CHƯƠNG 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Ngọc Khê ở bên ngoài tìm được trận truyền tống, lại thầm mắng một câu, cậu tính cách vẫn luôn bình thản rất ít giận người, hiện giờ đối Huyền Thanh hết sức tức giận, ngươi nói ngươi muốn có người kế thừa truyền thừa, liền hảo hảo truyền thừa đi, không thì ngươi thiết trí khảo nghiệm cũng được, liền lại xài biện pháp này, Khương Sâm có thể sống đều do vận khí tốt, nếu không phải hai năm nay Khương Sâm sinh hoạt tại nhà họ, thân thể được linh khí tẩm bổ không tồi, chỉ sợ đến được truyền thừa thì cũng bị linh khí bạo thể trong chốc lát.

Ngọc Khê càng nghĩ càng tức giận, chờ trở lại chính đường, cậu hung hăng trừng mắt liếc bức tranh. Khương Sâm nhìn bộ dáng của cậu có chút buồn cười, chờ hắn ngồi xổm xuống, lại kéo tay cậu, cũng không biết tại sao, Ngọc Khê rời đi có một lác mà hắn đã nhớ rồi.

"Em tìm được truyền tống trận rồi. Chúng ta trở về thôi." Ngọc Khê nói xong lôi kéo cánh tay của hắn, nhíu nhíu mày, "em cứ nghĩ dùng linh khí đem xương cốt của anh nối lại, nhưng thương thế này có cũng tốt, bất quá hay là thôi đi." Ngọc Khê có chút đau lòng, mấy chỗ gãy xương này đều rất nghiêm trọng, cũng khó khi Khương Sâm có thể kiên trì được.

Khương Sâm nghe Ngọc Khê nói thì sửng sốt, tiếp liền kịp phản ứng nói "đúng vậy, gãy tốt lắm." Hắn mày cũng nhíu một chút, hắn là do bên trên phái tới điều tra nếu hoàn hảo ra ngoài thì không tốt lắm. Không phải hắn muốn tàng tư, chính là truyền thừa Huyền Thanh lưu lại có yêu cầu, dựa theo ý tứ của Huyền Thanh, hắn cũng chỉ có thể đem công pháp dạy cho đệ tử của mình mà thôi. Mặt khác công pháp tu chân mà giao cho quốc gia cũng không phải việc gì tốt. Phải biết hiện tại chính là thời đại mạt pháp ( bài tr t nn mê tín), cho dù giới cổ võ cũng đều phải nghiêm khắc khống chế.

Ngọc Khê ánh mắt đột nhiên sáng ngời, từ túi quần lấy ra ngọc giản, "anh xem cái này."

"Ngọc Đồng giản?" Khương Sâm lập tức cao hứng lên, "em như thế nào lại có cái này?"

"A, cái này kêu Ngọc Đồng giản a', đạo tng chân kinh lại gọi là ngọc giản." Ngọc Khê hưng phấn nói "anh đưa thần thức vào xem đi coi có giúp ích gì không."

Khương Sâm cười cười, đem Ngọc Đồng giản xem qua, bỏ đi tin tức không liên quan, lại lựa chọn từ trong truyền thừa không phải công pháp truyền thừa của Huyền Thanh, mà là nơi hắn tìm được công pháp tu hành trong hơn trăm năm qua, trải qua chứng thực tất cả công pháp trong này đều có thể tu hành. Mặt khác Khương Sâm còn lấy các phương thuốc dân gian, biện pháp luyện khí. Nhiều vô số bằng một phần năm tin tức truyền thừa.

Ngọc Khê giúp Khương Sâm đi vào trận truyền tống, Khương Sâm đỏ mặt, một tháng không thể động mùi thật sự khó ngửi.

Bất quá Ngọc Khê không có phản ứng gì, đi vào trận truyền tống, Ngọc Khê đem chân nguyên lực vận chuyển đi vào, hai người liền từ trong không gian biến mất.

Triệu Cương nhìn đến Lâm Ngọc Khê biến mất liền sốt ruột, đợi nửa ngày vẫn không thấy Lâm Ngọc Khê xuất hiện, hắn đã nghĩ cậu cũng giống Khương Sâm, không biết mười ngày sau sẽ như thế nào, bảy tám người nhìn đến xuất thần, liền phát hiện trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người, một là người vừa biến mất nửa ngày Lâm Ngọc Khê, một người khác chính là Khương Sâm .

"Tốt rồi, chuẩn bị cáng." Triệu Cương nói vào micro xong, liền chạy tới, lúc này áo lông trên người Khương Sâm đã muốn bị máu nhuộm đỏ, thập phần chật vật, duy nhất may mắn chính là không chết.

Triệu Cương dưới sự trợ giúp của Ngọc Khê đem Khương Sâm dìu tới bên cạnh, cậu cúi đầu liếc nhìn trận pháp trên mặt đất, quả nhiên có biến hóa, trận pháp bốn mươi chín cùng năm mươi mốt đã muốn chuyển hóa thành cùng một dạng với không gian bên cạnh.

Khương Sâm biến mất một tháng nhưng lại mang ra thập tin tức rất dụng .

Khương Sâm tình huống thân thể không tốt, trải qua xử lý đơn giản sau bị đưa tới bệnh viện thủ đô, vừa lúc là bệnh viện của cậu Ngọc Khê.

Bởi vì giải cứu Khương Sâm tương đối thuận lợi, Ngọc Khê cũng không có dùng bao nhiêu thời gian, thời gian này nhị oa còn chưa tới kinh đô tham gia trận đấu, cậu gọi điện thoại để nhị oa đem tam oa cùng lên, Khương Sâm không có người thân, thân thể này không mất hai ba tháng thì không thể bình phục được. Tuy rằng dựa vào thực lực của Khương Sâm thì cũng không thể lập tức khỏi. Ngọc Khê chỉ có thể lưu lại chiếu cố hắn.

Khương Sâm mang về Ngọc Đồng giản rất quan trọng, bên trên rất coi trọng, lại trưng cầu ý kiến của Lâm Ngọc Khê, cái động băng kia phải phong bế lại, nơi đó tạm thời không có giá trị khác. Hiện tại bên trên đang nghiên cứu Ngọc Đồng giản .

Khương Sâm trực tiếp đem phương pháp sử dụng Ngọc Đồng giản nói ra, phương diện này hắn không có giấu dím, bên trên chỉ hỏi thăm tình hình của hắn chứ không có hạn chế hắn, chỉ là công việc ngưng lại nhưng mọi phương diện đãi ngộ đều rất tốt, cũng không biết có suy tính gì. Sau có một ngày lãnh đạo của Khương Sâm tìm hắn nói chuyện, cụ thể nói gì Ngọc Khê không biết , nhưng cảm xúc của Khương Sâm cũng không tệ lắm, chỉ là có chút phiền muộn.

Khương Sâm ở bệnh viện một tuần, bị Ngọc Khê đưa về nhà, thân thể hắn không có vấn đề lớn chỉ cần tu dưỡng tốt là được, ở bệnh viện chỉ làm cho người ta bị áp lực.

Tam oa đã đến đây, vẫn luôn do mợ chăm sóc, Ngọc Khê trở lại tứ hợp viện lại luôn bị bé bám dính.

Nguyên bản đội thi công ở tứ hợp viện đều đã dọn đi, hiện chỉ có người làm ở cửa hàng nhà Ngọc Khê là còn ở. Phòng ở đơn giản thu dọn một chút thì mùa đông cũng không lạnh lắm, ba anh em Ngọc Khê còn có Khương Sâm bốn người tiến vào nhà giữa, nhị oa tam oa ở tây phòng, Khương Sâm Ngọc Khê ở đông phòng.

Khương Sâm thương thế khôi phục rất nhanh, chỉ là xương đùi vẫn không tốt lắm, cánh tay cũng không thể sử dụng nhiều sức được, sinh hoạt cơ bản không thể tự gánh vác, toàn dựa vào Ngọc Khê chăm sóc, lúc bắt đầu Khương Sâm không được tự nhiên lại ngại ngùng, sau lại hưởng thụ Ngọc Khê thân mật chăm sóc. Nhìn Ngọc Khê không bài xích chăm sóc hắn, làm hắn không nhịn được nghĩ ngợi.

"Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài dạo một vòng thế nào?" Ngọc Khê xếp quần áo rồi cùng Khương Sâm nói.

"Được a", Khương Sâm khép lại bộ sách, nhìn Ngọc Khê "đi đến tiệm nhìn xem thế nào? cũng không xa."

"Ừm, cửa tiệm đến giờ vẫn chưa đi xem đâu."

Cầm xe lăn, Ngọc Khê giúp Khương Sâm mặc áo bông, sau đó giúp hắn ngồi lên, trên đùi lại đắp cái thảm.

"Tam oa đi đâu rồi?" Khương Sâm sáng giờ không thấy tam oa hỏi.

"Cùng đại tỷ đi đến tiệm rồi."

Phụ giúp Khương Sâm ra ngoài, ở cửa có vài bậc thang, Ngọc Khê trực tiếp nâng xe lăn đưa xuống.

Khương Sâm cười cười, "Nếu không có em anh phải làm sao."

Ngọc Khê nghe ra ý của Khương Sâm, bất quá vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lòng có chút rung động, nhẹ nhàng lắc đầu, đem cảm giác trong lòng xóa đi. Phụ giúp hắn đẩy xe đi.

Hai người ôm thái độ giải sầu đi ra, cũng không đi xa, Ngọc Khê giúp Khương Sâm đi cạnh hồ, hiện tại trời lãnh, mặt hồ đã đóng băng .

"Đáng tiếc chân anh không tốt, sau này tìm thời gian mang nhị oa tam oa đi trượt băng . em cũng đừng cản anh nha." Khương Sâm nhìn người trượt băng đằng xa nói.

"Đại tỷ em đã nhị oa tam oa đi chơi, với lại hai đứa nó cũng đâu phải lần đầu tiên đến kinh đô, anh không cần cố ý dẫn bọn nó đi chơi."

"Đại tỷ em đang học đại học năm nhất phải không?"

"Năm hai rồi."

Hai người nói chuyện, đi một vòng tròn rồi đến cửa hàng Lâm gia, hiện giờ cửa hàng Lâm gia đã khác, hàng trưng bày đã bày ở trong phòng, dựa vào tường tây dựng mấy cái giá, mặt trên đều là đặc sản đông bắc, nấm cũng có bảy tám loại, đều là do lâm Minh Viễn thu mua. Trừ bỏ nấm phía trên còn bày vô số bình sứ lớn nhỏ, là mứt trái cây Ngọc Khê làm. Phía trước trên quầy bày trứng phỉ thúy, cùng vài cái bình lớn.

Ngọc Khê nâng Khương Sâm vào phòng, trong tiệm có người mua đồ, đại tỷ nói một câu, "mọi người tới rồi à, liền giúp tiếp khách hàng đi."

"Mọi người bán cái này còn bán lẻ à?" Khương Sâm nhìn Lâm đại tỷ đứng trên ghế đẩu đem bình mở ra, dùng thìa múc vào lọ người mua mang tới, nhìn màu đen sền sệch có lẽ là mứt trái cây.

"Đúng vậy, mấy cái bình này em có khắc trận pháp, có thể giữ tươi, để càng lâu càng ngon. Trong tiệm cũng có bình nhỏ nhưng không ngon bằng lấy trực tiếp từ bình lớn, em không thể đem tất cả khắc trận pháp được." Ngọc Khê dán Khương Sâm lỗ tai nhỏ giọng nói, khiến Khương Sâm có chút ngứa.

"Người hay mua đồ ở đây cũng biết, mứt trong bình lớn hương vị tốt nhất. Dần dần khách thành cũng thành thói quen." Vậy cũng là đặc sắc của cửa hàng Lâm gia .

"Tam oa đâu? Lại đã chạy đi đâu?"

"Đi cách vách tìm bạn chơi. Nhà bọn họ có con nhỏ cùng tuổi tam oa ." Đại tỷ nói .

"Tiểu gia hỏa này một khắc cũng không ngồi yên, em còn thấy lạ, hai ngày này cứ chạy đến tiệm hóa ra là tìm bạn chơi."

"Tiểu hài tử chính là như vậy." Đại tỷ cười giúp hai người rót trà.

Hiện giờ đại tỷ cùng ba năm trước là không giống nhau, hành vi cử chỉ rất ra dáng người thành phố, nàng vốn lanh lẹ, đến trông tiệm thì như cá gặp nước, cùng hàng xóm quan hệ rất tốt.

"Đại tỷ, ngươi cùng tỷ phu đã muốn đứng vững chân, ngươi có muốn đem ngưu ngưu tiếp đến không, hai người thoáng cái đã đi một năm rồi."

Đại tỷ cũng muốn đón ngưu ngưu đến bất quá không vội, "tính vẫn là chờ em lên đại học mới đón bé lại đây."

"Vậy cũng được." Ngọc Khê gật gật đầu không nói nữa. Chủ yếu là bây giờ vợ đại trụ ca mang thai, Ngọc Khê sợ tam thẩm chiếu cố không hết, bất quá ngẫm lại, thật sự không được thì chờ đầu xuân sang năm cậu cho Ngưu Ngưu và tam oa cùng đi nhà trẻ .

Ngọc Khê cùng Khương Sâm ngồi lát rồi về, bên này quá bận mới một hồi lại có bảy tám khách đến .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro