CHƯƠNG 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngọc Khê, Khương Sâm về nhà đã là cuối tháng chạp, cứ tưởng ở lại đón năm mới ở kinh đô, Lâm Minh Thanh muốn kết hôn, hắn cùng Ngọc Khê quan hệ tốt, như thế nào cũng phải trở về hỗ trợ.

Khương Sâm cùng đơn vị xin chỉ thị cũng đi theo đi trở về, hiện tại tình huống của hắn bên trên cũng không quản, công tác cũng ngừng, hết thảy dưỡng thân thể cho tốt rồi nói.

Khương Sâm cùng Ngọc Khê lấy Ngọc Đồng giản giao lên trên, cũng coi như là đã báo đáp quốc gia đào tạo, mặt khác tình huống của hắn rất đặc biệt, không giống người khác như đi ký ức, che giấu ngược lại không tốt, tương lai hắn muốn tu hành, thời điểm đó nếu như bị người phát hiện, thì liền phiền phức.

Khương Sâm từ đầu là hâm mộ Lâm gia ấm áp, còn có anh em tình thân, kết quả vài năm liền đem nơi này trở thành nhà, người trong thôn cũng đều nhận thức hắn, lần này nhìn Ngọc Khê đem hắn đẩy trở về, cũng hết sức quan tâm, sôi nổi hỏi thăm, thậm chí còn tặng không ít đồ cho hắn bồi bổ thân thể.

Ngọc Khê trở về nhà lại rất bận, Lâm Minh Thanh muốn kết hôn, đối tượng không phải do người khác giới là hắn chính mình tìm, năm trước thời điểm vào núi gặp phải cô nương chân bi thương, Lâm Minh Thanh coi như là anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhắc tới cô nương đúng là song miếu truân, cách nhà Ngọc Khê không xa, tên Vương Phượng, là bạn thời sơ trung của Lâm Minh Thanh, đáng tiếc trước kia hai người căn bản không biết nhau.

Khi Vương Phượng chưa tốt nghiệp sơ trung cha mẹ liền lần lượt mất, cô mang theo em trai tá túc nhà thúc thúc thẩm thẩm, thúc thẩm đối nàng cũng không tồi, Vương Phượng không phải người vong ân, sau khi tốt nghiệp sơ trung, không học lên mà ở nhà giúp đỡ thúc thẩm lại giúp em trai đến trường, ở trong thôn nổi danh giỏi giang.

Hai năm nay cũng có người mai mối, cô cũng chưa đáp ứng, này đó mai mối tình huống cũng không tốt, chủ yếu nhà của nàng không cha không mẹ, thúc thẩm điều kiện cũng không giàu có, họ cũng có đứa con, học tập đều rất tốt, nếu ba đứa nhỏ cùng đến trường vẫn có chút khó khăn, cô muốn giúp em trai đến trường thì nhà chồng khẳng định không vui .

Lâm Minh Thanh lại không quan tâm, Vương Phượng tính cách kiên nghị trong ngoài đều lo được, hắn thì không lo nhà hắn đã sớm phân gia, hai ba năm nay kiếm tiền đều tích trữ cũng không biết kinh doanh gì, tìm vợ lợi hại chút cũng tốt. Về phần cho em vợ đến trường, hắn không có gì ý kiến, em vợ học tập tốt, tương lai đậu đại học, cũng là chuyện tốt.

Liền như vậy hai người ở chung hơn một năm, chuẩn bị cuối năm kết hôn. Vương Phượng này Ngọc Khê gặp qua mấy lần, khi cô cùng Lâm Minh Thanh quyết định hôn sự, tân phòng Lâm Minh Thanh cũng do Vương Phượng giúp đỡ thu thập. Hắn lạnh mặt quan sát, đó là một người có thể cùng sống qua ngày, có lẽ do cha mẹ mất sớm, cô đối với gia đình mình rất mong chờ, ngày thường nói chuyện không nhiều lắm nhưng làm việc rất thõa đáng.

Ngọc Khê rất xem trọng hôn lễ của Lâm Minh Thanh, về đến nhà liền giúp đỡ thu xếp, trong nhà Lâm Minh Thanh cũng không hi vọng có thể giúp đỡ được gì, dù sao cũng đã chia nhà, nên đa số sự tình đều là Lâm Minh Thanh tự lo liệu. Trong nhà lão nhân đi làm không có thời gian trở về, lão thái thái lại chiếu cố hai tôn tử, nên đem hôn lễ giao cho vợ con trai cả, đáng tiếc Lâm Minh Thanh cùng chị dâu hắn quan hệ tuyệt không tốt, giúp hắn chuẩn bị hôn lể cũng không ít người, chị dâu hắn lại là người thích chiếm tiện nghi. Lâm Minh Thanh cũng không dám làm phiền.

Cho nên khi Ngọc Khê về nhà thì vẫn còn nhiều việc phải chuẩn bị.

"Ai nha Ngọc Khê ngươi mà không trở lại, ta chắc chết quá." Lâm Minh Thanh mặt mày đau khổ nói với Ngọc Khê.

Trong nhà Ngọc Khê gia cụ đều có sẵn, nửa năm trước liền chuẩn bị tốt . "Còn thiếu gì?"

"Thái đơn ( hình như là tờ giấy hôn ước nhà trai mang qua nhà gái trong đám cưới người hoa) còn không có đính đâu. Chưởng chước (người đứng bếp nấu đám ) anh nghĩ tìm Ngũ thúc, ngươi xem được không?"

Ngọc Khê nhíu mày, "Ngũ thúc đều hai ba năm không chưởng chước, sợ là không được, như vậy đi, vẫn là tìm Ngô Lục thúc, hắn tay nghề tốt. Con của hắn cũng đi theo học nhiều năm. Lại thêm hai ba người là được, mà phải đến sớm hơn một ngày. Đúng rồi sao không thấy đại trụ ca?"

"A, anh ấy lên huyện cùng Minh Viễn giúp anh mua đồ ."

Ngọc Khê liếc cái xem thường, người này thật sự là tâm đại.

Tìm chưởng chước, mua thức ăn mượn bát đũa bàn ghế, tiệc rượu phải bày ba lượt mời người đến hỗ trợ, bà con trong thôn và bên nhà đằng gái, đương nhiên cũng không phải là cố định, kỳ thật có điều kiện đều làm tiệc cơ động, người đủ một bàn liền mang thức ăn lên, cho nên cái này còn do người nhà trai an bài .

Mặt khác rót rượu cũng phải đầy đủ, ngày kết hôn là thời điểm nhiều người tay tạp, đến lúc đó phân rượu không đều cũng thực phiền phức. Những thứ khác tỷ như bánh chẻo để tân nương tử, còn có cấp nhiều ít bao đỏ. Linh linh toái toái, Lâm Minh Thanh là người qua loa, nghĩ ra được thì làm, cho nên còn lại không ít việc. Ngọc Khê mời tam thẩm lục thẩm giúp đỡ tham mưu làm ra một bản danh sách việc phải làm. Cậu bận việc hai ngày, nhị thím tới một lần, cậu thật sự không hiểu nháo cái gì nữa, Nhị thúc hai người đem tiểu nhi tử phân ra rồi liền mặc kệ . Mà ngay cả làm chăn mới cho cô dâu mới đều do tam thẩm cùng vài người giúp đỡ làm. Vài người thúc thúc đều là mỗi ngày lại đây nhìn một chút, ngược lại là cha hắn không lại đây một lần. Ngọc Khê đều có chút hoài nghi Lâm Minh Thanh có phải con của Nhị thúc không nữa .

Bạn Lâm Minh Thanh rất nhiều, vài ngày liền đem sự tình an bài tốt .

Vào ngày cưới, Ngọc Khê không đi đón dâu, dù còn nhỏ tuổi nhưng người trẻ tuổi trong thôn rất tin phục cậu, hơn nữa cậu một mình chống đỡ gia đình, mọi người đều cảm thấy cậu rất có chủ ý, hiện tại lo liệu hôn lễ cũng không vấn đề gì nên cùng lục thúc ở lại lo liệu.

Ngọc Khê ngồi ở nhà dưới giúp đỡ ghi sổ sách nhận lễ của người đến dự tiệc để tiện giao tế sau này.

Khương Sâm hôm nay tới, trực tiếp ngồi bên cạnh Ngọc Khê .

"Người đến không ít." Khương Sâm nói.

"Dạ, nhị béo ca nhân duyên rất tốt."

"Bên này mọi người kết hôn thật sớm a, Lâm Minh Thanh mới hai mươi mốt đi."

"Tuổi mụ (thực tế mới 20 thôi). Không có biện pháp bên này chính là như vậy, tuổi chưa đủ thì kết hôn trước đăng kí sau a (đăng kí kết hôn đó ). Giống như anh là đã kết hôn muộn đó, ha hả." Ngọc Khê trêu chọc một chút.

Khương Sâm nhìn cậu, cũng cười, "em cũng muốn kết hôn sớm sao?" Nói xong liền nhìn cậu chờ cậu trả lời.

Ngọc Khê lắc lắc đầu, "không, chờ nhị oa cùng tam oa trường thành ổn định. Có lẽ em liền rời đi, đi du ngoạn mạo hiểm khắp nơi trên thế giới. Cũng không có tính toán kết hôn". Cậu nói lời này là thật. Trước kia cũng nói qua, nếu cậu kết hôn, đối nhị oa tam oa khẳng định có ảnh hưởng. Đối tình cảm cậu lại không biết thế nào, tu hành như vậy sinh hoạt gia đình có lẽ cũng không thích hợp cậu.

"Em thật sự quyết định không kết hôn?" Khương Sâm hỏi.

Ngọc Khê gật gật đầu, "Là có cái này ý tưởng."

"Anh đây cùng em."

"Ách ——" Ngọc Khê sửng sốt, này là có ý gì. Cậu vừa định hỏi, người đến viết tiền biếu lại đi đến đây. Ngọc Khê nhanh chóng đăng ký đem tiền thu hồi đến. Chờ người đi rồi, mới hỏ "Có ý tứ gì?"

Khương Sâm dựa vào xe lăn oai, cười cười, "ý trên mặt chữ a. Em không nghĩ kết hôn, anh cũng không kết hôn, chờ hai em trai em đều yên ổn rồi, hai ta cùng lữ hành du ngoạn, cùng tu hành a."

Ngọc Khê chớp chớp mắt, mấy câu nói đó cậu hiểu nhưng sao có cảm giác không ổn ta.

Cậu đang nghĩ thì tiếng pháo vang lên làm dời lực chú ý, Khương Sâm lại ở bên cạnh cười, giống một con mèo trộm được cá, hắn cảm thấy chính mình cùng Lâm Ngọc Khê cứ luôn như vậy thi đến một ngày, sẽ được đền bù mong muốn, ngươi xem nguyên bản bọn họ chính là người xa lạ, hắn mặt dày vào ở Lâm gia, kết quả từ người xa lạ đến người quen, từ người quen đến bạn bè, hiện tại xem như là tri kỷ. Này tri kỷ đến người em cũng rất gần a –.

Lâm Ngọc Khê tuy rằng không hiểu ý tứ Khương Sâm, đối với lời nói của hắn lại để bụng , nghĩ tương lai buông hết thảy đi tu hành, đi xem thế giới này, nếu có một người làm bạn cũng rất tốt .

Sau hôn lễ, thì đã qua năm, năm nay Khương Sâm không thể giúp cái gì, làm một người tàn tật, Khương Sâm thành công đem Ngọc Khê đến tây ốc ở cùng. Vì chiếu cố Khương Sâm, hai người bọn họ mỗi ngày đều dính lấy nhau. Quan hệ càng thêm thân mật, chính là Khương Sâm tương đối buồn bực, Lâm Ngọc Khê giống như không có thông suốt, hoàn toàn không có tầng kia ý tứ. Trong lòng hắn còn cố kỵ rất nhiều, cũng không dám trực tiếp thổ lộ sợ đem người làm sợ. Về sau liên bạn bè cũng không thể làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro