CHƯƠNG 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Qua năm mới Ngọc Khê trong ngoài bận việc, đừng nhìn cậu tuổi không lớn lắm, nhưng đối với tiệc mừng năm mới vẫn thực nghiêm túc.

Lâm Minh Thanh kết hôn là năm cũ, sáng sớm Hàn Hạo Dương phái người tặng lễ, từ lúc tham gia đại hội cổ võ, Hàn Hạo Dương hàng năm đều tặng lễ đến, đồ vật cũng không phải thực quý trọng, đa phần là đặc sản các nới thập phần lợi ích thực tế.

Mà mấy năm nay Ngọc Khê cũng có tặng lễ qua lại, song phương coi như là cùng có lợi, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt của Ngọc Khê, vài người động tâm tư, đều thu trở về, Khương Sâm đối với tình huống này hiểu rõ nhất, Ngọc Khê không giữ bí mật liền nói với hắn , năm kia có đảo quốc tiến đến khiêu chiến, Hàn Hạo Dương mời Ngọc Khê đi tọa trấn, cậu cũng không có ra tay, vài người sư điệt của Hàn Hạo Dương liền giải quyết vấn đề, bất quá từ chuyện này trung, song phương ngược lại hợp tác khoái trá, có hắn ở đây, Hàn Hạo Dương là có thể buông tay làm, ít nhất không cần lo lắng vấn đề phía sau .

Hai năm nay võ quán Chấn Võ tại Đông Bắc bốn phía nở hoa, cơ hồ mỗi cái thành thị đều có bóng dáng võ quán Chấn Võ, hắn làm việc coi như thõa đáng, tuy rằng trận thế rất lớn, nhưng cũng không xảy ra nhiễu loạn, ngày thường quản lí học viên chặt chẽ chưa từng gây chuyện. Cùng bên trên quan hệ không tồi. Ổn định như vậy mọi người đều vui .

Năm nay bởi vì đi cứu Khương Sâm nên tết nguyên đán không có ở nhà, đồ vật đưa trễ bất quá tới gần năm mới đồ vật đều đã chuẩn bị xong, Ngọc Khê lấy một ít tặng các nhà thân cận còn lại thì để vào khố phòng. Nhà bọn họ khố phòng một năm bốn mùa đều để trống, nhĩ phòng tại nhà giữa phía đông nhà Ngọc Khê chuyên dùng để chứa lương thực, trong nhà động vật nhiều, cho dù đều thả ra chính mình tìm ăn, nhà bọn họ một năm lương thực tiêu hao cũng không ít, hàng năm trồng lương thực cũng không bán, hết một năm cũng không dư nhiều.

Khố phòng bên này Ngọc Khê mua hai cái tủ lạnh, mùa hè đựng đồ vật, mặt khác còn làm cái giá, dùng để cất mứt trái cây, rượu trái cây, dưa muối, rau ngâm, phía dưới thì để các loại bình chứa khác.

Thu thập xong đồ vật, Ngọc Khê cầm tương ớt tự làm, buổi tối chuẩn bị làm cá.

Mới ra khỏi phòng, chợt nghe tam oa kêu, "anh ơi —— anh ơi ——" thanh âm kia lộ ra ủy khuất còn có chút run run, nghe thanh âm đã đến cửa lớn, cậu nhìn về phía cử lớn, quả nhiên vài giây đồng hồ tam oa liền xuất hiện. Này vừa thấy, Ngọc Khê có chút lo lắng .

"Đây là làm sao vậy? Rớt xuống ao ?" Ngọc Khê chạy tới, đem bé ôm vào trong ngực, hướng trong phòng chạy. Đứa nhỏ này trên người đều ướt đẫm, đi theo phía sau bé là Ngưu Ngưu nhưng không có chuyện gì, chính là giầy cùng tay áo có chút thấp, trên tay còn mang theo một con cá, sợ là có hai cân nhiều.

"Điều này là làm sao? Nhanh lên đem quần áo cởi ra, biệt lượng ." Khương Sâm đang ngồi ở trên kháng đọc sách. Nhìn Ngọc Khê ôm tam oa vào nhà, cũng kinh đến, nhanh chóng đem hắn đặt lên giường sưởi.

Ngọc Khê hai ba lần liền đem tam oa cời hết quần áo, bé khả năng ở trong nước không lâu, trên người tuy rằng ướt bên trong lại không ướt. Bất quá bên ngoài quần áo đều bị đông cứng .

Cậu lau khô vụn băng cho tam oa, dùng chân nguyên lau tóc một chút liền khô, rồi ném tao oa cho Khương Sâm dùng chăn bọc lại .

Ngọc Khê lại cũng cho Ngưu Ngưu lau tay với mặt ,cởi giày rồi bỏ lên kháng.

"Các em đây là có chuyện gì? Như thế nào ngã xuống." Ngọc Khê không sợ bọn nhỏ ngã trong nước, hai năm nay bọn họ không ít ở trong nước đạp nước, kỹ năng bơi tốt lắm, cái ao có trận pháp khống chế có thể bảo trì bảy tám độ, mặc dù có chút lạnh nhưng bé biết bơi nên vấn đề lớn không có, cậu chính là kỳ quái tam oa như thế nào lại ngã vào trong.

Tam oa khả năng ngại ngùng, cả người hướng trong chăn cả đầu đều bọc lại.

Ngưu Ngưu nhìn tam oa làm đà điểu, gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng cười cười "chúng em câu cá, tam oa bị cá kéo vào trong nước." Tam oa nghe Ngưu Ngưu vừa nói, ngại ngùng, chân béo vươn ra đến đá đá Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu hắc hắc cười cười, vươn tay một chút bắt lấy, một cái bắt lấy, một cái thu trở về, hai đưa bé náo loạn cả lên.

Ngọc Khê rất kinh ngạc, tam oa tuy rằng tuổi không lớn lắm, khí lực nhưng cũng không nhỏ, con cá này như thế nào có thể đem bé kéo vào trong nước .

Tạm bỏ qua suy nghĩ này, Ngọc Khê tìm quần áo cho tam oa, " hai người các em đi tắm rửa một cái đi." Nói xong đem tam oa kéo lại đây, dùng chăn bao kín "Ngưu Ngưu cũng đi, đợi lát nữa anh lấy quần áo cho em."

"Ca, cá kia rất lớn lại màu màu đỏ nữa ( màu hồng bên trung nghĩa là đỏ nha mọi người như cá chép đỏ thì họ gọi là hồng lý ) ."

"Màu đỏ, nhà chúng ta nào có cá màu đỏ a." Ngọc Khê còn rất buồn bực .

"Thật mà. Ngưu Ngưu cũng nhìn thấy, đúng không." Tam oa còn tưởng rằng Ngọc Khê không tin, còn tìm nhân chứng.

"Dạ, em nhìn thấy , là màu đỏ." Ngưu Ngưu hăng hái gật đầu.

"Được rồi, anh đã biết, đợi lát nữa anh đi nhìn xem." Ngọc Khê đem tam oa một bọc lại, trực tiếp ôm đi ra ngoài.

"Em cũng đi." Hắn còn muốn báo thù đâu.

"Không được, hôm nay không được đi nữa, đợi lát nữa uống canh gừng, hai người các em ở trên kháng chơi, trời lạnh khéo lại bị cảm."

Tam oa quyệt quyệt miệng, bất quá vẫn nghe lời.

Ngọc Khê đem hai bé đưa đến phòng tắm, nhà bọn họ phòng tắm cách nhà giữa hơi xa, mùa đông trời lạnh liền có điểm không có tiện .

Dàn xếp tốt cho tam oa, Ngọc Khê ra sau núi, cậu cũng muốn nhìn xem con cá màu đỏ kia.

Ao nước không lớn chỉ khoảng 2 mẫu, cá cũng không nhiều, bất quá tam hoa ngũ la mười tám tử ( ý là nhiều loại cá ) đều đầy đủ hết, mặt khác còn có chút tạp cá, là Hàn Hạo Dương cấp làm cho cá bột, mỗi loại khoảng 100 con, cá tuy là loại cá chỉ sống ở sông, trong ao thường nuôi không sống, bất quá có trận pháp, chẳng những sống còn lớn lên thực tốt, cậu cũng không hiểu này đó cá có phải hay không có thể đồng thời nuôi, có thể sống là được, cậu lại không muốn kiếm tiền bằng cái này.

Đi vào ao cá, nhìn nước suối còn chảy bình thường, nước dư thừa theo năm ngón chân chạy ra bên ngoài, hình thành năm thác nước nhỏ, năm nay có trận pháp, suối nước tiếp tục chảy xuôi, lại cũng không đông lạnh.

Đi ở bên cạnh ao, hướng trong nước nhìn, không đến một chóc là tìm thấy con cá tam oa nói, đúng là màu đỏ, Ngọc Khê thấy con cá bơi trong ao hơi kì kì, cậu suy nghĩ một chút, vươn tay đảo trên không một chút, con cá đỏ kia thật giống như bị mọt bàn tay vô hình bắt lấy, cái đuôi quẫy động nhưng lại không thể nhúc nhích.

Vươn tay tiếp lấy cá đỏ, vừa thấy là một con cá chép, trong ao cá chép đều có sẵn, bất quá Ngọc Khê nhớ rõ nơi này không có cá màu đỏ, con cá này không sai biệt lắm có hai cân, phải là sau lại lớn lên, bất quá có thể đem tam oa cấp kéo trong nước khí lực hẳn là rất lớn . Ngọc Khê nhìn xem, trong nhà không thiếu cá, khó được có một con cá đỏ cũng không tha đến ăn, nhìn miệng cá có cái móc câu, nhẹ nhàng đem lưỡi câu tháo xuống, cá lại phóng tới trong nước.

Tiến vào trong nước, cá đỏ vẫy đuôi nhanh chóng hướng xa xa bơi đi, giống như phía sau có cái gì đuổi theo.

Ngọc Khê lại đây cũng không đơn giản là vì một con cá chép, chủ yếu nhìn xem tình huống trong ao cá, cá bỏ vào đã được gần 2 năm, cũng cho ăn thức ăn gia súc, chính là nuôi chút cá nhỏ ăn bèo rong, mặc dù là nhà mình nuôi nhưng cũng cùng hoang dại không có gì khác nhau, hương vị cũng rất ngon, đơn giản làm thục cũng rất ăn ngon. Chính là lớn lên không nhanh, thậm chí còn so Trường Giang và Hoàng Hà trong còn muốn chậm.

Cá hấp thu linh khí, bộ dạng chậm cũng rất linh hoạt, muốn bắt lên cũng không dễ dàng, có một hồi Ngọc Khê cùng Khương Sâm ở tại bên cạnh ao đốt nướng uống rượu trái cây, rượu đổ đến bên trong ao, lại đưa tới đàn cá, sau lại muốn câu cá liền dùng rượu trái cây phao bắp mặt làm nhị, nhiều lần đều có thu hoạch.

Nhìn kỹ vào ao cá, có thể nhìn đến một đám cua đồng không lớn, còn có một ít trứng tôm, này cua đồng là Khương Sâm từ Liêu Hà nơi đó làm ra, cũng là Ngọc Khê muốn thử xem có thể nuôi hay không, Khương Sâm cấp lộng chút cua đồng miêu, trên đường chết hết một đám, còn lại cũng không nhiều lắm, này một năm , cũng liền lớn vừa được nửa bàn tay, muốn ăn phải đợi sang năm mới được.

Ngọc Khê đi một chuyến đến sơn động của Đại Hoàng, đại hoàng Đao Sẹo còn có Tông Tông cũng ở đây, tạc cái liền đi ra ngoài, một đêm không trở về, cũng không biết đi làm cái gì, năm nay không có nghe thấy bầy sói kêu to. Không biết là không có hay là đã đi xa không trở về.

Trong nhà có nhiều con mồi lớn bọn Đại Hoàng bắt về, trong đó cũng có một ít là động vật được bảo hộ, đối với cái này Ngọc Khê cũng không có biện pháp, cậu cũng không thể nói thứ này mày không có thể ăn, đây là yêu cầu bảo hộ, Đại Hoàng chúng nó cho dù có thông minh cũng sẽ không hiểu được, quy luật rừng rậm chính là như vậy. Bất quá Ngọc Khê vào mấy lần vàp rừng phát hiện nhà rừng phụ cận nhà bọn họ động vật nhiều hơn, hoặc là nói động vật trong vòng lãnh địa Đại Hoàng nhiều hơn, một ít động vật sinh sôi nẩy nở số lượng cũng nhiều.

Cậu quan sát một chút, phát hiện tình huống này có hai nguyên nhân, cùng lúc nơi này là địa bàn của Đại Hoàng cùng Đao Sẹo, bọn nó không cho phép có động vật lợi hại khác tồn tại, nhưng lại có thể dễ dàng tha thứ cho động vật khác, theo thực lực Đại Hoàng mạnh hơn, động vật giống nhau, giống như lợn rừng tương đối mạnh, nó cũng không hạn chế, tại lãnh địa của nó động vậy nhỏ bị công kích đã giảm đi nhiều.

Một nguyên nhân khác là đọng vật cũng rất mẫn cảm, chúng nó tuy rằng sẽ không biểu đạt nhưng cũng biết đạo lý cái gì là tốt cái gì nên phá, Ngọc Khê bày tụ nguyên trận, mặc dù có trận pháp ngăn cách, linh khí sẽ không tràn ra ngoài, chính là lúc linh khí tập trung lại làm cho linh khí chung quanh núi rừng nhà bọn họ so với nơi khác tập trung nhiều lắm, linh khí đối với động vật là có chỗ tốt, tại nơi linh khí đầy đủ sinh hoạt, làm cho những động vật này có bộ dạng rất tốt, sinh sôi nẩy nở cũng so trước kia càng thêm dễ dàng, thời gian dài như vậy nên đọng vật cũng tăng lên nhiều.

Ngọc Khê an ủi chính mình, tuy rằng bọn họ ăn luôn một ít động vật, chính là số lượng động vật tổng thể gia tăng, vậy cũng là là chuyện tốt đi.

Lúc vào đến cửa nhà thì thấy nhị oa đang đút cho Thập tam thái bảo ăn rau cải trắng ở trong sân.

"Em về khi nào vậy?" Nhị oa sáng sớm liền đi qua thôn lân cận đi học.

"Em vừa về đến nhà. Anh đến sao núi hả, có nhìn thấy cá đỏ không?"

"Có, là một con cá chép, cũng không biết như thế nào lớn lên lại màu đỏ, không tính là lớn lắm, khí lực lại không nhỏ, anh nghĩ trước cứ nuôi, nhìn xem tương lai có thể dài thành cái dạng gì."

Rõ ràng Ngọc Khê cũng không có cải trắng nhưng Đại Bạch vẫn lạch bạch nhảy tới, cọ cọ vào đùi Ngọc Khê. Năm ấy đi kinh đô về lông của nó liền ngắn đi, lúc mùa đông đến cũng không thay đổi quá lớn, nhìn càng phát ra chân đuôi dài đoản. Năm trước vợ đại trụ ca nhìn nó cùng vài người vợ của nó, càng nhìn càng thấy đáng thương, giống như là rất lạnh, còn may cho nó một cái áo lông, áo lông màu xanh phía sau lưng có thêu hoa văn màu đỏ, trên bụng cũng là hoa văn hình thỏ màu đỏ giản dị, cũng không biết làm sao, nhưng rõ ràng nó rất thích. Tuy rằng không thể dung ngôn ngữ biểu đạt nhưng cũng nhìn ra được nó rất thích. Lúc mặt vào cũng rất hưng phấn.

Vợ đại trụ ca cũng muốn nuôi thỏ. Bác sĩ Trịnh thú y cùng Ngọc Khê vẫn luôn giữ liên lạc, bọn họ nơi đó cũng triển khai kế hoạch nuôi dưỡng thỏ tuyết, đáng tiếc hiện nay xem hiệu quả không lớn, ông ngược lại nói muốn thay vườn bách thú thu mua thỏ tuyết của nhà Ngọc Khê, giá tiền so với trên chợ bán thỏ cao gắp hai lần nhưng Ngọc Khê không đồng ý, vợ đại trụ đã có tâm tư, trước đó vài ngày vài con thỏ do thỏ cái mang thai lần hai đã bị cô mang đi.

Mười sáu con thỏ đó, Ngọc Khê không nuôi một con nào, trong nhà động vật thật sự nhiều lắm. Thật ra Ngọc Khê nghĩ thỏ cái có thể sẽ không chịu, nào nghĩ đến Ngọc Khê vận truyền chân nguyên lực cho con thỏ, qua một chút thế nhưng liền nhìn cũng không thèm nhìn. Căn bản không thân mật như đối với hập tam thái bảo.

Hiện nay nhìn mười sáu thỏ con lớn lên thực khỏe mạnh, nhưng lại không thông minh như Thập tam thái bảo nhà Ngọc Khê, biến thành vợ đại trụ ca mỗi ngày còn phải dọn chuồng thỏ.

Ngọc Khê quyết định lại quan sát một chút, nếu mấy con này bởi vì cậu không có chuyển vận chân nguyên lực, mà bộ dạng cùng tuyết thỏ bình thương không có gì khác nhau, thì về sau cậu có thể nuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro