháng lắng đọng, làn rượu nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, thanh thuần, mát lạnh, giống độc dược trí mạng dụ hoặc tham lam nhũ đầu.

Đáy mắt Hồ Ngụy khó nén khát vọng, hắn trộm nuốt ngụm nước miếng, tầm mắt dừng ở rượu vang đỏ trên tay Tần Loan Hoa ——1992 niên đại hoàng gia Cabernet Sauvignon , giá bán xa xỉ, nhập khẩu hương thuần, dư vị vô cùng.

Tần Loan Hoa đem chén rượu đẩy ra phía trước , "Đem ly rượu này đưa cho Bách Tiêu."

"A?"

Tần Loan Hoa trầm khuôn mặt, "Nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!" Hồ Ngụy nâng lên chén rượu, lại xoay người hỏi, "Tần tổng ngươi không tự mình đưa sao?"

Từ thanh âm của Tần Loan Hoa nghe được sát khí ngập tràn, "Bởi vì ta có trợ lý, trừ phi ngươi đưa không được."

"Ta có thể đưa, có thể đưa!" Hồ Ngụy liên tục bảo đảm, cũng thầm nghĩ lão bản e lệ liền e lệ, ngại chết cái gì mặt mũi, dắt tơ hồng đều đến trợ lí hắn, không có biện pháp, hiện tại chỉ có hắn hao tâm nhiều.

Tần Loan Hoa lại nói: "Đừng nói là ta đưa."

"A?"

"Đầu lưỡi uốn thẳng lại rồi nói."

"......Vâng."

Hắn trước kia như thế nào không thấy được, Tần tổng còn có bộ mặt e lệ giận dỗi, như vậy thật sự có thể đem người đuổi tới tay sao?

Làm ngệ sĩ nổi tiếng của Hoa Ngu, Thư Lôi không thiếu người vây quanh phụng nghênh, nàng có thể đi đến hôm nay, tự nhiên là cực kỳ thông minh, giới giải trí, đắc tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân. Nàng cũng không chơi đại bài, cho người mặt mũi, từ mặt ngoài xem ra, Thư Lôi tựa hồ hiền hoà đến không tưởng.

Nhưng bởi vậy mà coi khinh nàng thì mười phần sai. Con hổ cắn người không tiếng động, nhưng xé người xé tới máu tươi đầm đìa.

Khách sạn tráng lệ huy hoàng, ánh đèn lộng lẫy, trang phục lộng lẫy mỹ diễm. Người nổi tiếng đem rượu ngôn hoan, lại chỉ có Bách Tiêu giống bị quên đi không người hỏi thăm. Hoa Ngu cùng Long Thắng tuy rằng nước giếng không phạm nước sông, nhưng không ai sẽ nguyện ý giao hảo cùng tân nhân đã đắc tội ảnh hậu cùng Long Thắng tổng tài, cho dù tân nhân này tựa hồ cùng Thư Lôi có chút giao tình.

Bách Tiêu chọn một vị trí yên lặng tự uống tự vui, cũng không có nửa phần phẫn nộ vì, giới giải trí chính là như vậy, ngươi vô danh vô phân dựa vào cái gì mà được người tôn sùng? Học nhẫn nại, đây là quy tắc cơ bản khi bước vào giới giải trí.

Hồ Ngụy bưng chén rượu xuyên qua đám người, xa xa nhìn về phía Bách Tiêu, cái góc kia thực hẻo lánh, nhưng Bách Tiêu tự uống tự vui, phong phạm lại không chút nào kém cỏi, cho dù không ai nhìn chăm chú, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhạt, đó là một loại bản năng quán tính, hắn tựa minh tinh trời sinh, tự do ở giới giải trí bạo hỏa này, hiểu được như thế nào để ngụy trang chính mình cho "tận thiện tận mỹ". Loại người này thường thường đều chuyên tâm, trong mắt bọn họ chỉ thấy được ánh đèn tụ quang lóe sáng, sau đó kiên định mà phá tan chướng ngại, hướng thẳng tới vị trí cao nhất giới giải trí.

Chỉ tiếc, muốn sinh tồn ở giới giải trí, trừ bỏ thiên phú bẩm sinh, sau còn phải có vận khí, mà Bách Tiêu trước kia vận khí thật sự kém đến có chút thái quá.

Hồ Ngụy đi đến bên cạnh Bách Tiêu, cũng đem ly đến trước trước mặt hắn, không phải không có hâm mộ nói: "1992 niên đại hoàng gia Cabernet Sauvignon."

Bách Tiêu động tác hơi khựng lại .

Hồ Ngụy lại nói: "Ta còn có việc, tạm biệt."

"Ngươi ——" Bách Tiêu chưa tìm được cơ hội giải thích nghi hoặc, Hồ Ngụy đã nhân cơ hội trốn, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương, lại nhìn chằm chằm chất lỏng đỏ thẫm trong ly, không nghe ra vị xa lạ này đến tột cùng muốn nói cái gì, ly rượu này tựa hồ giá trị xa xỉ, chắc không thể vô duyên vô cớ tặng không hắn đi.

Chẳng lẽ là nhờ hắn giữ hộ một chút? Đã trải qua việc xấu hổ kia với Tần Loan Hoa, Bách Tiêu hiện tại thật sự không dám tự mình đa tình.

Bách Tiêu nơi này cùng ly rượu vang đỏ hai mặt nhìn nhau, nhất thời lưỡng lự. Tần Loan Hoa lại kìm không được khẽ khẽ mà hướng dưới lầu nhìn lén, hắn tin tưởng vững chắc thông qua ám chỉ mới rồi , Bách Tiêu có thể đoán được người đưa rượu, cuối cùng Bách Tiêu còn cười với hắn không phải sao. Hắn thấp thỏm chờ mong nhìn Bách Tiêu, lại phát hiện Bách Tiêu căn bản không có nửa điểm động tĩnh, Loan Hoa nho nhỏ trong lòng không khỏi ôm đầu gối ngồi xổm xuống, cô đơn xé rách cánh hoa.

Bách Tiêu sẽ uống. Bách Tiêu sẽ không uống. Bách Tiêu có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước. Bách Tiêu còn ghi hận mình.

Vòng đi vòng lại.

Nhưng thẳng đến khi rời đi, Bách Tiêu đều không có uống ly rượu "lạ" kia, hắn đem chiếc ly tinh xảo đến chỗ quản lý khách sạn, nhờ bọn họ trông giữ, cũng nói hẳn là sẽ có người tới lấy.

Một màn này trong mắt Tần Loan Hoa, lại là Bách Tiêu gọn gàng dứt khoát cự tuyệt ý tứ của hắn, hừ, đem ly rượu đưa đến chỗ quản lí khách sạn, là muốn cho bọn họ chuyển cho mình sao!

Hắn mặt vô biểu tình quay đầu đi, đáy mắt chứa khinh thường lẫn lạnh lẽo, nhưng trong lòng tiểu Loan Hoa sớm đã hai mắt đẫm lệ, cũng nức nở lên án nói.

—— Bách Tiêu hỗn đản, hắn vẫn không tha thứ cho mình! hiện tại trong lòng thật là khó chịu làm sao bây giờ!!!

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro