Chương 7: Bị vả mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


《 giải trí đại bật mí 》 tại ngoại giới danh tiếng không tốt, thường lấy việc đào bới tình yêu, gièm pha của các minh tinh lên cho người xem làm mục đích, thường làm nghệ sĩ xấu hổ đến xuống đài không được, minh tinh 'bị' mời đa số hoặc là trong suốt, hoặc là muốn mượn tin tức mặt trái, phàm là hơi chút có chút danh khí, hết thảy đối gameshow này kính nhi viễn chi.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, ánh đèn chìm trong sương mù, sương tan đi, toàn bộ đài phát sóng sáng trưng trong nháy mắt.

Bách Tiêu duy trì tươi cười, nghe người chủ trì nói lời dạo đầu, nghe Ngụy Tư Độ tự giới thiệu, Ngụy Tư Độ đơn giản giới thiệu xong, người chủ trì lại chọn mấy vấn đề vì hắn gia tăng ra tỉ suất người xem, cùng nhau cười nói hoà thuận vui vẻ, đến phiên Bách Tiêu, hắn giới thiệu xong người chủ trì không chút nào để ý dời đi đề tài.

"...... Chúng ta biết Tư Độ sắp phải tiến tổ chụp bộ điện ảnh mới, 《 Tảng sáng 》 chưa khởi quay, vô số fans đã bắt đầu chờ đợi, cậu có cảm thấy áp lực không?"

Ngụy Tư Độ mặt ủ mày chau, "Nói thật, tôi áp lực đặc biệt đặc biệt lớn, 《 Tảng sáng 》 vốn đã có fans nguyên tác, ngoại giới lại khen ngợi như nước, tôi nếu là không diễn tốt làm sao bây giờ? Fans còn không đem ta xé."

"Cậu trước kia xem qua nguyên tác chưa? Cảm thấy chính mình có thể khống chế nhân vật không?"

"Tôi rất thích 《 tảng sáng 》, cũng cùng tác giả nguyên tác bàn về tính cách hơn người của nhân vật, nhân vật Trần Bác Văn này tuy rằng cùng hoàn toàn bất đồng với tôi, nhưng tôi sẽ tận lực diễn ra một Trần Bác Văn chân chính theo nguyên tác trong bộ điện ảnh này."

"......"

Bách Tiêu bị 'vắng vẻ' ở một bên, trước sau tổng cộng nói năm câu nói, nhưng hắn biểu tình vẫn cứ bình tĩnh, không có nửa điểm oán giận.

Người chủ trì rất giảo hoạt, nàng cùng Ngụy Tư Độ vòng tới vòng lui trước, chờ hắn buông cảnh giác thì moi trộm tin tức của 《 tảng sáng 》, ở giới giải trí, tiết lộ kịch bản điện ảnh chính là tối kỵ, chờ khi tuyên truyền mới tung ra, Ngụy Tư Độ tiếp tục nói tiếp, Bách Tiêu hoài nghi đạo diễn có tức giận đến hung hăng cho hắn mấy bạt tai.

Ngụy Tư Độ cuối cùng biết bảo vệ điểm mấu chốt, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, "Trần tiểu thư , cô còn hỏi tiếp, tôi sẽ phải hoài nghi cô là nhà ai tòa soạn phái tới đào móc."

Trần Tư Mẫn gặp biến bất kinh, không hề có cảm giác quẫn bách khi bị vạch trần, trêu ghẹo cười nói: "Sao có khả năng đó? tòa soạn nào có thể mời được tôi? —— chỉ đùa một chút, chúng ta lại bàn chuyện khác một chút."

Trong lòng Bách Tiêu tức khắc dâng lên dự cảm không tốt, quả nhiên không chờ hắn chuẩn bị, liền nghe thấy Trần Tư Mẫn cười tủm tỉm hỏi: "Tôi nghe nói khi thử kính, Tư Độ cùng Bách Tiêu đều tham gia, làm đối thủ cạnh tranh, các cậu đánh giá đối phương như thế nào?"

Sắc mặt Ngụy Tư Độ nguyên đã khó coi thoáng chốc càng thêm âm trầm, hắn không kiên nhẫn động đậy thân thể, chỉ muốn mau chóng thu hình xong, Trần Tư mẫn thật sự quá khó đối phó, hắn tự cho là thiên y vô phùng mà trả lời, cũng có thể bị đối phương chính xác moi ra kẽ hở, lại tăng thêm phản kích, Ngụy Tư Độ rất nhiều lần đều nói lời không nên nói, e đã để cho Trần Tư Mẫn nhìn thấu ý tưởng đáy lòng hắn.

*Thiên y vô phùng: áo trời không vết chỉ=> không có sơ sót.

Bách Tiêu trầm mặc một lát, mới lạ mà khách khí mà nhìn về phía Ngụy Tư Độ, trên mặt vẫn mang tươi cười, chờ mong nói: "Kỳ thật tôi cùng Tư Độ không quá quen, lần đó thử kính là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi hy vọng về sau có thể có cơ hội cùng nhau hợp tác."

"Đây là ý thừa nhận kỹ thuật diễn của Tư Độ tốt hơn sao?"

Bách Tiêu có chút bất đắc dĩ cười nói: "Trần tỷ, tỷ hy vọng tôi trả lời như thế nào? Tôi nói thừa nhận chính là hạ thấp chính mình, không thừa nhận càng thảm hơn, ngày mai báo chí tạp chí đại khái liền sẽ đưa tin tin tức tôi không biết tự lượng sức mình —— Trần tỷ, vẫn nên buông tha cho tôi đi."

Trần Tư Mẫn tức khắc ngơ ngẩn, phát giác lời nói của Bách Tiêu thế mà tìm không ra bất luận kẽ hở gì, dễ dàng liền phá giải hố sâu mình đào xuống, cái hậu bối mà ngoại giới tuyên truyền kiêu ngạo vô lễ này, tựa hồ có điểm không giống lời đồn a.

"Tư Độ đâu? Cậu cảm thấy đạo diễn cuối cùng lựa chọn cậu là xuất phát từ nguyên nhân gì?"

Ngụy Tư Độ nghiêng đầu liếc Bách Tiêu liếc mắt một cái, trong lòng có chút khinh thường, nhưng cuối cùng không thể nghĩ được lí do thoái thác tốt hơn, đành không tình nguyện sao chép Bách Tiêu, "Trần tỷ thuận tiện cũng buông tha tôi đi, vấn đề như vậy đại khái chỉ có đạo diễn có thể trả lời."

Tiết mục tiến hành đến phân đoạn cuối cùng, Bách Tiêu yêu cầu cùng Ngụy Tư Độ đối diễn, màn hình lớn phát ra một đoạn VCR .

*VCR theo nghĩa chúng ta hay dùng nhất là chỉ cái video ngắn được chiếu trên màn hình lớn giữa cái concert đó nha. Nó thường dùng để làm giới thiệu chuyển sang bài mới, phần mới hay đơn giản hơn là thứ để kéo dài thời gian cho các nghệ sĩ thay đồ thôi :3

VCR phát xong, người chủ trì hỏi: "Các cậu chuẩn bị tốt chưa?"

Bách Tiêu cùng Ngụy Tư Độ lần lượt gật đầu, người chủ trì mỉm cười nói: "Vậy chúng ta cùng chờ biểu diễn xuất sắc của hai người họ nào."

Ngay sau đó, ánh đèn thay đổi, trường quay yên tĩnh không gợn sóng thoáng chốc trở nên áp lực.

Sau khi lên ngôi mười bảy năm, hoàng đế bệnh tật quấn thân, nằm liệt giường, hoàng tử Phụng Ngạn vì đoạt hoàng quyền, lấy danh nghĩa thanh trắc cử binh bức vua thoái vị, hai bên liều chết chém giết.

*Thanh quân trắc: là một động thái thanh trừ những kẻ ô hợp bên tai vua, nhưng nó luôn là lý do chính khiến quân nổi dậy nổi dậy chống lại chính quyền trung ương. Hay theo nghĩa khác đứng dưới sự chỉ huy của kẻ thù quân sự và Quân đội thứ hai, bảo vệ vua mới, lấy lại quyền lực, xóa phe của nhà vua, triều đình. => theo baidu.

Bách Tiêu sắm vai chính là hoàng đế, diễn cảnh sau khi hoàng tử Phụng Ngạn cử binh vây quanh hoàng thành, một mình tiến vào tẩm cung hoàng đế nói chuyện. Là khung cảnh kinh điển nhất màn ảnh điện ảnh, có thể thấy một màn này biểu diễn khó khăn thế nào, huống chi lúc ấy đóng vai đều là diễn viên ạo cội được công nhận, càng vô hình tăng thêm áp lực, nếu là diễn không ổn thỏa, sợ lại cung cấp việc mới cho anti công kích cời chê.

Bách Tiêu cố sức thẳng lưng, tay nắm thành quyền, mãnh liệt ho khan sau đó đem tầm mắt hướng về phía trước, nơi xuất hiện bóng người.

Tiếng hắn khàn khàn nói: "Ngươi đã đến rồi."

Trong nháy mắt kia, Trần Tư Mẫn lẫn tất cả người xem đều sợ ngây người, không ai nghĩ Bách Tiêu thế nhưng có thể diễn chan thật đến như thế , đặc biệt hắn đem chi tiết xử lý cực kỳ tốt, giơ tay nhấc chân, tựa hồ cho người nhìn thấy được một đế vương tuổi già bệnh nặng nhưng vẫn tâm cao khí ngạo.

Ngụy Tư Độ áp xuống hoảng loạn trong lòng, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm Bách Tiêu, cả người tràn ngập lệ khí.

Bách Tiêu lại nói: "Trẫm không triệu ngươi tới, lui ra!"

"Thái Tử đã chết." Ngụy Tư Độ lạnh nhạt nói, "Bị nhi thần giết chết."

Bách Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng quát lớn nói: "Ai cho ngươi giết hắn, trẫm còn chưa chết! Ngươi muốn tạo phản sao?"

"Nhi thần đã tạo phản, phụ hoàng còn muốn lừa mình dối người sao?"

Đồng tử Bách Tiêu phóng đại, đáy mắt hắn mang theo ưu thương đau thấu cốt nhục, lưng thẳng thoáng cong cong, tựa hồ đã không còn có thể gánh nổi gánh nặng này.

"Chết rồi...... thì chết đi." Bách Tiêu thấp giọng lẩm bẩm, ngay sau đó ánh mắt sắc bén lại nhìn Ngụy Tư Độ, trong nháy mắt, bi thiết cả người hắn biến mất vô tung, thay thế bằng khí thế uy nghiêm của đế vương, "Phụng Ngạn, ngươi vì kẻ gian mê hoặc, làm ra việc phạm thượng tác loạn này, cũng biết ngôi vị hoàng đế tượng trưng cho cái gì, ngươi trở thành đế vương, thiên hạ này vẫn mãi không phải thiên hạ của ngươi, trị quốc lý chính, lòng dạ thiên hạ, ngươi có khí phách như vậy? Nếu sau đó từ ngươi cầm quyền, không hợp thần tắc, không tảo triều, ngươi lấy mặt mũi gì gặp lại tiên hoàng, thân trẫm bệnh đã lâu, không sợ sinh tử, chỉ sợ thiên hạ này......"

Hắn thở nhẹ một hơi, thở dài: "Gởi gắm sai người."

......

Thẳng đến khi ánh đèn khôi phục bình thường, mọi người mới bị đánh thức từ cảnh trong mơ.

Ngụy Tư Độ đầy đầu mồ hôi lạnh, lui về phía sau một bước, có chút lo sợ không yên mà nhìn Bách Tiêu, là người trong cuộc , không thể nghi ngờ hắn là người rỗ ràng sự tình phát sinh nhất, hắn không muốn thừa nhận sự thật ràng hắn bị Bách Tiêu áp chế, nhưng trong khi diễn, cái loại cảm giác khẩn trương khiến trái tim hít thở không thông này chưa từng biến mất, hắn suýt thoát vai, Bách Tiêu kỹ thuật diễn quá độ chân thật kỹ làm hắn suýt nữa đem lời kịch quên mất.

Trần Tư Mẫn buông hai tay nắm chặt ra, nhìn về phía Bách Tiêu ánh mắt phức tạp, cô ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, thật sự kỹ thuật diễn của Bách Tiêu rỗ ràng tốt, nhưng người có kỹ thuật diễn tốt như vậy , sao có thể đi tới nông nỗi ngày hôm nay? Ngoại giới thịnh truyền Bách Tiêu tính cách ngạo mạn, rất nhiều thói quen xấu, cũng từng bị Long Thắng phong sát, nhưng hiện giờ cô nhìn được Bách Tiêu hoàn toàn tương phản.

Nhưng với biểu hiện hôm nay mà nói, Trần Tư Mẫn tin, lấy thự lực của Bách Tiêu, chỉ cần hắn có cơ hội cũng đủ, tuyệt đối có thể trở thành nhân vật trong giới nghệ sĩ chạm tay là bỏng, nhưng tiền đề là, hắn phải có cơ hội lên màn ảnh.

Bách Tiêu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: "Tôi giống như quá nhập diễn."
Trần Tư Mẫn không hề bủn xỉn tán dương: "Cậu diễn rất tốt, đã lâu không thấy được màn biểu diễn xuất sắc như vậy."

Cô không đè cập đến Ngụy Tư Độ, làm cho Ngụy Tư Độ sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn bình tĩnh lại, tổng cảm thấy tràng diễn kia có chút không thích hợp, Bách Tiêu tựa hồ ở cố ý áp chế, hắn rõ ràng có thể dẫn dắt mình, lại khăng khăng từng bước ép sát, không chút nào để ý hắn có thể theo kịp hay không.

Bách Tiêu thật sự cố ý sao?

Sau đó Ngụy Tư Độ càng cân nhắc càng cảm thấy mình đoán không sai, Bách Tiêu chính là có mục đích, không thấy thái độ của Trần Tư Mẫn hiện tại đối vơi hanwss đã tốt lên sao? Hắn âm thầm cắn răng, lại chỉ có thể nhìn mình bị vắng vẻ một bên, dưới đài người xem hoan hô vỗ tay giống như một loạt chê cười.

Sau khi thu xo n g, Ngụy Tư Độ cả người phát ra địch ý Trần Tư Mẫn đều thấy, cô dặn dò Bách Tiêu cẩn thận một ít, để ngừa Ngụy Tư Độ sẽ nhân cơ hội trả thù, nhưng Bách Tiêu vẫn bị Ngụy Tư Độ chắn ở toilet, hắn có chút vô thố đối mặt với Ngụy Tư Độ thịnh nộ, không hoảng không loạn nói: "Tư Độ, cậu có việc gì sao?"

Ngụy Tư Độ hai mắt đỏ lên, bộ mặt dữ tợn, khóa trái cửa hướng Bách Tiêu gầm nhẹ : "Còn muốn giả vờ sao? Mày vừa rồi diễn là cố ý đi, muốn mượn cơ dẫm lên tao thượng vị sao!"

Bách Tiêu có chút không thể hiểu được, "Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi! Cho rằng tao khờ chắc?" Ngụy Tư Độ từng bước tới gần, hình thể hắn cường tráng, thoạt nhìn hùng hổ, "Mày cố tình áp chế làm tao xấu mặt, Bách Tiêu, đừng cho là tao không biết, mày chỉ lo chính mình diễn, căn bản không suy xét qua việc hai người phối hợp."

Bách Tiêu bất đắc dĩ nói: "Chính mình kỹ không bằng người, cũng có thể đổ lên trên người tôi?"

Ngụy Tư Độ sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Bách Tiêu, ánh mắt nếu có thể giết người, Bách Tiêu sợ đã bị cắt thành thịt viên. Hắn hung hăng kéo cổ áo Bách Tiêu, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Họ Bách, tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng đến gây chuyện với tao! Chỉ bằng địa vị của mày hiện tại, tao có rất nhiều biện pháp khiến mày xong đời! Còn có, đừng cùng tao chơi thủ đoạn, lão tử đều đã chơi qua, mày thì tính là thứ gì, nếu đã bị phong sát, thì nhanh cút khỏi giới giải trí cho tao!"

Bách Tiêu mặt vô biểu tình, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngụy Tư Độ lại mang theo hàn khí khiếp người nơi đáy mắt, tựa như thâm nhập vào cốt tủy.

Ngụy Tư Độ mạc danh có chút hoảng hốt, hắn cố gắng trấn định, buông tay dùng sức đẩy Bách Tiêu ra, ngay sau đó vỗ vỗ tay, thu liễm cảm xúc đi ra ngoài.

Bách Tiêu bị đẩy một cái lảo đảo, vịn vào bồn rửa tay phía sau không té ngã, hắn hờ hững cúi đầu, một lát sau nhìn chằm chằm bàn tay bị góc nhọn cứa ra vết máu, đôi tay hắn trải qua bốn năm chìm nổi, cũng không có vết chai rõ ràng, vết thương cũng không rõ ràng, nhưng đau đớn bén nhọn lại không ngừng khuếch tán.

Bách Tiêu ở dưới nước rửa sạch đôi tay, một bên bình tĩnh nói: "Ngươi còn không ra?"

Theo một tiếng vang nhỏ, cửa toilet bị kéo ra, nam nhân ăn mặc áo sơmi rộng thùng thình, vẫn có thể thấycơ ngực to lớn phẳng phiu phía dưới, dưới cơ bắp chất chứa vô hạn lực lượng, hắn rất có hứng thú đánh giá Bách Tiêu, tò mò hỏi:

"Tại sao cậu biết có người?"

Bách Tiêu lại thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, sau một lúc lâu cũng chưa có thể phản ứng lại.

Hắn đích xác biết có người, cho nên mới bồi Ngụy Tư Độ diễn kia ra cảnh tượng kia, Bách Tiêu chính là người có thù tất báo, này là mối thù hắn bị đẩy lúc trước đi.

Nhưng Bách Tiêu có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, người nhge lén thế mà lại là người này.

Hắn tức khắc có chút kinh hoảng thất thố.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro