CHƯƠNG 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tâm tình Ngọc Khê có chút không tốt, nhưng cũng sẽ không trong lúc năm mới lại biểu hiện ra ngoài, trừ bỏ Khương Sâm ngẫu nhiên phát hiện Ngọc Khê ngẩn người, những người khác cũng không có phát hiện ra tâm trạng của cậu.

Ngày hai mươi tám, nhị béo ca xách đến ít thịt lừa, lại nói tiếp nhà bọn họ đúng thật là chưa có ăn qua, Ngọc Khê hiện tại rất ít khi đi ra ngoài mua thịt, trong nhà dã vật nhiều.

Vừa vặn lúc trở về từ huyện có mua một ít cà rốt, Ngọc Khê băm nhuyễn rồi vo viên lại, làm thịt lừa chưng, giống như một cái nguyên bảo vậy, to cỡ nữa bàn tay người lớn, thịt hãm đều đoàn thành một đoàn, tam oa ăn đến sáu cái, ăn đến bụng trò vo, Ngọc Khê sợ bé ăn không tiêu, lại giúp bé xoa xoa bụng.

Từ sau khi tam oa phẫu thuật xong, bác sĩ nói bé cũng sẽ giống như những đứa bé bình thường khác, bất quá như thế nào thì khi mổ cũng bị tổn thương nguyên khí, về sau sợ là không thể béo lên được. Nhưng bộ dạng hiện tại hoàn toàn khác với những gì bác sĩ nói, chân nguyên lực quả thật hiệu quả kinh người, nhị oa tam oa thân thể đều vô cùng tốt. Tam oa ngày đó mặt dù té xuống nước, vậy mà đến sổ mũi cũng không có, có thể thấy được thân thể rất khỏe mạnh. Điều làm Ngọc Khê phát sầu chính là, đứa nhỏ này hình như hơi tròn rồi, năm trước may quần áo cho bé đều lớn hơn một tý, kết quả năm nay căn bản không mặc được nữa, sức ăn cũng lớn, bánh chẻo này nhiều dầu mỡ như vậy, Khương Sâm cũng chỉ mới ăn tám cái thôi, khẩu vị tốt như vậy, về sau còn không phải biến thành béo tròn sao.

"Ha ha, em cũng đừng sầu nữa, tuổi này của em ấy chính là thời điểm béo phì mà, em xem em ấy cả ngày đều chạy đi chơi, hành động cũng không ngu ngốc, có thể thấy được là rất khỏe mạnh, cho dù có béo cũng không có việc gì, chờ lớn lên chút nữa sẽ ốm lại thôi." Khương Sâm nhìn Ngọc Khê xoa bụng cho tam oa, mày nhăn lại, nghĩ thôi cung biết cậu nghĩ cái gì.

Ngọc Khê nở nụ cười một chút, nhéo mặt béo của tam oa béo, "Bất quá mới một năm thôi mà em ấy mập lên không ít, lúc nhị béo ca kết hôn tam thẩm ôm em ấy cũng không ôm nổi. Thực nhanh lớn ."

Tam oa cười hì hì trốn tránh, giống như không biết Ngọc Khê đang nói bé.

Nhị oa ăn xong , bỏ đũa xuống, "Tam oa so với Ngưu Ngưu còn béo hơn, em nhớ lúc Ngưu Ngưu bằng này cũng còn chưa béo đến vậy đâu."

Ngọc Khê nhu nhu đầu của nhị oa cười nói "vậy em có nhớ lúc em nhỏ như em ấy thì như thế nào không?"

"Em không nhớ rõ, trên tường không phải còn có ảnh chụp sao?" Nhị oa đúng lý hợp tình nói.

"Đúng rồi đợi lát nữa cho các đo nhiều cao cho các em, nhìn xem một năm nay có cao hơn không." Ngọc Khê đứng dậy dọn bàn, nhị oa cũng hỗ trợ.

"Lúc trước chúng em kiểm tra sức khỏe, em có một thước ba năm."

"A, trong lớp em ngồi hàng phía trước phải không." Nhị oa so với bọn trẻ cùng lớp nhỏ hơn hai ba tuổi, lúc trước đến trường cũng coi như là đi học sớm, khi đó bé mới sáu tuổi, trong thôn tiểu học quản không nghiêm, bên trong huyện* giống nhau đều là bảy tuổi tám tuổi mới đi học tiểu học năm nhất, còn có cái học trước ban. Sau lại lại nhảy lớp một năm, cậu quên mất nhị oa là nhỏ tuổi hơn so với mấy đứa trẻ đang học chung.

*huyền trong(không biết nó nghĩa gì mình gọi luôn là trong huyện)

"Em trong lớp là nhỏ nhất phải không, có người ăn hiếp em không?"

"Không có." Nhị oa lắc lắc đầu. Bé tự nhiên sẽ không nói cho anh trai, mấy người ăn hiếp bé điều bị bé thu thấp rồi. Giáo viên nói đứa trẻ ngoan sẽ không đánh nhau, cái này thì không tính là bé đánh nhau đi, hẳn là chỉ xem như tự vệ, cái này không cần nói cho anh bé biết, miễn cho anh bé lại lo lắng. Anh bé lợi hại như vậy, làm em cũng không thể kém được, tuy rằng anh trai không có dạy bé cái gì đâu, chỉ là Khương ca có dạy cho bé vài chiêu thức đơn giản, hừ, đám người kia quá yếu.

Ngọc Khê không biết trong đầu nhị oa đang nghĩ như thế, trong lòng cậu em trai vẫn luôn là đứa bé rất nghe lời, hơn nữa trong trường học giáo viên cũng không nói gì. Khương Sâm so với Ngọc Khê nhìn rõ ràng hơn, hai đứa em trai này của Lâm Ngọc Khê lão Nhị bình thường ở trước mặt Ngọc Khê rất thành thật, rất nghe lời, chỉ là ở trước mặt bạn cùng lứa hay là những đứa trẻ lớn hơn thì điều là đại ca, xa không nói con nít dưới mười hai tuổi trong thôn trên cơ bản đều phục bé.

Khương Sâm cảm thấy như vậy không có gì không tốt, hắn mặt lạnh nghĩ, hai em trai của Ngọc Khê tương lai đều rất tốt, hai bé tâm nhãn tuyệt đối nhiều hơn so với Ngọc Khê. Như vậy cũng tốt, sẽ không chịu thiệt. Ngọc Khê tương lai cho dù có để hai bé độc lập cũng có thể yên tâm.

Khương Sâm nghĩ như vậy cũng theo bản năng dạy hai bé một ít cách làm người, tuy rằng chỉ là ngày thường nhắc nhở hoặc là dẫn đường một chút mà thôi, nhìn giống như là chưa dạy cái gì cả, chính là tích tiểu thành đại, cuối cùng cũng sẽ có hiệu quả. Như vậy tương lai Ngọc Khê cũng có thể bớt lo hơn. Cứ như vậy , Khương Sâm không chỉ dạy nhị oa cách đánh nhau mà không bị thu thiệt, còn dạy bé như thế nào để đi thu phục nhân tâm, cuối cùng bé đem một người ăn hiếp bé xử lý xong, còn không có người nói bé không tốt.

Cho nên nói muốn nói giáo dục hài tử, Ngọc Khê so ra kém Vĩnh Tuệ thiền sư thậm chí còn cũng không giống Khương Sâm có thể nhìn thấy lòng người, thiện thêm dẫn đường. Cậu đối với hai em trai quá bao dung.

Ngọc Khê đo chiều cao của hai bé xong, nhị oa hiện giờ đã gần một thước ba tám, so với hồi kiểm tra sức khỏe trung tuần tháng chín thì cao hơn nữa xut tam ly mễ*, lớn lên rất nhanh. Tam oa cũng một thước nhiều một chút, vóc dáng cũng đang phát triển bình thường, bất quá dựa theo hắn tình huống thân thể mà nói, này một năm bộ dạng lớn rất nhanh.

*1 thước ở trung là 33cm nhưng mình nghĩ cái này có thể là 1 thước tây(1m), lần trước là 1 thước 35, lần này 1 thước 38.Cứ cho là cao hơn 3cm đi chứ mình cũng không biết tính như nào.

Ngọc Khê nhìn kết quả thì rất vui mừng, để cho hai bé ra ngoài chơi.

"Tương lai nhị oa tam oa khẳng định so em lớn lên cao hơn. Em không cần để ý cái này đâu." Khương Sâm nhìn Ngọc Khê ghi số đo chiều cao vào sổ thi nói.

"Làm sao anh biết bọn nhóc cao hơn em?" Ngọc Khê một bên viết một bên hỏi.

"Có cái gì không biết , nhị oa tam oa vừa nhìn là thấy khung xương lớn rồi, bộ dạng khỏe mạnh, ngược lại em như thế nào cũng không mập được." Khương Sâm vừa nói vừa ngắm Ngọc Khê, Ngọc Khê hiện giờ đã cao một thước bảy bốn, đáng tiếc khung xương nhỏ, nhìn có chút yếu. Mà ngay cả hắn cũng thường xuyên xem nhẹ sức của Ngọc Khê.

"Ha ha, hai em ấy giống cha của em." Ngọc Khê cười nói, tiện tay đem nhật ký trưởng thành khỏe mạnh nhị oa tam cất vào.

"Đúng rồi, không gian kia của anh có thể đi vào không?"

"Anh thử một chút, có thể đi vào, bất quá mỗi lần thời gian quá ít, anh thân thể còn không thích ứng tình huống bên trong. Như thế nào cũng chờ chân tốt hơn mới có thể tu luyện. Tự nhiên sử dụng không gian sợ là phải đợi một khoản thời gian nữa."

Khương Sâm nói rằng cái này cũng rất bất đắc dĩ, hắn có thử tiến vào không gian một lần, đáng tiếc lần này tiến vào trực tiếp tiến vào trong viện, nơi đó linh khí thật sự rất nhiều thiếu chút nữa làm hắn bị nội thương, hắn đã nghĩ nếu là Ngọc Khê khẳng định sẽ không có việc gì.

"Đúng rồi anh từ trong đầu tìm được biện pháp chế tác chìa khóa, chờ anh chỉnh lý một chút, lại làm một cái chìa khóa không gian, đến lúc đó em có thể đi vào. Anh hiện tại muốn dẫn người vào còn có chút khó khăn."

"Cái không gian kia là truyền thừa của anh, vốn là anh kế thừa nó. Em đi vào không tốt."

"Cái này là không gian truyền thừa của anh, chỉ cần anh nói là được. Quyết định như vậy đi, hiện tại những tư liệu kia còn có chút loạn, anh phải chỉnh lý một chút, tranh thủ làm ra chìa khóa không gian sớm một chút."

Thấy Ngọc Khê còn muốn nói gì đó, hắn còn nói "em nếu có chìa khóa không gian, hai chúng ta cho dù ở cách xa nhau, cũng có thể thông qua không gian mà liên hệ với nhau, như vậy xem như nếu có gì nguy hiểm thì cũng có đường lui. Vậy cũng là là giúp anh."

Khương Sâm không quan tâm Ngọc Khê cùng hắn chia sẻ không gian này, thậm chí vạn phần chờ mong, như vậy bọn họ liền có được bí mất chung, như vậy giống như là đã tiến được thêm một bước. Ngọc Khê đối với tình cảm còn có chút ngây thơ. Khương Sâm cũng không muốn làm cậu sợ, Ngọc Khê còn trẻ tuổi, hắn còn nhiều thời gian.

Nghe hắn nói như vậy, Ngọc Khê cũng không kiên trì, bất quá trong lòng cũng rất tò mò cái không gian kia, lần trước cậu nóng lòng cứu Khương Sâm ra, không có nhìn kỹ, trong lòng vẫn là rất ngạc nhiên, huống chi cậu thấy trong viện còn có chút thực vật, những thực vật đó thì như là linh thực, cũng không biết có tác dụng gì.

Hai người đang nói chuyện trong phòng, thì nghe bên ngoài có tiếng động, Ngọc Khê đứng ở cửa đông phòng chờ

"Đại trụ ca, có chuyện gì sao?"

"Không có gì chuyện gì, cậu cả anh đưa đến hai con gà, năm trước cũng giết vẫn còn đủ ăn, chị dâu em kêu anh mang qua cho em."

"Trở về giúp em cám ơn chị dâu." Ngọc Khê cũng không từ chối, nhà hai người bọ họ đều giống nhau như chung một nhà, khiêm nhượng ngược lại tổn thương hòa khí.

"Cám ơn cái gì chứ, lức trước em làm cho mười sống con thỏ còn sống tốt, chị dâu em còn muốn cám ơn em đó. Hai con gà này là nhà cậu anh nuôi, không đáng kể chút nào". Lâm Minh Phi ngồi ở kháng bên cạnh nói. Hắn có bốn cậu cả, mẹ hắn ở nhà mẹ đẻ vẫn là con gái cưng, hộ khẩn, bọn họ quan hệ vẫn rất tốt.

"Mọi người nuôi sống, em cũng bớt việc, em còn có việc muốn nhờ tam thẩm giúp nè, sang năm em muốn nuôi mấy con gà, anh giúp em nói với tam thẩm một tiếng, đến lúc đó cho em nuôi mấy con gà trống."

"Được thôi, cũng không phải chuyện gì lớn." Đại trụ không quan đồng ý.

Ba người nói sang chuyện khác, nói đến chuyện trên núi. Lâm Minh Thanh cùng Lâm Minh Phi đều từng là phòng hộ viên, tuy rằng thiếu mỗi tháng mấy trăm đồng tiền, chính là hàng năm vào núi tiền thu so với rừng phòng hộ viên cố định tiền lương cao nhiều. Thời gian còn tùy ý, cũng có thể chiếu cố trong nhà, huống chi bọn họ hiện tại đối luyện võ nắm chặt rất nhiều, liên quan Lâm Minh Viễn đều tính thượng, anh em Lâm gia, đều có loại cảm giác như ẩn sĩ trên núi, hiện giờ công phu đều rất vững chắc .(khúc này không hiểu lắm)

Đại trụ ca trở về không lâu, Lâm Minh Thanh lại tới nữa, lần này mang theo em vợ đến, Ngọc Khê biết người em vợ Lâm Minh Thanh, sau khi vợ Lâm Minh Thanh đến thì cùng đến theo, là học sinh sơ tam, có lẽ là chị của hắn vẫn luôn ngóng trông em trai có tiền đồ, đứa nhỏ này cũng biết chị gái không dễ dàng, rất cố gắng học tập, vốn chị của hắn muốn cho hắn đến đây chơi, nào nghĩ đến vậy mà khi lại đây, cứ ở ngay tại trong nhà học tập, Ngọc Khê hai ngày này vội vàng, hôm nay vẫn là lần đầu gặp.

"Còn có hai ngày nữa là năm mới, hắn sẽ trở về, anh liền dẫn nó lại đây cho biết nhà." Lâm Minh Thanh đối với Ngọc Khê nói, "Đúng rồi hắn sang năm thi trung học, anh nghĩ cho thằng bé đến trường của em học, đến lúc đó em giúp đỡ chiếu cố một chút."

Ngọc Khê vừa nghe thì biết đứa nhỏ này học tập không tồi, gật đầu ứng "Không thành vấn đề. Có gì tìm em là được, nếu học tập có vấn đề, em cũng có thể giải đáp."

Vương Tranh vào nhà vẫn luôn có vẻ thực ngại ngùng, nghe xong Ngọc Khê nói mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Ngọc Khê, bất quá chờ lúc Ngọc Khê nhìn về phía hắn, lại cúi đầu xuống.

Lâm Minh Thanh nhìn dáng vẻ của hắn, dùng sức nhu nhu đầu của hắn, "em nói em tính tình này như thế nào một chút không giống chị của em, rất ngại ngùng. Chờ mùng hai anh với chị của em trở về, em thu thập một chút, về sau liền ở cùng chúng ta, như thế nào cũng phải sữa cái tính này của em."

Vương Tranh đỏ mặt một mảnh có chút buồn bực xấu hổ, nhưng cũng không tránh đi, làm Lâm Minh Thanh đem hắn tóc nhu thành một đoàn. Đối cái người anh rể này hắn vẫn rất kính trọng .

Ngọc Khê cười cười, cảm thấy Lâm Minh Thanh sau khi thành thân xong cả người đều ổn trọng nhiều, trước kia hắn rất quậy nha..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro