CHƯƠNG 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi biết Khương Sâm tám năm, quan hệ tương đối thân, hai năm nay Khương Sâm thường xuyên đến nhà cậu, tuy rằng cậu ấy nói không nhiều nhưng tôi biết. Khương Sâm lần này đi làm nhiệm vụ đã mất tích một tháng, chỗ kia thực quỷ dị, phái ra mấy nhóm người cũng bị mất tin tức, thật sự không có cách nào, mới tìm đến cậu." Một người cởi áo bông có vẻ càng thêm gầy nói với Ngọc Khê.

Ngọc Khê nghe người đến nói đi cứu Khương Sâm trong lòng liền lộp bộp, bất quá nghe đến người tự thuật, cậu tỉnh táo lại, "Các người làm sao lai tìm được tôi? Làm sao biết tôi có thể cứu Khương Sâm."

Hai người nghe Ngọc Khê nói xong, nét mặt hơi thay đổi, liếc mắt nhìn nhau, người gầy hơn mới nói "Lâm tiên sinh, kỳ thật chúng tôi tự mình tới, bởi vì vài đội ngũ đi đều thất bại, toàn bộ tử vong, cuối cùng chỉ còn Khương Sâm là không có tin tức, hy vọng sống rất mong manh, hiện tại có người đề xuất buông tay. Bốn năm trước tôi cùng Khương Sâm cùng đi làm nhiệm vụ, là Khương Sâm cứu tôi, lúc ấy tình huống đặc biệt nguy hiểm, nên mặc kệ ai buông tay, chỉ cần không thấy thi thể hắn tôi nhất định phải cứu ."

Người này tạm dừng một chút, còn nói "tôi biết năng lực của mình, đi cũng không nhất định có thể cứu được, nhiệm vụ lần này vốn rất khó, Khương Sâm lúc đi vào đã nói với tôi, nếu cậu ấy ra không được, có thể cứu cậu ấy chỉ có một người. Lúc ấy tôi hỏi cậu ấy là ai? Khương Sâm cũng không nói gì, về sau cậu ấy cũng mất tích, tôi mới tra được cậu, Khương Sâm được nghỉ liền đi, tôi biết cậu ấy đi đến nhà bạn của cậu ấy, cái này không khó tra, lấy thực lực của cậu, có thể là người duy nhất Khương Sâm có thể tín nhiệm ."

Ngọc Khê cũng không ngoài ý muốn, sau khi cùng Vĩnh Tuệ thiền sư tỷ thí thì cậu đã được biết đến, Ngọc Khê suy nghĩ một chút nói "Khương Sâm ở nơi nào ?"

"Dãy Himalaya."

Buổi tối Ngọc Khê không ngủ, đi tìm Lâm Minh Thanh, đem nhị oa giao cho hắn, lần này hắn đi không biết bao giờ về, giao cho Lâm Minh Thanh cậu cũng có thể yên tâm, nhị oa đến thủ đô thi đấu, bé đã thông qua thi huyện được lựa chọn không thể bỏ được, về phần tam oa, trước hết không đi nhà trẻ, sáng sớm Ngọc Khê đem tam oa đưa đến nhà tam thúc.

Cậu không biết Khương Sâm làm sao, mặc dù có chút lo lắng, nhưng có dự cảm Khương Sâm còn sống, cái này không phải là cậu tự an ủi mình, từ lúc bắt đầu tu hành đến nay năng lực cậu càng tăng thì có thể cảm thấy một chút tương lai gần tuy có chút mờ ảo, cũng là không thể nói rõ ràng được. Mà loại này ứng trên người họ hàng gần khá chuẩn giống như mùa đông năm kia Trương Chí Huy bị viêm ruột thừa cấp, ban đêm cậu đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác cậu gặp chuyện, ngày thứ hai gọi điện thì quả nhiên thế.

Cho nên dù gấp Ngọc Khê cũng không giống hai đồng nghiệp kia tuyệt vọng như thế.

An bài tốt trong nhà, sớm hôm sau Ngọc Khê liền đi theo đồng nghiệp của Khương Sâm, lúc này Ngọc Khê mới biết tên hai người, người gầy kêu Hầu Bảo, một người khác tên An Tịnh. Ban đêm bởi vì nóng lòng nói việc của Khương Sâm, bọn họ cũng không nói tên, biết tên hai người Ngọc Khê mới hoàn toàn tin tưởng.

Ngọc Khê từng nghe Khương Sâm nói qua tên hai người, bọn họ xem như cùng Khương Sâm lớn lên, đều là cô nhi, lại nói Khương Sâm so với bọn họ nhỏ hơn mấy tuổi, Hầu Bảo là ngoại hiệu cũng là tên thật, từ nhỏ đến lớn hắn đều gầy, đồng thời lúc huấn luyện lại thích đùa giỡn, nên mới gọi như vậy. Về phần An Tịnh, hắn là người câm, khi còn bé phát sốt nóng  đến hỏng cổ họng.

Khương Sâm rất ít cùng Ngọc Khê nói đến việc trong Bộ, mà hai người này lại nói qua nhiều lần.

Đêm qua tuyết rơi một đêm, đường khó đi may mà Hầu Bảo để lại xe trong huyện, Một đường khó đi, chờ lên được máy bay đi thủ đô đã là gần trưa .

Lần đầu ngồi máy bay, Ngọc Khê căn bản không có gì hiếu kỳ, chỉ ngồi một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu nghĩ đến nhiệm vụ lần này của Khương Sâm.

Khương Sâm làm ở Bộ, cụ thể Ngọc Khê cũng không rõ ràng, cậu cũng không hỏi qua, bất quá phạm vi công tác cậu có chút hiểu biết, bọn Khương Sâm chuyên xử lý những sự kiện đặc biệt, trong đó cũng bao quát giới cổ võ. Mà bọn họ trấn thủ đông bắc để phòng ngừa nhân tài đặc biệt của các nước lân cận tiến vào. Coi như là thần hộ mệnh một phương.

Thanh Hải không thuộc về phạm vi công tác của Khương Sâm, hắn lần này là bị điều tạm qua, đầu năm trước Bộ đặt biệt thanh Hải tại Himalaya phát hiện một cái khe, điều này vốn là cũng bình thường thôi, nơi đó hàng năm tuyết đọng, có rất nhiều khe, đối với người leo núi là rất nguy hiểm.

Nhưng cái khe này có chút không giống, bọn họ thế phát hiện chỗ này có dấu vết nhân tạo, qua hơn một năm thăm dò, rốt cục bọn họ mở ra được một con đường, còn phát hiện một di tích nhân loại, là phát hiện lớn, chuyên gia phỏng đoán, di tích này có ít nhất ngàn năm lịch sử, chỉ nhìn những hoa văn trang trí quanh di tích có thể thấy có lẽ là một nền văn minh khách trong lịch sử.

Chính là không có đơn giản như vậy, khi bọn họ tiếp tục tìm kiếm, một đám chuyên gia mất tích, biến mất ngay trước mắt mọi người. Rất nhiều người nhìn thấy bọn họ đột nhiên biến mất, sau đó họ có tra xét nhưng không phát hiện được gì.

Đến giờ nhân viên công tác cứ cách một đoạn thời gian sẽ đột nhiên biến mất, không có quy luật.

Chuyện này quỷ dị xảy ra lại quỷ dị giải quyết, bên trong đi tích, nhóm người thứ nhất biến mất 10 ngày sau lại đột nhiên trở lại, những người này tình huống đều không giống nhau, có người chết, có người thiếu tay thiếu chân, may mắn có người toàn vẹn trở ra nhưng lại mất đi kí ức trong 10 ngày này .

Khương Sâm cũng biến mất giống vậy nhưng lại không thấy trở ra, Ngọc Khê nghĩ không ra lại là tin tốt.

Trăn trở đi vào chân núi Himalaya đã là ban đêm, bọn họ không thể lên núi, còn phải có chuẩn bị, di tích này không phải châu mục lãng mã phong (everets), mà ngọn núi này cao hơn mặt nước biển 8000m. Di tích lại lưng chừng núi khoảng 4000m .

Mùa này Himalaya gió lớn không thích hợp leo núi, cho dù Ngọc Khê thực lực rất mạnh cũng không thể qua loa.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đoàn người Ngọc Khê bắt đầu lên núi, tuy rằng Hầu Bảo một mình đến mời Lâm Ngọc Khê, nhưng ở nửa đường cũng phải liên hệ với Bộ, không có họ phê chuẩn thì họ không thể lên núi. Tên tuổi Lâm Ngọc Khê Bộ có biết nên khi Ngọc Khê đến bọn họ đã chuẩn bị tốt đồ vật.

Ngọc Khê không đổi quần áo bảo hộ, quê Ngọc Khê mùa đông nhiệt độ thường xuyên dưới 0 độ, phương Bắc nhiệt độ -40,50 độ cũng không kỳ quái, cho nên cậu không có bị rét lạnh ảnh hưởng. Chỉ hơi khó chịu do chênh lệch độ cao thôi, mà một đêm qua cũng đã điều chỉnh tốt .

Lên núi, Ngọc Khê bên trong mặc áo lông dê, do tam thẩm giúp Ngọc Khê may, lông dê mềm,  ra áo lông cũng rất mềm mại, nhẹ nhàng, mặc vào rất ấm áp. Bên ngoài mặc áo bông xám, ngoài cùng là áo khoác lông hồ ly, quần và giày cao đều làm từ lông dê.

Mỗi người được phát 1 cái túi ngủ, cậu đi trên đường làm người ta cảm giác không phải đang leo núi, mà thoải mái giống như đi trên đất bằng, Hầu Bảo quan sát, phát hiện đường Lâm Ngọc Khê đi qua chỉ để lại vết chân nhạt .

Đi đến độ cao 3000m so với mặt biển đã là buổi tối, Ngọc Khê muốn tiếp tục đi, nhưng người khác thì không đi được mà mình cậu thì lại không biết đường .

Nơi ở tạm là Bộ đặc biệt dựng, từ khi phát hiện di tích, Bộ đặc biệt dựng vài nơi ở tạm trên đường lên núi để người lên núi có thể nghỉ ngơi.

Bọn Lâm Ngọc Khê tổng cộng có sáu người, đi vào nơi dừng chân thì thấy đã có một nhóm người đang ở trong, bọn họ đến khiến cho những người này chú ý, ngọn núi này đã bị Bộ đặc biệt che dấu, người có thể tới nhất định là cao thủ, kết quả mọi người thấy, có năm người là người quen, chỉ có một gương mặt lạ, nhưng người này có thể là cao thủ sao? Một thiếu niên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro