Chương 3_Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Được nhặt

Teo: Tui nói thật chứ,ông cha hờ này thêm bé thụ ở cùng nhau là cả một vựa muối và thật tâm là nên đọc chương này,vì bắt đầu từ chương sau là cha hờ chính thức xuất hiện và vựa muối cũng sẽ xuất hiện. Còn hai chương trước thì kể hoành tráng vậy thôi chứ nó cũng chỉ là việc nhỏ( tiểu sự)

Nhìn sao trời nơi xa xa,những ánh sao trên bầu trời đang tô điểm cho bầu trời đêm,vầng trăng sáng như gương tựa như đang ngự trị màn đêm,ánh trăng chiếu sáng cả mặt đất,một chiếc hồ nhỏ cũng rọi ánh trăng,gió khẽ thổi và nhảy múa dưới vầng nguyệt quang.

Bóng cây lắc lư, phát ra âm thanh rung động sàn sạt,lá cây tản ra những âm thanh lại thêm vài phần quỷ dị và thê lương!

Một bóng người chợt hiện ở nơi bóng râm trong rừng cây,dưới một bóng cây đại thụ cùng với sự soi sáng của ánh trăng,một dung nhan mỹ lệ nhưng có vẻ tái nhợt liền lộ ra.

Lúc này trên khuôn mặt kia chỉ có sự u sầu,ánh mặt cứ dính vào hài tử đang được ôm trong lòng ngực,lộ ra vài phần thương tiếc!

Thực mau, nữ tử liền lắc lắc đầu,sắc mặt của hài tử đã tái nhợt đến trắng bệch rõ ràng đã bị trúng độc, những hơi thở đã mong manh đến mức không thể phát hiện,nếu có được cứu cũng chẳng sống được bao lâu.

Hơn nữa,nếu bị người kia biết, kết cục của nàng sẽ không tốt lành gì!

Cứ việc đây là hài tử của tiểu thư, nhưng người kia muốn nó chết,nàng cũng không thể cứu được!

"Tiểu thiếu gia,đừng trách nô tì,nếu không phải tiểu thư sử dụng quỷ kế làm cho người kia không cao hứng,ngài cũng sẽ không như thế này,chỉ có thể trách vận mệnh của ngài là vậy!"

Tựa như đang nói cho hài tử nghe,hay nàng đang lầm bầm lầu bầu,nữ tử sau khi đặt hài tử dưới táng cây,cũng không có đem chôn đi,coi như là tận tình tận nghĩa,không cô phụ tiểu thư trước kia đã chiếu cố tốt nàng!

Sau khi đặt hài tử xuống,nàng liền thi triển khinh công chạy đi,nàng cũng không quay đầu lại đã biến mất trong bóng đêm mênh mông.....

Và cũng không biết,trong một cái nháy mắt nàng xoay người kia,hài tử cơ hồ sắp tắt thở đột nhiên mở to hai mắt.

Lộ ra hai nhãn cầu đen nhánh,sáng ngời thâm thúy dị thường đang linh động,tò mò nhìn ngó xung quanh.

Bất quá,ngay sau đó lại yên lặng,chỉ còn một màu xám trống rỗng,dường như một đạo kỳ cảnh kia chỉ là hồi quang phản chiếu,hơi thở của trẻ con lại trở nên như có như không!

Nguyên lai, viên độc dược kia tuy rằng phun ra,nhưng vẫn hoà tan một chút, đối với người trưởng thành thì một chút kia liền đủ để bị mất mạng huống chi là một hài tử mới sinh.

......

Nguyệt hoa như lộ,nguyệt quang tham lam xuyên thấu cành lá khô,rồi dừng lại trên gương mặt nhỏ đã xám trắng của hài tử,bốn phía phủ đầy lá khô tựa như thêm vài phần tiêu điều lạnh lẽo.

Cho đến khi ánh mắt trời nghịch ngợm ham chơi bò lên bầu trời,vầng trăng tròn mới lưu luyến không rời thu hồi lại ánh trăng sáng,lặng yên đi xuống rồi ẩn trong ánh sáng của ban ngày.

Khí lạnh ban đêm bị ánh sáng của mặt trời đuổi đi, chim chóc bắt đầu líu lo những ca khúc thanh thúy dễ nghe vang vọng trong rừng,rồi chậm rãi quanh quẩn khắp đồi núi....

Ở phía chân núi,dưới táng cây,hài tử trúng độc đã bị độc khí chiếm toàn bộ cơ thể.

Đôi môi phát tím cơ hồ không có một tia huyết sắc,lông mi nhè nhẹ run lên lại thể hiện sự sống,đáng tiếc bước chân của Tử Thần càng lúc càng gần.

Đột nhiên,nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân nhè nhẹ.

Nếu không phải thời tiết này làm lá cây chết khô,đặc biệt là núi sâu rừng già,lá cây vàng khô rải khắp mặt đất ươn ướt từng lớp và đạp lên trên tạo ra tiếng vang "rốp rốp",cơ hồ sẽ không nghe được tiếng bước chân

Có một đoàn người hành tẩu nơi rừng già,nhìn như đang bước đi thong thả trên thực tế bọn họ đang sử dụng một loại thân pháp quỷ dị và với mấy cái lắc mình, bọn họ đã phóng đến vị trí của hài tử dưới cây đại thụ.

"Thủ lĩnh,chỗ này có một hài tử!"

Đột nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên,ở nơi yên tĩnh rừng già có chút đột ngột.

Tên thủ lĩnh chỉ nhìn người kia một cái,sau đó đem ánh mắt đặt vào thân thể của hài tử đã sắp biến thành tử anh,thanh âm bình tĩnh không có một tia tình cảm:

"Cách cái chết không xa,nhìn dáng vẻ bị trúng độc đã được một thời gian,thế nhưng có thể lấy thân thể gầy yếu này để chống lại cái chết hẳn là một hạt giống tốt."

Người mở miệng lúc trước nghe được câu cuối của thủ lĩnh, lập tức hiểu ý đem hài tử bế lên.

Bị thổi qua một đêm gió lạnh,hơn nữa còn trúng độc,thân thể nho nhỏ sớm đã đông cứng, nếu không phải công lực của thủ lĩnh thâm hậu, thì cơ hồ không nhận ra được hơi thở mong manh của hài tử,đoán chừng đã sớm bị nhóm thuộc hạ giải quyết!

Trở lại "Đệ bát cung",Thủ lĩnh cũng không quay đầu đã đi đến hướng Trung Ương cung,tên sát thủ ôm hài tử kia cực kì xấu hổ,do dự mãi liền nói với thủ lĩnh:

"Thủ lĩnh,hài tử này làm sao bây giờ ?"

Thủ lĩnh quay đầu nhìn hắn một cái,tầm mắt chuyển qua khuôn mặt xám ngắt của hài tử, ném xuống một câu liền đi.

"Đến độc cung lấy hai viên giải dược cho nó,còn có thể sống hay không thì phải dựa vào tạo hoá."

Sát thủ cũng không có dị nghị,ôm hài tử liền hướng về phía độc cung đi qua.

Đến nỗi loại giải dược nào sát thủ cũng không hỏi và điều đó cũng không cần thiết,nếu thủ lĩnh đã nói như vậy,chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.

Vận khí tốt thì thuốc đến bệnh đi còn không tốt thì nhiều nhất là chết và kết thúc mọi việc, đây là một việc hết sức bình thường ở Hôi Võng tổ chức.

Tục ngữ nói đại nạn không chết thì có hạnh phúc đến cuối đời,hài tử này có vận khí không tồi,sau khi sát thủ uy một viên giải dược kia,hài tử không chỉ được giải hết độc trên thân mình mà viên dược kia còn làm chất đại bổ cho hài tử.

Kết quả không đến năm ngày, sắc mặt của hài tử trở nên hồng nhuận,hô hấp thong thả khoẻ mạnh không còn bộ dạng thoi thóp kia nữa.

Sát thủ kia không biết vì sao liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó giao hài tử cho cung nữ của "Đệ bát cung" liền biến mất.

Nhưng sát thủ cũng không biết,trong lúc sát thủ rời đi, hài tử liền mở to mắt,đôi con ngươi màu đen như lưu li huyến lệ nhiều màu linh động dạo quanh một vòng.

Sau đó dưới sự trêu đùa của cung nữ liền khanh khách cười một hồi.

Thẳng đến khi cung nữ rời đi,hài tử đột nhiên im bặt, mắt đen toát ra một mạt thần sắc ngốc lăng.

Giống lão tăng đọc kinh,hài tử xem mọi việc như không có gì!

Chương 4: Lão tăng buồn tiểu

Ca Mâu Ni nói: Cảnh giới cao nhất của Phật là mình đi ngủ dù những người khác đều khóc chết đi!

....

Kết quả...ở trên chiếc giường lớn có mười mấy đứa trẻ con oa oa khóc đến đinh tai nhức óc,làm một thành viên trong một đội quân ồn ào, hài tử nào đó chỉ việc nhắm chặt hai mắt và cố gắng đạt cảnh giới cao nhất của Phật __Ngủ!!

Trong tiếng ồn ào ầm ĩ đến hỗn loạn, giống như Đường Tăng đang ngồi thiền, dù có mưa gió thì vẫn bất động như núi.

Cung nữ lúc nãy ôm hài tử vào đây cũng không biết đã đi đâu.

Dù thông minh thì giải quyết trận tra tấn này cũng bị xuyên não.

Mấy đứa trẻ cứ liên tục khóc,thậm chí tiếng khóc có xu thế càng lúc càng lớn.

Nhưng vẫn có một hài tử cứ tiếp tục duy trì một tư thế tu luyện__ngủ!

...

Rốt cuộc cánh cửa cũng được nhẹ nhàng mở ra, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu vào, làm cho gian phòng thoáng chốc càng trở nên sáng ngời.

Một cái bóng kéo dài trên mặt đất, chậm rãi tiến vào rồi dần dần thu hẹp lại.

Tiếng bước chân phi thường nhỏ cơ hồ không có, nếu không phải có bóng hình phản chiếu trên mặt đất thì sẽ cho rằng là do gió không cẩn thận đã đẩy cửa.

Người tiến vào là một hắc diện thần, khuôn mặt thượng hẹp hạ khoan (trên dài dưới rộng_giống mặt lưỡi cày vậy ik),đường cong rắn chắc cương nghị,nếu như không có khuôn mặt và biểu tình đen như than kia thì ấn tượng đầu tiên sau khi xem qua sẽ cho rằng đây là một người trung thực phúc hậu.

Nhưng cố tình trên thân thể của người này đằng đằng một cổ sát khí đã phá hủy đi cảm giác này.

Cơ hồ liếc mắt một cái nhìn qua liền biết người này không phải một người dễ trêu chọc.

Nện bước dị thường nhẹ nhàng, ánh mắt sắc bén dị thường dừng trên thân thể của hài tử duy nhất không khóc nháo.

Bất quá,sau đó liền dời ánh mắt đi và nhìn xung quanh một vòng.

Hơi nhếch lên đôi mày mang theo vài phần khí chất dũng cảm và anh tuấn,tựa hồ kỳ quái vì sao có một đứa không khóc, lại tựa hồ bị tiếng khóc nháo của trẻ con làm phiền đến không còn kiên nhẫn.

"Đây là có chuyện gì?"

Đứng bên ngoài quả nhiên là cung nữ kia,nghe thấy nam tử nghiêm túc hỏi chuyện,nàng hơi hơi rũ đầu đi đến.

"Thủ lĩnh,những người khác đều bị điều đến Túy Âm cung,bên đó nói rằng nhân thủ không đủ cho nên bên này chỉ còn mỗi thuộc hạ."

"Hoang đường!"

Cung nữ vừa nói xong, thủ lĩnh liền khiển trách , biểu tình nghiêm túc giống như ngày thường nhưng nhìn không ra là có sinh khí hay không.

" Đến Túy Âm cung,bảo những người đó trở về liền cho ta,không cần lo người kia nói thế nào, cứ nói đây là mệnh lệnh của ta,rõ chưa?"

"Vâng,thuộc hạ đã rõ!"

Cung nữ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mười mấy đứa trẻ cùng thủ lĩnh.

Đại khái là thanh âm của thủ lĩnh quá mức lãnh lệ,nguyên bản có đứa đã ngủ đột nhiên mí mắt giật giật,bộ dạng giống như muốn tỉnh dậy.

Thủ lĩnh giật mình,quay đầu hướng về đứa trẻ nằm chính giữa.

Không thể tưởng được hài tử này thế nhưng thật sự còn sống,phải biết rằng hắn mấy ngày trước nhìn đến nó bộ dạng thoi thóp liền có trực giác nó sống không được bao lâu.

Nhưng có thể chịu đựng một đoạn thời gian dài như thế,thủ lĩnh vẫn muốn thử xem liệu có thể có kì tích hay không nên mới cho thuộc hạ ôm hài tử này về, như vậy xem ra thật đúng là một cuộc đánh cược chính xác.

Bất quá...Một hài nhi chỉ im lặng,không khóc cũng không nháo (Teo: ý ổng là ổng sợ ẻm bị câm và điếc ik,do mấy đứa trẻ khuyết tật như thế thường không có phản ứng với những yếu tố xung quanh).

Thủ lĩnh đột nhiên hoài nghi.

Tuy rằng trẻ con an tĩnh thực là hảo, nhưng lúc đó được nhặt là lúc nó đang bị trúng độc, lẽ ra không nên phát sinh vấn đề gì hết nếu không thì sẽ thực lãng phí một hạt giống tốt.

Vì thế,ngay khoảnh khắc mí mắt của hài tử sắp mở đột nhiên cảm thấy toàn bộ cơ thể như bay lên.....một chân bị nắm ở giữa không trung làm cơ thể bị xách ngược.

Mới một lúc,mặt hài tử đỏ lên như bị sung huyết, khuôn mặt nhỏ đỏ tươi dị thường quả thực tựa như một đoá mẫu đơn kiều diễm nở rộ.

Thủ lĩnh phảng phất không thấy được vẻ mặt thống khổ của hài tử, thậm chí còn lay lay vài cái,cuối cùng lại nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Như thế nào lại không khóc? Chẳng lẽ thật sự có vấn đề?"

Khóc?

Để qua một bên đi,nếu là muốn có vấn đề thì lão tăng đang muốn tiểu đây!

Trẻ con vừa mới sinh ra thân thể vốn dĩ rất yếu ớt,rất nhiều chuyện đều không có biện pháp khống chế,ví dụ như ____đi tiểu!

Thủ lĩnh không nghĩ tới,hài tử này thật sự khóc, nhưng mà____

Cùng với tiếng khóc vang dội của hài tử,một dòng nước tiểu màu vàng nhạt liền bắn lên trên người thủ lĩnh, một vị trí mà thủ lĩnh không kịp phòng bị __trên mặt.....và cũng không ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro