Chương 9: Trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"...À."

Tần Loan Hoa hơi nghiêng đầu, âm thầm đem từ 'À' ngâm đi ngâm lại vài lần, luôn cảm thấy trong đó ý vị sâu xa, cố gắng để hiểu lại không tìm ra nửa điểm đầu mối.

Sau khi đắn đo suy nghĩ thật lâu, hắn lại hỏi: "Ngày hôm nay thu chương trình thuận lợi không?"

Bách Tiêu ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Hoàn hảo."

Nghe ngữ khí giống như không hề tức giận, Tần Loan Hoa thở ra một hơi, lúc này mới tính là yên lòng, e sợ mình nói quá tuyệt tình tổn thương Bách Tiêu, mà bảo hắn dùng mấy từ buồn nôn hề hề nói, hắn trái lại càng không làm được.

Kỳ thực, thái độ của Bách Tiêu hiện tại đã vượt xa khỏi dự liệu của Tần Loan Hoa, hắn thậm chí đều làm tốt chuẩn bị để Bách Tiêu đánh một trận nặng, mà Bách Tiêu lại giống như đã chuyện kia rồi, hắn biểu tình bình tĩnh, không hề có địch ý, thời điểm nhắc lại chuyện cũ cũng mang theo vài phần hoài niệm, Tần Loan Hoa tâm tình thấp thỏm, hắn không có cách nào đoán ra dụng ý của Bách Tiêu, là đơn thuần không muốn nhắc lại sự việc kia, hay là cảm thấy mình cũng không tồi tệ như trước đây hắn nghĩ?

Mà vô luận chân tướng làm sao, Tần Loan Hoa cũng không tính nặng hơn vấn đề chuyện cũ.

"Cậu biết Ngụy Tư Độ không?"

Tần Loan Hoa nhanh chóng lật xem ký ức, từ trong xó của bộ não đào ra thông tin liên quan với Ngụy Tư Độ, "Nghe nói qua, hình như là nghệ nhân của Long Thắng, mà chưa từng thấy, nghe đâu bệnh ngôi sao rất nặng, đi vào vòng một năm liền có chút danh tiếng."

"Bệnh ngôi sao?"

"Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tại vòng luẩn quẩn này rất bình thường, nịnh hót lấy lòng tiền bối, làm khó dễ bắt nạt người mới —— hắn bắt nạt cậu?"

đáy mắt Tần Loan Hoa hiện lên lệ khí, tiếng nói mất đi trầm thấp, vô hình thả ra áp suất thấp lạnh lùng mà nguy hiểm, một khắc kia, Bách Tiêu lại có loại ảo giác, chỉ cần hắn gật nhẹ đầu một cái, Tần Loan Hoa sẽ quay đầu lại đem Ngụy Tư Độ trực tiếp đánh chết.

Hắn cảm thấy ý nghĩ của mình thực sự thật là buồn cười, ngừng vài giây, cong lên khóe môi cười nói: "Không có, chẳng qua là cảm thấy... Hắn chơi rất vui."

Tần Loan Hoa nhìn chằm chằm nụ cười không có nhiệt độ của Bách Tiêu, khó giải thích được mà rùng mình một cái, hắn còn nhớ khi còn đi học, mỗi lần Bách Tiêu muốn dằn vặt người, sẽ lộ ra nụ cười nguy hiểm đáng sợ y như vậy, bề ngoài như gió xuân nhẹ nhàng, bản chất lại hung tàn tàn nhẫn.

Nói cho cùng, Bách Tiêu không thể là thánh mẫu Bạch Liên hoa thuần lương có tấm lòng bao dung.

Tần Loan Hoa mơ hồ có loại dự cảm —— Ngụy Tư Độ còn cách xui xẻo không xa.

Có câu nói, người xui xẻo uống miếng nước cũng mắc răng.

Kim đo dầu thẳng thẳng tắp chỉ về "E", tàn nhẫn nhắc nhở hai vị ngồi trên xe lúc này đang trợn mắt ngoác mồm nhìn mình chằm chằm—— lão tử hết dầu, lão tử không đi được, các ngươi thích làm gì thì làm đi, lão tử hiện tại bãi công không làm!

Bách Tiêu đỡ trán, "Mưa to gió lớn, ô tô không dầu, tôi vẫn cảm thấy đây chỉ là cảnh tượng chỉ xuất hiện tên những bộ phim truyền hình."

"..."

"Hoặc là cậu vốn là đón người trong lòng, cố ý không châm dầu, muốn trong lúc mưa to gió lớn cảm thụ một chút bầu không khí lãng mạn?"

"......"

Tần Loan Hoa ủ rũ rủ cúi đầu, yên lặng nói người trong lòng tôi không phải ngồi ngay trong xe sao? Huống hồ cảnh tượng như thế này lãng mạn cái gì, thực sự là thật không có tư tưởng.

Bách Tiêu quay cửa kính xe xuống, nhìn chằm chằm làn xe như dòng nước nước chảy xuôi một hồi, yên lặng bỏ qua ý nghĩ muốn xuống đón xe, hừng đông 1 giờ 45 phút, lại thêm mưa to gió lớn, tỷ lệ có thể thành công đợi được xe taxi thực sự quá thấp.

Tần Loan Hoa tự giác hổ thẹn, đã ngoan ngoãn gọi điện thoại kêu người lại đây, cố tình hắn gọi mấy cú điện thoại, đều nghe thấy giọng nói cứng ngắc lạnh như băng thuật lại: Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.

"..."

"......"

Hai người hai mặt nhìn nhau, khi Tần Loan Hoa chuẩn bị gọi thêm một cú điện thoại, Bách Tiêu nhức đầu xoa xoa mi tâm, "Thôi, cũng không còn xa, tôi đi bộ về đi."

Tiểu Tần Tần trong lòng người nào đó chớp mắt liền lạc lõng, oan ức oán trách —— người trong lòng thật vất vả mới lên xe của ta, tại sao nguyện vọng đưa hắn về nhà đơn giản vậy thôi cũng không thể thực hiện?

Mưa thực sự quá lớn, Bách Tiêu kéo mở cửa xe, đúng lúc bung dù chặn lại nước mưa trắng trợn không kiêng dè nện xuống, mà giày lại vừa vặn đạp phải vũng nước, dòng nước mưa lạnh như băng tùy ý thẩm thấu vào, khiến hắn lạnh thấu tim, hắn nhíu nhíu mày, tâm tình có chúttồi tệ, lại nghĩ đến việc này cùng Tần Loan Hoa kỳ thực không quan hệ, liền thu liễm lại tâm tình, dùng hết khả năng khiến giọng nói trở nên bình tĩnh nói: "Dù lần sau trả lại cậu."

Tần Loan Hoa cúi thấp đầu, có chút đau lòng, lại có chút ảo não, hắn yên lặng nắm chặt điện thoại di động, dùng sức khiến gân xanh trên cánh tay nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sau này nhất định phải định ra quy củ, coi như ngủ cũng không được tắt máy, nhất định phải nghe mình gọi đến!

Hắn chần chờ: "Bách Tiêu,tôi..."

"Ngươi ở trong xe tạm một đêm đi, chờ trời sáng lại gọi điện thoại gọi người."

Tần Loan Hoa mím môi, nhìn chằm chằm thân ảnh Bách Tiêu dần dần đi xa, bóng lưng hắn thoạt nhìn rất gầy, vai rộng eo thon, quần áo trên người bao bọc thân thể đặc biệt dụ người. ánh mắt Tần Loan Hoa tối sầm, lại nghĩ tới thần sắc không vui hiện rõ trên mặt Bách Tiêu mới vừa rồi, tâm lý luôn cảm thấy không yên lòng, thời gian hắn suy nghĩ kỳ thực rất ngắn, trước khi Bách Tiêu còn chưa kịp đi khuất tầm nhìn của mình, đã dứt khoát kéo mở cửa xe đuổi tới.

Khi bị một cánh tay bắt lấy, Bách Tiêu sợ đến suýt chút nữa động thủ đánh người, lập tức nhìn thấy Tần Loan Hoa gần như bị dội ướt cả người, nước mưa dọc theo gò má góc cạnh của hắn chảy xuống, miêu tả ra đường nét tinh xảo gần như hoàn mỹ, hắn thở hổn hển, nắm chặt bàn tay Bách Tiêu thể hiện đầy đủ sức mạnh to lớn không kém cạnh giấu dưới vẻ bề ngoài tuấn mỹ.

Bách Tiêu liền che mưa cho hắn: "Sao cậu lại tới đây?"

Tần Loan Hoa ngẩn ra, hoàn chưa chuẩn bị xong lời giải thích, "Tôi cứ như vậy tới."

"Tôi hỏi cậu đuổi tới làm gì?"

"Đuổi?" Tần Loan Hoa lau mặt một cái, nhanh chóng tìm về lý trí, rồi nghiêm túc nói, "Tôi là tới lấy dù."

"......" Ma mới tin.

Bách Tiêu không tin, Tần Loan Hoa cũng chỉ là con vịt cố chấp, chết vẫn còn mạnh miệng, người này nghiêm túc lên, còn thật sự khiến người tìm không ra nửa điểm sơ hở. Bách Tiêu một chốc đoán không ra Tần Loan Hoa đang suy nghĩ gì, mà thấy đối phương cả người đều ướt đẫm, không tắm phỏng chừng ngày mai sẽ cảm mạo, liền dẫn hắn hướng tới phòng thuê mà đi.

Dù không đủlớn, che hai đại nam nhân thực sự có chút miễn cưỡng, huống hồ Tần Loan Hoa sợ ướt quần áo Bách Tiêu, dùng toàn lực cùng hắn duy trì một khoảng cách, hai người trong cơn mưa to như trút nước gian nan đi lại một hồi, Tần Loan Hoa phát hiện Bách Tiêu vẫn luôn tận lực nâng cánh tay lên, liền chủ động nhận lấy nhiệm vụ che ô, hắn cao hơn Bách Tiêu nửa cái đầu, nâng ô càng thêm thoải mái thuận tiện.

Một lát sau, Bách Tiêu hỏi hắn, "Cậu là tới tìm tôi?"

"..."

"Cậu tại sao luôn luôn ở đấy chờ tôi?"

"......"

Bách Tiêu dừng bước lại, hắn nhìn chằm chằm Tần Loan Hoa, không muốn tiếp tục nghe những lời giải thích dối trá rõ ràng của hắn, "Tần Loan Hoa." Hắn liền thả mềm ngữ khí, "... Loan Hoa."

Tần Loan Hoa tâm loạn như ma, bị gọi một tiếng "Loan Hoa" này làm cho cả kinh lui nửa bước, lại không cẩn thận đạp phải cái hố cạn, trong hoảng loạn dùng tư thế quỳ một chân trên đất ổn định thân hình, hắn ngẩng đầu liền cùng Bách Tiêu ánh mắt đụng thẳng, sau khi nghe người kia sâu xa nói: "Hãy bình thân."

"..." Tần Loan Hoa giận dữ lại thêm xấu hổ mà đứng dậy, âm thanh Bách Tiêu thanh khẽ kia giống như điện lưu chạy qua thân thể của hắn, hắn cảm thấy mặt nóng đến mức không ổn, cũng vui mừng hiện tại xung quanh không sáng lắm, sau đó vừa có chút thẹn thùng, cũng có chút ít ai oán nói, "Ai cho cậu gọi tôi như vậy!"

"tôi trước đây đều gọi cậu như vậy." Bách Tiêu tiếp tục đi về phía trước, "Cậu bây giờ vừa là tổng tài Hoa Ngu, cũng ảnh đế thực lực cùng sự nổi tiếng mà người người coi trọng, tại sao tính cách vẫn không có thay đổi gì?"

Tần Loan Hoa trầm mặc nửa ngày, hạ thấp giọng nghiêm túc nói: "tôi vẫn là tôi."

Bách Tiêu đột nhiên nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt nhìn ra Tần Loan Hoa lòng ngứa ngáy khó nhịn, "Lần trước ở khách sạn , là cậu bắt chuyện với tôi à?"

"... Phải "

Bách Tiêu tiếp tục hỏi: "cậu còn coi tôi là huynh đệ không?" Thời điểm hỏi ra câu hỏi này, bên ngoài coi như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng kỳ thực vô cùng lo lắng, sợ Tần Loan Hoa sẽ cho rằng hắn muốn bấu víu quan hệ.

Tần Loan Hoa dừng lại vài giây, suy tư đến nửa ngày, khi Bách Tiêu sắp buông tha, mới khoan thai đến chậm mà trầm ngâm nói: "Đương nhiên." —— không phải.

Hắn muốn cùng Bách Tiêu có loại quan hệ thân mật hơn, như người yêu, như bạn lữ. Mà điều đó hắn không nói ra được, hắn tại vòng giải trí đơn hình lẻ bóng chờ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đợi đượcBách Tiêu trở về, hắn không đánh cược được, cũng không dám tái đánh cược.

Bách Tiêu biến mất trong mấy năm, Tần Loan Hoa thử nghĩ quá rất nhiều loại khả năng, tỷ như hắn sẽ không thể gặp lại Bách Tiêu, chỉ có thể một mình cô đơn khi về già, tỷ như hắn ngẫu nhiên gặp Bách Tiêu, nhưng đối phương vẫn cứ cực kỳ căm hận hắn, dù tí xíu nụ cười cũng không chịu bố thí. Bất kể là loại giả thiết nào, so với tình hình bây giờ cũng muốn hỏng việc gấp trăm lần, hắn không nghĩ tới Bách Tiêu có thể chủ động tiêu tan hiềm khích lúc trước, thậm chí không nhắc tới một lời bọn họ từng có mâu thuẫn.

Cho nên dù cho Bách Tiêu đang ám chỉ hắn —— chúng ta chỉ có thể duy trì quan hệ tình cảm huynh đệ. Hắn cũng vui vẻ chịu đựng, không còn dám đòi hỏi nhiều hơn.

Gió lạnh thấu xương, lời của hắn lại giống như dòng nước ấm nóng tiến chảy vào lòng Bách Tiêu, hắn nghĩ mình không bỏ qua người huynh đệ Tần Loan Hoa này, coi như bởi vì Lâm Nhã mà có hiềm khích với nhau, thì huynh đệ chính là huynh đệ, không thể chỉ vì một nữ nhân không nể mặt mũi.

Dù sao đối với Bách Tiêu mà nói, Tần Loan Hoa một người đặc biệt.

Mới vào cấp ba, trường học phân hắn cùng Tần Loan Hoa đến cùng một kí túc xá. Thời điểm phân giường, chỉ bởi vì vụ giường trên gường dưới mà phát sinh tranh chấp kịch liệt, Tần Loan Hoa muốn ngủ giường dưới, Bách Tiêu cũng muốn ngủ giường dưới, giữa hai người nổi lên trận chiến, vô luận bạn học, giáo viên khuyên bảo thế nào, song phương đều ngu xuẩn mất khôn, tuyệt không thoái nhượng nửa bước.

Thời điểm mâu thuẫn trở nên gay gắt đến không thể hóa giải, bọn họ hạ chiến thư tìm địa phương đánh một trận, sau đó Tần Loan Hoa thắng, giường dưới về tay hắn.

Giá nhất giá đánh cho vui sướng tràn trề, cũng đem tình cảm tiện thể đánh đi ra, tính cách Tần Loan Hoa này có điểm lạ, muốn hắn nói lời hay so với giết hắn còn khó hơn, Bách Tiêu vừa bắt đầu thật muốn một đao chém hắn, sau đó dần dần thăm dò tính cách của hắn, tuy rằng luôn luôn có va chạm, mà thời gian ở với nhau cũng coi như vui vẻ.

Bước phát truyển tình cảm của hai người được các bạn học cùng lớp bầu làm điều khó tin nhất năm, đoạn thời gian đó hai người đi học chung, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau về ký túc xá, trước sau như hình với bóng, trường học thậm chí cũng bắt đầu lưu truyền tin đồn về bọn họ.

Hai người ai cũng không để ý, như trước duy trì cấu kết với nhau làm việc xấu thuần túy hữu tình, ngày ngày trải qua đều rất có tư có vị.

Cho đến về khi Lâm Nhã xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro