CHƯƠNG 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khương Sâm khi nhận được nhiệm vụ đều tỉ mỉ tìm hiểu qua, hắn biết lần này rất khó giải quyết.

Hắn không phải là người lỗ mãng, cũng có rất nhiều kinh nghiệm, huống chi hắn đã xem qua đạo tng chân kinh còn có tp ký t hi của Ngọc Khê, Ngọc Khê chưa từng giấu giếm hắn, mấy quyển sách cổ hắn cũng có thể tùy ý xem, hắn dĩ nhiên sẽ không đem nội dung trong đó nói cho người khác biết.

Bởi vì có chút hiểu biết, khi Khương Sâm nhìn thấy động phủ kia sau thì đã biết có liên quan đến người tu hành, Ngọc Khê từng thử mở thiên nhãn cho hắn, tuy rằng hiệu quả không tốt nhưng vẫn có chút tác dụng, lợi dụng nội kình trong cơ thể chuyển hóa thành pháp lực, lại lợi dụng pháp lực mở ra thiên nhãn, tuy rằng hơi phiền phức nhưng tác dụng cũng rất tốt.

Hắn cẩn thận quan sát rốt cuộc cũng nhìn ra một ít môn đạo, hơn nữa hắn mười mấy tuổi liền bắt đầu làm nhiệm vụ, vì liên quan đến tuổi tác, nhiệm vụ hắn nhận được cũng khá đơn giản đa số là cùng hình cảnh tiếp xúc, hắn có năng lực quan sát tốt thường phát hiện một số việc mà một số người không nhận thấy. Hắn không biết trận pháp này có ý tứ gì, cũng không quản, rất nhanh hắn liền phát hiện trận pháp thứ bốn mươi chín và năm mươi mốt có chút không giống.

Mạo hiểm tiến vào trận pháp Khương Sâm chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, đây là do linh khí xâm lấn tạo ra, linh khí dù là thứ tốt thế nhưng vật cực tất phản.

Chịu đựng khó chịu, Khương Sâm dò xét trận pháp không gian, trong không gian là một mảnh sương trắng mênh mông, hắn biết đó là linh khí ngưng kết. Phải nghĩ biện pháp ra ngoài nếu không chính mình sẽ bị linh khí bạo thể.

Đi thêm một khoảng Khương Sâm cảm giác có gió nhẹ thổi qua, đi theo hướng gió nhẹ thổi tới, hắn xuyên qua màn sương trắng liền thấy một đình viện cổ đại, xung quanh là một mảnh đất ,trước kia hẳn là để gieo trồng lương thục nhưng hiện tại đã hoang phế hết thảy.

Khương Sâm đi vào trong đình viện, hắn cảm thấy linh khí đang tiến vào thân thể hắn, khụ khụ —— Khương Sâm che miệng lại, từ trong miệng chảy ra một ít máu, nội tạng bị đè ép , linh khí có tác dụng khôi phục, cho nên nội thương của hắn rất nhanh liền tốt lên, sau đó linh khí lần thứ hai xâm lấn khiến hắn bước một bước đi đều như chịu khổ hình , càng đi lên trước càng khó khăn.

Chính là quay đầu lại nhìn thì thấy sương trắng đã khép lại, hắn không còn đường lui.

Đẩy ra cửa chính đình viện, Khương Sâm nhìn thấy có một mảnh vườn nhỏ cùng với gian nhà sáu, bảy phòng cùng một số thực vật đã chết, số ít hực vật còn sống Khương Sâm chưa từng thấy bao giờ, ngẩm lại trước cửa hình như có một gốc cây rất kỳ lạ, giống như một dây hồ lô màu da cam có mùi khác thường.

Khương Sâm không có nhìn kỹ, trong này linh khí dư thừa, hắn có chút không chịu nổi, hắn phải nhanh chóng tìm ra biện pháp rời đi .

Hắn bước vào một căn phòng trên tường có treo một bức vẽ có lẽ là bộ dáng của chủ nhân nơi này, trong bức vẽ là một cổ nhân, quần áo mặc tùy ý, có chút lười nhác, bộ dạng mơ hồ, chỉ có cặp mắt giống như đang nhìn hắn. Vẻ mặt mang theo cô tịch cùng cô đơn.

Một hồi lâu Khương Sâm mới đem ánh mắt thu hồi. Nhìn nhìn phòng ở chung quanh, chỉ có vài kiện gia cụ, một cái nhẫn ở phía dưới bức vẽ.

Suy nghĩ một chút, thân thể đã không thể nhận thêm linh khí, Khương Sâm nghĩ rồi đem nhẫn đeo lên ngón tay giữa, sau đó cắn chóp lưỡi, đem máu thoa lên, đây là từ tp ký t hi có ghi biện pháp đơn giản nhất khiến pháp khí nhận chủ.

Hắn đã đoán đúng, ngay lúc nhẫn đụng tới máu thì có chút buộc chặt, tiếp Khương Sâm liền cảm thấy đầu óc oanh lên, một ít tin tức vọt đi vào, trước mắt tối sầm liền lâm vào hôn mê.

Lần thứ hai tỉnh lại không biết đã qua bao lâu, trong đầu tin tức hỗn loạn, không rõ ràng, nhưng hắn cảm giác được trên người có nhiều chỗ gãy xương, bởi vì linh khí đánh sâu vào xương đùi cũng nứt ra rồi, nội tạng không có tổn thương, cả người đau nhức như rơi từ trên cao xuống vậy, duy nhất hoàn hảo chính là đầu nhưng lượng tin tức dồn dập làm đầu hắn trướng đau.

Không thể đứng dậy, Khương Sâm liền đem tin tức trong đầu chỉnh lý một chút, ngoài công pháp tu hành cùng một ít tư liệu, Khương Sâm còn tìm được tin tức của chủ nhân không gian nhưng lại rất ít, chỉ biết là người này kêu Huyền Thanh, hn (Huyền Thanh) cùng vài đạo hữu đi ra ngoài tìm kiếm thiên đạo, nơi này lưu lại cho người hữu duyên. Chỗ này là hn căn cứ không gian pháp tắc tạo ra, hn dùng mấy trăm năm nghiên cứu không gian pháp tắc, trừ bỏ không gian trữ vật còn học được khai sáng không gian, chỉ là không gian khai sáng ra lại không ổn định, cuối cùng chỉ có hai cái.

Trận pháp trên mặt đất là do hn khai sáng ra, nó không ổn định, chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn, vì có liên quan đến Ngũ Hành nên chúng rất nguy hiểm, ngoài không gian bốn mươi chín cùng năm mươi mốt thì tất cả không gian khác hn đều liên kết với trận truyền tống, về phần ai có thể có được truyền thừa, vậy thì phải nhìn vận khí.

Khương Sâm buồn bực muốn hộc máu, người này thật muốn tìm người thừa kế sao? suy nghĩ của hắn cùng Ngọc Khê đều giống nhau .

Không gian có một địa phương phi thường tốt, có thể tự mình sinh ra linh khí, Huyền Thanh nói chính hn cũng không tìm được nguyên nhân. Trong chiếc nhẫn hn có lưu lại tư liệu công pháp, mặt khác là cách ra vào không gian nhưng phải ra ngoài mới xài được. Bất quá muốn sử dụng cái nhẫn này, phải rời đi không gian này về sau mới có thể.

Khương Sâm nhìn đến nơi này lại muốn hộc máu, hắn rốt cuộc phải làm sao để rời đi, nơi này căn bản chưa nói, hơn nữa dựa theo Huyền Thanh đã nói, chờ nhẫn ra khỏi không gian mới xài được. Lấy trạng thái hiện tại của hắn căn bản vô pháp rời đi. Cả cái phòng này còn không thể đi ra nữa là.

Ngọc Khê tiến vào không gian, rớt xuống cùng chỗ với Khương Sâm, bất quá thực lực của cậu cao hơn so với Khương Sâm nên không có khó chịu lắm, chính là cảm thấy nơi này mật độ linh khí quá lớn .

Thần thức của cậu không thể xuyên qua màn sương, chỉ có thể đi từng bước, cậu không giống Khương Sâm có gió nhẹ chỉ dẫn, đi một vòng lớn mới đến được cái sân kia, đi vào sân, Ngọc Khê thấy nơi này mật độ linh khí còn lớn hơn nữa.

"Khương ca." Ngọc Khê đẩy cửa ra thì thấy Khương Sâm ngồi dựa vào tường cả người đấy máu. Nhanh chóng chạy tới, "tại sao có thể như vậy?" Ngọc Khê thật không ngờ lại nhìn thấy Khương Sâm suy yếu như vậy.

Khương Sâm cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Ngọc Khê sẽ tới đây, "sao em lại tới đây?" Hoàn toàn không để ý cánh tay bị thương của mình, lập tức bắt lấy tay Ngọc Khê, Khương Sâm trong lòng thình thịch thình thịch thình thịch, hắn ở trong này đã tới một tháng, thân thể quá mức không xong, căn bản không có biện pháp dựa theo công pháp Huyền Thanh lưu lại để tu hành. Thậm chí còn không thể động đậy, chỉ có thể hấp thu linh khí để khôi phục thân thể, chỉ có thể làm cho mình không chết thôi. Hắn thậm chí có chút tuyệt vọng nghĩ, có lẽ chính mình là người thừa kế xui xẻo nhất, cho dù có công pháp tốt nhất, cuối cùng bị nhốt chết ở nơi này.

Một tháng này, trừ bỏ hấp thu linh khí giãy giụa tồn tại, hắn nghĩ đến đều là Ngọc Khê, hai năm nay hắn đem ẩn dấu tình cảm ở trong lòng, không dám biểu lộ. Loại tình cảm này không theo thời gian mà yếu bớt, ngược lại càng thêm lớn hơn. Tại thời điểm tuyệt vọng, chỉ có hồi ức mới để cho Khương Sâm có hy vọng sống sót .

Ngọc Khê nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Sâm, cả người đều gầy đi một vòng, trên tay đều da bọc xương, nắm tay mặc dù có lực, lại có chút run rẩy, nhìn Khương Sâm như vậy, Ngọc Khê tâm đều đau, kiểm tra một chút, tình trạng thân thể của Khương Sâm rất không xong, trên người có bảy tám chỗ gãy xương, hơn nữa xương đùi hoàn toàn bị bẻ gẫy, mạch máu bạo liệt, sau linh khí tẩm bổ vết thương dù có tốt hơn nhưng chỉ là có hạn.

" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tuy rằng không gian linh khí làm người thường không thể thừa nhận, nhưng tình huống Khương Sâm lại quá mức nghiêm trọng .

Ngọc Khê đem chân nguyên lực đưa vào trong cơ thể Khương Sâm tu bổ nội tạng bị thương của hắn làm cho Khương Sâm cảm thấy tốt hơn nhiều.

Ngực bớt đau rất nhiều, Khương Sâm đem tình huống cùng Ngọc Khê nói qua "Huyền Thanh người này thật sự là ——" Ngọc Khê lắc lắc đầu, cậu căn bản không biết nói như thế nào, cái này truyền thừa không nói, nguy hiểm như vậy người bình thường căn bản không thể thừa nhận, hơn nữa truyền thừa còn thập phần dã man, theo nhẫn nhận chủ lượng linh khí khổng lồ dũng mãnh tràn vào thân thể, mặc cho ai cũng chịu không nổi a.

Khương Sâm lắc lắc đầu "anh thấy, người này có lẽ căn bản không nghĩ tới để người bình thường tiếp thu truyền thừa của hn, mà công pháp lại không có giải thích. Hn có lẽ muốn truyền thừa cho người ít nhất cũng là cao thủ bẩm sinh."

"Chính là cao thủ bẩm sinh cũng không thể thừa nhận." Ngọc Khê đứng lên nói, "nếu là trận truyền tống, nhất định có thể trở về, em đi tìm xem."

"Ừm, cẩn thận một chút đừng đụng đến thực vật trong viện, thực vật đó đều là Huyền Thanh thu thập tới, có thể sống tới giờ cũng đã thành linh dược có chút còn có độc, phải cẩn thận a."

"Em đã biết." Ngọc Khê gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro