CHƯƠNG 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trở về nhà, Ngọc Khê lấy một con cá trắm cỏ trong khố phòng ra chuẩn bị nấu canh cá, hiện tại kỹ năng nấu ăn của Ngọc Khê rất tốt, lúc trước ở Kinh đô mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, thử nấu vài món với lại còn cải tiến một chút, trong t hi tp ký có vài công thức nấu ăn có thể thử làm, hiệu quả rất tốt, ở trên đó cũng có không ít trận pháp, Ngọc Khê cũng thử dùng trận pháp phụ trợ, mặc dù có vài cái hiệu quả không được tốt lắm, nhưng đa số có thể dùng được.

Con cá trám cỏ này không phải cá sống, bất quá đông lạnh lại nên cũng còn rất tươi, công phu của cậu rất giỏi, dùng để nấu ăn thì giống như có chút đại tài tiểu dụng*, mỗi trình tự đều làm đến rất quen tay, Nhìn cậu vào những lúc này chính là một loại hưởng thụ của Khương Sâm.

    *đại tài tiểu dụng: tài lớn mà dùng vào việc nhỏ.

Khi mọi người bắt đầu ăn cơm tối, bên ngoài trời đã muốn tối đen, trời mùa đông tối rất sớm, bên ngoài trời lạnh lẽo mọi người cũng không đi ra ngoài, bốn người ngồi ở trên kháng bắt đầu chơi bài, đến chín giờ mọi người đều chuẩn bị đi ngủ.

Ngọc Khê mới vừa chuẩn bị chăn mền xong, chợt nghe thấy cửa lớn có tiếng đập cửa, trong lòng vừa động thần thức để nhìn ra ngoài, 'nhìn' thấy tình huống ngoài cửa Ngọc Khê liền ngây ngẩn cả người, nhanh chóng đi ra ngoài.

Mở cửa ra thì liền nhìn thấy Đại Hoàng đứng ở cửa lớn, đồng thời ngoài miệng còn ngậm một người. 

"Chuyện gì đây a?" Ngọc Khê nhìn một chút, người này trên người đã bị thương.

Đại Hoàng cũng sẽ không nói, miệng cắn người liền đi đến phòng gần nhất.

Ngọc Khê nhanh chóng vươn tay đem người đỡ xuống, đó là một người nam còn rất trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, trên bả vai có miệng vết thương hình như là do dã thú cắn, cậu chỉ có thể xác định đây không phải là Đại Hoàng cắn mà thôi.

"Người kia là ai vậy?"

Ngọc Khê đem người này đến bên phòng phía tây, khi Ngọc Khê vừa bước vào phòng Khương Sâm đã ngửi thấy mùi máu tươi rồi .

"Không biết nữa, Đại Hoàng mang về. Hẳn là bị dã thú cắn bị thương."

"Rất nghiêm trọng, nên đưa đến hắn bệnh viện." Khương Sâm nhìn miệng vết thương nói.

"Dạ, chờ em đi tìm Ngũ thúc. Anh giúp hắn đơn giản xử lý miệng vết thương một chút đi." Ngọc Khê lấy ra một hòm thuốc, cái này làm ra để cho Khương Sâm đổi thuốc, kết quả khi trở về cậu liền dùng chân nguyên lực đem ngoại thương của Khương Sâm khép lại, hiện tại chỉ có đùi là còn chưa khỏi hẳn mà thôi, không nghĩ tới thuốc bây giờ lại dùng cho người này.

Ngọc Khê nói xong  đi đông phòng lấy áo lót mặc vào, "Hai em đi ngủ đi nha, anh đi ra ngoài một chút." Ngọc Khê nhìn hai bé đã chui vào trong chăn dặn dò một tiếng.

"Anh đi đâu nha, Đại Hoàng lại mang con mồi về sao?" Nhị oa tò mò hỏi.

"Không có việc gì, hai em thành thật đi ngủ đi." Ngọc Khê mặc xong quần áo liền đi ra ngoài.

Khương Sâm giúp người này đổi thuốc, thuận tiện lau mặt cho hắn, nhìn khuôn mặt người này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen mặt.

Ngọc Khê vốn muốn đi nhà Ngũ thúc mượn xe trâu, kết quả nhìn ra bên ngoài lại thấy tuyết rơi, Ngọc Khê một hơi chuyển hướng tới nhà Lục thúc, mượn xe trượt tuyết, trời tuyết thế này thì đi xe trượt tuyết vẫn là tốt nhất.

Hiện tại mọi người trong thôn đều bán thổ sản trên núi, trên tay cũng có chút tiền, nhưng người mua xe bốn bánh thì rất ít, chủ yếu là nơi này của họ có tuyết thì dùng xe trượt tuyết vẫn tốt hơn.

Về đến nhà, Ngọc Khê dùng mấy chú chó để kéo xe, chỉ để lại một vợ của Bốn Mắt giữ nhà. Đại Hoàng cũng không trở lại phía sau núi.

Khương Sâm nhìn Ngọc Khê đã chuẩn bị xong xe, hắn cũng mặt quần áo vào nói, "anh đi cùng với em." Buổi tối có bạn đi chung vẫn hơn.

Ngọc Khê cũng không nói gì, chân Khương Sâm tuy rằng không thể hoạt động nhiều nhưng anh vẫn luôn muốn ở cạch giúp đỡ cậu, trong lòng Ngọc Khê có chút vui vẻ.

Trãi tấm da sói làm đệm giường trên xe trượt tuyết, đem người lên trên xe, trên người lại đắp thêm hai cái chăn, người này đã phát sốt rồi, Khương Sâm cho dùng thuốc hạ sốt người này cũng không tỉnh lại.

Ngọc Khê muốn đi qua gọi đại trụ ca, đang chuẩn bị đi thì đại trụ ca qua tới rồi.

"Thế nào rồi, có cần anh đi cùng không?" Đại trụ cúi đầu nhìn người trên xe.

"Đây là bị lợn rừng tấn công à, chắc được khoản một ngày rồi."

"Phát sốt luôn rồi, bọn em phải đi nhanh lên. Đại trụ ca anh hôm nay ngủ lại nhà em đi, em lo lắng nhị oa tam oa ở nhà."

"Được rồi, em đi đi. Không cần lo. Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."

"Bọn em đây đi đây." Ngọc Khê nói xong nhẹ nhàng run dây cương lên.

Bên ngoài tuyết rơi không lớn, tuyết rơi ở trên người cùng trực tiếp chảy rớt xuống dưới, tuyết này cũng không làm trời lạnh lắm.

Người nọ nằm ở phía sau xe trượt tuyết, Ngọc Khê cùng Khương Sâm ngồi ở phía trước, Khương Sâm khoác trên người là áo khoác làm bằng da gấu của cha Ngọc Khê. Xe trượt tuyết chạy trên đường lớn rất vững vàng ,thấy Ngọc Khê thở ra sương trắng, Khương Sâm cởi áo bành tô ra khoát lên trên người Ngọc Khê, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, nói "anh với em khoát chung cho ấm."

Lúc đầu Ngọc Khê muốn tránh, nghe xong lời này, ngược lại không có tránh đi. Ban đêm rất yên tĩnh, xe trượt tuyết chạy trên tuyết tạo ra âm thanh xoạt xoạt, bọn Bốn Mắt phía trước chạy rất yên tĩnh, dù âm thanh không lớn nhưng trong đêm tối vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Ngọc Khê tuy rằng cảm thấy có chút nóng, nhưng rốt cuộc cũng không rời đi cái ôm này, chỉ là cảm thấy nơi đó có chút không được tự nhiên. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Khương Sâm, Ngọc Khê nghĩ có thể là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Một đường đi đến bệnh viện, vào tới thị trấn, trên đường đi tuyết đã dần ít đi, cũng may xe trượt tuyết hai bên có chuẩn bị dùng bánh xe, chỉnh sửa một chút là có thể tiếp tục chạy tiếp, chỉ là tốc độ chậm hơn một chút.

Đến bệnh viện, đăng ký cho người bệnh nằm viện, hai người bận việc đến nửa đêm, trong lúc này người đó có tỉnh một lần, cũng không nói nhiều, chỉ là lưu lại một số điện thoại. Ngọc Khê gọi điện thoại đến số đó, người này nhà ở Hà Thị, người nhà khả năng đến sáng mai mới tới được, trong lúc này liền nhờ Ngọc Khê chăm sóc giùm.

Ngày hôm sau người trên giường đã tỉnh, tuy rằng còn sốt nhẹ nhưng đã tốt hơn rất nhiều, người này nói là vào rừng săn thú mới bị cắn, đối với cái lí do thoái thác này Ngọc Khê rất không tin tưởng. Cậu phát hiện người này cũng là người trong giới cổ võ, chẳng qua chỉ mới vừa tiến vào kỳ ám kình, lúc trước hắn bị thương nên cậu không có chú ý thôi.

 cha của Vu Phi đến đây, lúc Ngọc Khê nhìn thấy người vừa đến liền biến sắc, Khương Sâm cũng có chút kinh ngạc, bất quá nhìn Ngọc Khê không nói gì thêm, hắn cũng đè xuống nghi vấn trong lòng.

Ngọc Khê không có tâm tư gì để ở lại, giải thích một chút liền rời đi. Trên đường trở về Ngọc Khê vẫn luôn trầm mặc. Thẳng đến khi về đến nhà, nhìn nhị oa ở trong sân chơi tuyết. Đứng ở cửa lớn một hồi, đến khi nhị oa kêu cậu mới lấy lại tinh thần. Cảm xúc rất không tốt.

Khương Sâm nhìn bộ dáng của nhị oa, nhớ tới bộ dáng của người kia.

"Có cần anh tra một chút không."

Ngọc Khê đứng ở trong phòng lớn, nhìn ảnh chụp trên tường lắc đầu.

"Không cần đâu, cũng không có ý nghĩa gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro