CHƯƠNG 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Cương nhìn Lâm Ngọc Khê xem đồ án trên mặt đất, một lúc sau thì thấy trên trán cậu lấm tấm mồ hôi mặt mày thì tái nhợt, hắn có chút kỳ quái, đồ án này bọn họ đã cho kiểm tra qua nhưng không thấy gì lạ chẳng lẽ trong đó có vấn đề sao.

Đột nhiên Lâm Ngọc Khê phun ra một búng máu, cả người ngồi xuống đất.

Ngọc Khê nhanh chóng ngồi xếp bằng điều tiết nguyên lực thu hồi thần thức, vừa rồi cậu đem thần thức thâm nhập vào một cái không gian, thiếu chút nữa bị không gian nuốt chửng nhưng Ngọc Khê xác định nơi đó không có Khương Sâm .

Nghỉ ngơi một hồi Ngọc Khê mở to mắt, vừa rồi quan sát thất bại nhưng cũng có thu hoạch, Ngọc Khê nghĩ ra một biện pháp thăm dò.

Không gian dựa theo ngũ hành tương sinh tùy cơ biến đổi, dù Khương Sâm đã là cao thủ hóa kình trung kỳ gần đến hậu kỳ. Nhưng tại trận pháp này vô lực hoàn thủ, mà ngay cả cao thủ tiên thiên Vĩnh Tuệ thiền sư tiến vào trận pháp cũng không có cách nào phản kháng .

Cho nên Khương Sâm may mắn tiến vào một không gian ổn định nên không bị không gian truyền tống ra ngoài như những người khác .

Ngọc Khê đứng lên không có lại dò xét không gian, ngược lại nhìn về phía chung quanh, "Người thoát khỏi không gian vô sự có thể tiếp tục vào đó không vậy?" Ngọc Khê chỉ vào trận pháp đối diện hỏi.

Triệu Cương lắc lắc đầu, "không thể, nó như một ảo cảnh dù đi thế nào cũng không qua được."

Ngọc Khê mở thiên nhãn nhìn đối diện quả thật có một ảo trận nhưng không mạnh, "mọi người chờ ở đây." Ngọc Khê nói với bọ Triệu Cương, hai chân đạp một cái cả người liền bay qua, lập tức vượt qua hơn mười mét, trực tiếp dừng ở đối diện trận pháp.

Nhắm mắt sử dụng thiên nhãn quan sát, căn cứ vào linh khí để đoán mắt trận.

Triệu Cương nhìn Lâm Ngọc Khê nhảy đến đối diện, nhanh chóng tiến lên nhưng không đợi hắn tiếp cận Lâm Ngọc Khê, liền phát hiện thân hình Lâm Ngọc Khê chợt lóe lên rồi biến mất .

Qua ảo trận Ngọc Khê tiến vào một cái động băng, rộng khoảng 100m2, trống trơn, ở giữa có một khối thiết tinh, đặt ở trên một cái ngọc giản.

Ngọc Khê mở thiên nhãn không thấy có trận pháp, bèn đi lên cầm lấy ngọc giản. Cái này trong đạo tng chân kinh có ghi lại, là pháp khí sơ cấp người tu chân hay dùng để tu luyện. Mặc dù có ghi lại nhưng đã thất truyền từ ngàn năm trước. Không nghĩ tới cậu lại tìm được ở đây.

Ngọc Khê đem thần thức thâm nhập vào ngọc giản. Thần thức tiến vào ngọc giản, nháy mắt một ít tin tức hiện lên trong đầu cậu.

Ngọc Khê sửng sốt, khóe miệng kéo lên đem ngọc giản để vào túi quần, xoay người đi ra ngoài.

Từ tiến vào đến khi đi ra Ngọc Khê chỉ dùng hơn một phút, ra ngoài cậu nhìn thấy Triệu Cương đang xoay quanh ở bên ngoài, "cậu như thế nào đi vào a ?"

Ngọc Khê nở nụ cười , "Đây là một mê trận, có một cái động băng, bên trong cũng chẳng có gì để tôi đem trận pháp huy bỏ." Ngọc Khê nói xong đi tới mắt trận đem mắt trận phá hủy, ngay lập tức động băng xuất hiện .

Ngọc Khê không nói đến ngọc giản, ngọc giản là di vật của người tu đạo, cho bọn họ bọn họ cũng không sử dụng được, mà ngọc giản lại cùng Khương Sâm có quan hệ lớn.

Ngọc giản cũng không ghi lại gì nhiều chỉ là giới thiệu về động phủ này.

Chủ nhân động phủ tên là Huyền Thanh, là người thời Chiến quốc, bởi vì khi còn bé nhận được truyền thừa của tu sĩ mới bắt đầu tu hành, bởi vì nguyên nhân tính cách , hắn vừa tu hành vừa đi chu du các nước trải qua một ngàn năm đạt tới Đại Thừa kỳ, đáng tiếc không biết vì cái gì không thể dựa theo truyền thừa để phi thăng thành tiên. Huyền Thanh bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân không thể phi thăng. Ngẫm lại hắn sống qua một ngàn năm nhưng chỉ gặp được bốn người đồng đạo, hắn đoán có lẽ toàn bộ thiên đạo đều xảy ra vấn đề.

Vì tìm kiếm đáp án hắn tìm vài vị đồng đạo cùng đi tìm kiếm kết quả. Trước đó hắn quyết định lưu lại động phủ này, hắn tinh thông trận pháp không gian nên thiết kế một trận pháp không gian ở bên ngoài đem truyền thừa của mình để vào một không gian ổn định để đợi người thừa kế có duyên.

Ngọc Khê biết Khương Sâm không có chuyện gì, không biết là do may mắn hay do Huyền Thanh thiết kế, Khương Sâm có thể đã đi vào không gian truyền thừa. Mặt khác cậu nghĩ Huyền Thanh thật không muốn tìm người thừa kế nếu không đã chẳng chọn địa phương này xây động phủ, nếu không ngoài ý muốn thì nơi này căn bản không có người tới. Cho dù có người, cũng sẽ bị lạc vào không gian, nhận được truyền thừa chỉ có một phần vạn (0.0001 %).

Ngọc Khê nghĩ đến tác giả của tp kí t hi, người này có lẽ chỉ là một người cô độc, nhìn thân nhân của mình lần lượt rời đi, người nhà bạn bè biến mất trong con sông lịch sử, cuối cùng chỉ có chính mình, cái gọi là trường sinh bất lão cũng chỉ có thế.

Biết tình huống của Khương Sâm, Ngọc Khê ngồi chồm hổm trên mặt đất xem xét trận pháp không gian, trận pháp không gian mỗi cái đều không giống nhau, nhìn trận pháp Ngọc Khê cảm thấy mười phần vui sướng, cậu từng nghiên cứu trận pháp không gian, đáng tiếc kết quả lại không như ý, hiện tại có cơ hội học tập tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

Đột nhiên Ngọc Khê khuôn mặt khẽ động, bàn tay nắm lấy khối ngọc giản, đem thần thức thâm nhập vào ngọc giản, đem trận pháp bên trong ghi nhớ, như vậy dù hắn có rời đi nơi này cũng có thể tiếp tục nghiên cứu. Ngọc giản có tám mươi mốt cái trận pháp không gian, Ngọc Khê hiện tại không có cách nào nghiên cứu cẩn thận, cậu còn phải cứu Khương Sâm.

Trong 81 trận pháp không gian Ngọc Khê chú ý tới trận pháp thứ bốn mươi chín và năm mươi mốt, hai trận pháp này cũng chỉ tương đối nhưng lại tập trung đầy đủ nguyên tố Ngũ Hành, không giống các trận pháp khác thì ngũ hành luân chuyển.

Ngọc Khê lại dùng thiên nhãn nhìn, hai trận pháp có linh khí dao động rất vững vàng. Nếu cậu đoán không nhầm thì Khương Sâm ở trong một trong hai trận pháp này.

Ngọc Khê suy nghĩ một chút rồi bước vào. Không có bất cứ động tĩnh gì, Ngọc Khê không vội, đem chân nguyên lực rót vào dưới chân, cả người chợt lóe, biến mất không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro