CHƯƠNG 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nơi ở tạm không có chuẩn bị chỗ ở, mọi người đều phải tự dựng lều, bất quá nơi này có cung cấp một ít nhu yếu phẩm, thực vật, nước, nhiên liệu.

Ngọc Khê không để ý ánh mắt mọi người đánh giá, cậu đến đây là vì tới cứu Khương Sâm. Đến càng gần, Ngọc Khê càng cảm thấy núi này không đơn giản .

"Chúng ta đến rồi." Hầu Bảo dùng ngón tay chỉ một đỉnh băng phía trước, "ngay tại phía sau đỉnh băng kia."

Ngọc Khê tháo mắt kính xuống, híp mắt nhìn, vừa nhìn thì thấy giống như không có gì bất đồng, nhưng Ngọc Khê lại cảm thấy nơi đây linh khí rất sinh động, tuy rằng cao nguyên dưỡng khí không đủ, linh khí lại dư thừa, một đường lên núi một đường cậu tranh thủ hấp thu linh khí, đan điền có cảm giác no đủ. Chính là hiện tại nơi này linh khí quá mức sinh động, bốn phía linh khí luôn tụ tập lại một điểm, thông qua thiên nhãn Ngọc Khê thậm chí có thể nhìn vầng sáng do linh khí có độ dày bất đồng mà sinh ra . Thật sự là đồ sộ.

Vài người tiếp tục đi, tục ngữ nói "núi Vọng Sơn chạy ngựa chết" chính là chỉ bọn họ hiện tại. Chẳng sợ đã nhìn thấy, nhưng đi một giờ mới đến. Bên trái đỉnh băng có hai mươi liều trại lớn nhỏ, bên ngoài có quân nhân cầm súng đứng gác.

Hầu Bảo lấy ra giấy chứng nhận, giao cho lính gác, vài người mới có thể tiến vào, bất quá lính gác nhìn Lâm Ngọc Khê ánh mắt mang theo đánh giá. Hoặc là nói mấy người bọn họ đi tới đây, họ đều thấy tò mò với Lâm Ngọc Khê .

Ai bảo nhìn cậu cùng người nơi này hoàn toàn không giống.

"Xin chào, tôi là Trương Chấn Dương, Khương Sâm là cấp dưới của tôi." Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đến trước mặt Lâm Ngọc Khê tự giới thiệu.

"Xin chào, tôi là Lâm Ngọc Khê."

"Tình huống nơi này hẳn Hầu Bảo đã nói qua, hiện rất không tốt, trừ Khương Sâm thì 27 người mất tích đều đã trở lại." Trương Chấn Dương nhíu mi, "Hiện tại chúng tôi cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, Khương Sâm có khả năng... cậu có chuẩn bị đi không?" Trương Chấn Dương không nói Khương Sâm đã hy sinh, nhưng người ở chỗ này từng người chứng kiến đồng đội của mình từng người từng người chết đi hoặc tàn tật, sự thực tàn khốc làm cho bọn họ đã muốn mất hy vọng .

Lâm Ngọc Khê không do dự nói "Tôi đi, Khương Sâm sẽ không có việc gì." Tiến vào điểm tụ tập linh khí của ngọn núi, Ngọc Khê đã xác định nơi này là thủ đoạn của người tu hành. Toàn bộ ngọn núi đều bị trận pháp bao trùm. Dựa theo Hầu Bảo nói, người tiến vào trong đó đều là mười ngày sau đi ra, mặc kệ chết hay sống, cái quy luật này cũng không thay đổi. Đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện, là tác dụng của trận pháp, Khương Sâm đã đi vào hơn một tháng, hắn đã đánh vỡ cái quy luật này, chứng minh Khương Sâm có lẽ đã tìm được biện pháp đột phá hoặc là gặp được kỳ ngộ cũng không chừng.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi và hồi phục một chút đi đã." Trương Chấn Dương không có khuyên bảo, hắn hiểu biết người thanh niên này, có lẽ có thể làm được.

Đơn giản ăn vài thứ, nghỉ ngơi một hồi, Ngọc Khê liền chuẩn bị đi xuống, theo dây thừng trượt xuống, khoảng 200m ở dưới, có một rìa băng, bóng loáng như gương, cũng không biết đã đóng băng bao nhiêu năm, rất cứng .

"Làm sao vậy? Phát hiện cái gì ?" Mang Ngọc Khê xuống là Triệu Cương, người này là cao thủ hóa kình, lúc trước cũng tiến vào trận pháp, khi đi ra thì mất đi ký ức trong mười ngày, thân thể không có tổn thương, thậm chí tu vi còn có chút tăng trưởng, người từng biến mất sau trở về sẽ không biến mất lần thứ hai, cho nên phái Triệu Cương dẫn đường. Triệu Cương nhìn Lâm Ngọc Khê xuống tới dưới liền ngồi xuống vuốt mặt đất thì kì quái hỏi.

Lâm Ngọc Khê không trả lời hắn, lại đứng lên nhìn xem chung quanh, mặt băng lớn bằng một sân bóng rổ, có hai mặt, một mặt bên hướng đến di tích, mặt khác hai mặt lại là huyền nhai, từ huyền nhai nhìn xuống, sâu ít nhất trăm mét, cái gì cũng không có, phía dưới là sông băng. Từ nơi này ngã xuống, người thường hẳn là chết không thể nghi ngờ.

Ngọc Khê nghĩ nghĩ từ trên người lấy ra đoản kiếm, hiện giờ đoản kiếm không giống trước kia, trải qua Ngọc Khê luyện hóa giờ đã trở thành pháp khí cấp thấp.

Dùng đoản kiếm đâm vào mặt băng, Ngọc Khê dùng chân nguyên lực tạo chấn động. Rất nhanh mặt băng bị cậu đánh qua chậm rãi vỡ ra.

"Cậu đang làm cái gì, cẩn thận băng sụp." Triệu Cương nhìn mặt băng từng chút vỡ ra, có chút kinh hãi, băng này không biết đông lạnh đã bao nhiêu năm, rất cứng rắn, thiếu niên này nhẹ nhàng đánh lại khiến cho mặt băng nứt ra thành mảnh nhỏ, quá kinh người.

Ngọc Khê không nói gì chỉ tiếp tục đánh, theo động tác trên tay cậu, toàn bộ rìa băng tựa hồ cũng bị chấn động, băng vụn rơi xuống như tuyết rơi, khuếch tán ra xung quanh.

Vài người nhanh chóng đi vào di tích, rời xa rìa băng phía trên, chỉ sợ nó sụp xuống. Chỉ có Triệu Cương phát hiện tuy rằng có chấn động, nhưng rìa băng Ngọc Khê đứng lại chẳng có xu hướng sụp đổ.

Chấn động tăng lên, chỉ một trong một hai phút, toàn bộ rìa băng trên cao rớt xuống, Ngọc Khê tiếp tục vung tay phải lên, một cỗ nội kình đảo qua hất toàn bộ băng rơi ra khỏi nơi cậu đang đứng ,băng rơi nháy mắt hóa thành bông tuyết rớt xuống.

Vài người bị cảnh tượng này làm kinh ngạc đến ngây người, lần thứ hai nhìn về phía trên, một đám trợn mắt há mồm.

Lúc này ngôi cao hoàn toàn thay đổi bộ dáng, trừ đi mặt băng, lưu lại là một khối kim chúc, loại kim chúc này mãnh liệt thoạt nhìn như tinh cương, nhưng mặt trên mang theo một ít ánh sáng lam sắc, nhìn kỹ giống như là một loại vật chất trộn lẫn bên trong kim chúc, phía trên vẽ một ít ký hiệu kì quái.

"Đây là cái gì?" Triệu Cương phục hồi tinh thần hỏi.

Ngọc Khê lắc đầu, chuyện này không có cách nào trả lời, cậu có thể nhìn ra đây là trận pháp, nhưng cậu hoàn toàn không rõ tác dụng, duy nhất có thể xác định trận pháp cùng ngũ hành có liên quan. So với hiểu biết của cậu thì trận pháp này rất phức tạp.

Mở thiên nhãn Ngọc Khê nhìn một chút, à, có thể xác định trận pháp này có công năng hấp thu linh khí, có lẽ còn có công năng chuyển hóa Nha, tài liệu này dĩ nhiên là hàn thiết vạn năm, chậc chậc —— người bày trận này chắc nhiều tiền lắm của lắm, khối hàn thiết vạn năm lớn như vậy dù là thô luyện, cũng có thể luyện chế trăm kiện pháp khí . Thật muốn mang về nha!.

Đáng tiếc, nơi này nếu bị Bộ đặc biệt tiếp quản, muốn nhổ răng cọp e có chút khó khăn.

Lắc lắc đầu, xoay người đi vào di tích. Hiện giờ đã không thể gọi là di tích, nơi này phải gọi là động phủ của người tu hành mới đúng, đem động phủ thiết trí ở đây, thật tài tình.

Tiến vào động phủ, bên trong thực khúc chiết, trên vách tường bên đường đều khắc trận pháp, trên đó căn bản không phải là hoa văn trang trí. Trận pháp này Ngọc Khê có thể nhận ra một ít, đều là trận pháp trụ cột, trải qua tầng tầng chồng lên, khiến cho nơi này cùng phía nam giống nhau bốn mùa như xuân, Ngọc Khê có thể tưởng tượng ngàn năm trước, động phủ này nhất định là một thế ngoại đào nguyên, thậm chí tại thông đạo còn có đủ loại hoa cỏ, linh khí nồng đậm mùi hoa bốn phía, tuyệt đối là địa phương tu hành tốt nhất. Đáng tiếc hiện giờ trận pháp đã ngừng hoạt động .

Chủ nhân động phủ là một cao thủ trận pháp .

"Phía trước là nơi nhân viên mất tích." Triệu Cương nhìn Lâm Ngọc Khê dọc theo đường đang nhìn hoa văn trên tường, nhắc nhở một tiếng.

Thu hồi lực chú ý, Ngọc Khê nhìn lên phía trước đó là không gian cực lớn, rộng hơn nửa cái sân bóng, nơi này thế nhưng cũng là hàn thiết vạn năm, hắn nhớ đạo tng chân kinh có ghi hàn thiết vạn năm hiện rất khó tìm. Quặng sắt bị chôn vùi dưới núi tuyết vạn năm mới có thể sản sinh một khối hàn thiết vạn năm.

Nhưng ở đây hàn thiết vạn năm liền giống rau cải trắng dùng để khoe mà.

Bĩu môi, Ngọc Khê nghĩ chờ cứu Khương Sâm trở về có thể bắt yếu điểm của Bộ đặc biệt để lấy một ít hay không, dù sao cậu cũng giúp đỡ nhiều mà ?

Xóa tạp niệm đi, Ngọc Khê nhìn về phía trận pháp trên mặt đất, nơi này trận pháp bố trí rất kỳ quái, tựa hồ từ rất nhiều trận pháp giống nhau tạo thành. Người thường xem thấy chỉ cho là hoa văn tên mặt đất, bởi vì y hoa văn chỉnh tề, lớn nhỏ sắp hàng, đường cong phiền phức giống như là đồ đằng .

Ngọc Khê ngồi xổm trên mặt đất không có dẫm lên hoa văn trên trận pháp, cẩn thận quan sát, chỉ chốc lát liền toát mồ hôi sau ót, quá kinh người, trận pháp này dĩ nhiên là trận pháp không gian, mỗi cái trận pháp có công năng khác nhau, có cái có thể truyền tống, hay trữ vật không gian, mỗi cái đều không giống nhau. Mà trận pháp này rất vi diệu, nó do nhiều trận pháp tương liên tương hợp tạo thành, vừa độc lập lại vừa liên hệ.

Giờ cậu đã biết tại sao người này lại dùng hàn thiết vạn năm thiết trí trận pháp này, vì hàn thiết vạn năm có tính ổn định lớn, còn có chứa linh khí nhất định, bên ngoài khối thiết tinh phía trên hấp thu thiên địa linh khí, trải qua hàn thiết truyền tới đây, linh khí đi qua trận pháp trên mặt đất sẽ khởi động trận pháp, linh khí dung chuyển tùy cơ, không gian tổ hợp cũng tùy cơ. Nơi này tổng cộng tám mươi mốt trận pháp nhỏ, tám mươi mốt trận pháp luân phiên tổ hợp, cuối cùng tạo thành vô số không gian bất đồng, thay đổi liên tục không ổn định, khi trận pháp ngưng hoạt động, thì vẫn còn lại linh khí có thể duy trì trong một thời gian nhất định, người thiết trí trận pháp này thật là một thiên tài, hắn đem trận pháp không gian vận dụng thuần thục.

Ngọc Khê dựa vào trận pháp mà suy đoán, suy đoán ra toàn bộ tác dụng của trận pháp, cậu tại trận pháp tìm được một ít nguyên lý Ngũ Hành, càng nhiều tổ hợp trận pháp không gian thì trận pháp càng không ổn định, do đó khiến người không may lọt vào trận pháp chết đi, về phần mất ký ức thì cậu không thể giải thích. Có lẽ đây chính là phần cậu xem không hiểu.

Như vậy hiện tại Khương Sâm ở đâu? Hoặc là nói hắn ở trong không gian nào, hắn vì cái gì ở trong không gian lâu như vậy? Ngọc Khê có chút không chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro