CHƯƠNG 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có chuyện gì vui bằng anh em một nhà vui vẻ hạnh phúc chứ. Hiện tại có mấy nhà quan hệ rất tốt với nhà Ngọc Khê, ở cùng nhau đều rất náo nhiệt, trong thôn có không ít người mượn tiếng  Ngọc Khê đi kinh đô làm việc, hai năm nay kiếm được không ít tiền, trong thôn có mấy nhà đã xây lên nhà mới luôn rồi.

Cho nên năm nay nhà Ngọc Khê phá lệ náo nhiệt, có không ít người trẻ tuổi lại đây chúc tết, Ngọc Khê dù sao vẫn còn nhỏ, trưởng bối tất nhiên sẽ không lại đây, nhưng sẽ kêu người trẻ tuổi trong nhà lại đây để kéo gần quan hệ lẫn nhau.

Cứ như vậy nhà Ngọc Khê biến thành nhà trẻ luôn rồi, lớn một chút thì ở cùng Ngọc Khê, nhỏ như nhị oa tam oa thì chơi cùng hai bé. Mấy đồ ăn vật trong nhà như đậu phọng, hạt dưa, lê đông lạnh, mứt dùng để dãi khách hết rất nhanh. Mấy đứa trẻ vừa chơi vừa ăn, làm cho cả nhà Ngọc Khê tròn lên trông thấy.

Ngày mùng ba nhà Ngọc Khê đón vị khách không mời mà đến. Mấy đứa nhỏ trong thôn hôm nay về thăm họ hàng nên nhà Ngọc Khê cũng yên tĩnh hơn. Nhàn rỗi không có việc gì làm, Ngọc Khê cùng Khương Sâm bắt Đại Bạch lại mặc cho nó cái quần mà xanh biếc để nó lắc lư qua lại trong thôn, mọi người nhìn xem thấy chơi đặt biệt vui, tam thẩm lục thẩm cũng vô giúp vui, may cho nó vài món áo lông ngắn, sợi len là Ngọc Khê đưa , cừu trong nhà cho rất nhiều lông, chất lượng rất tốt, Ngọc Khê cũng tặng cho mỗi nhà một ít.

Tam thẩm lục thẩm dùng số len còn lại mà may không uổng phí một chút nào, hai ba giờ liền xong một cái, còn rất đa dạng.

Lúc chưa đến năm mới, tam thẩm may cho Ngưu Ngưu với tam oa mỗi đứa một bộ áo bông màu đó rất vui tươi, thuận tay cũng may cho nó một bộ, đãi ngộ của nó bây giờ cũng giống như hai đứa bé luôn rồi. Có lẽ do thường xuyên mặc quần áo mà bây giờ hầu như hai chân trước không chạm đất luôn rồi, chỉ dùng hai chân sau nhảy mà thôi, cặp chân kia càng nhìn càng giống chân chuột túi. Không biết sáng nay ai mang cho nó đôi giày màu đỏ năm ngoái của tam oa, mang trên chân nó vừa khít, chắc là nó cảm thấy rất đẹp, đặc biệt mang đến lắc lư trước mặt Ngọc Khê.

Ngọc Khê nhìn thấy thì cảm thấy rất vui, đúng là thiên tài mà, Thập tam thái bảo nhà nó cũng không so được với nó đâu, càng xem càng thấy chơi rất vui, dứt khoát lấy ra mấy miếng da nhỏ, suy nghĩ làm cho nó một đôi giầy. Khương Sâm cũng vô góp vui bảo làm cho nó một cái mũ quả dưa nhỏ. Hai người hăng hái lăn qua lăn lại, lúc thì đo chân lúc lại văn vê cái đầu, chơi đến rất là vui vẻ, lại nghe thấy tiếng chó sủa ở cửa lớn.

Ngọc Khê đi ra ngoài, liền thấy cha con Vu Phi đang đứng ở cửa lớn, "Lâm tiên sinh năm mới vui vẻ." Vu Chấn Hải cha của Vu Phi cười chắp tay nói.

"Vu tiên sinh năm mới vui vẻ." Vào cửa thì đều là khách, Ngọc Khê cũng không thể đem người đuổi đi, bất quá biểu tình lại rất lạnh nhạt. Cũng không có quá nhiều nhiệt tình.

Ngọc Khê theo bản năng không mang cha con họ vào phòng đông phòng, mà là đem hai người vào bên tây phòng.

"Lúc trước tiểu Phi bị thương, nếu không nhờ ngài giúp đỡ thì chỉ sợ hôm nay cũng không thể đứng ở đây được rồi, tôi hôm nay mang thần bé đến đây, thứ nhất là muốn cám ơn ân cứu mạng của ngài, thứ hai là cho ngài bái cái lúc tuổi già."(không hiểu câu này). Vu Chấn Hải nói chuyện rất khách sao, thậm chí dùng tới kính ngữ, Ngọc Khê vừa nghe liền biết người này tám chín phần mười là đã biết cậu cũng là người của giới cổ võ, nếu chỉ dựa vào ân tình cứu giúp, thì một người hơn bốn mươi tuổi thế này cũng không cần phải khách khí với cậu như vậy đâu.

"Cũng không tính là chuyện gì lớn, Vu tiên sinh không cần khách sáo như vậy đâu, gặp phải chuyện như vậy cũng không thể thấy chết mà không cứu." Ngọc Khê cười khẽ một chút, cũng không nói đến chuyện của Đại Hoàng.

Lúc này, Khương Sâm một tay chống nạng, một tay bưng khay trà lại đây.

"Khương tiên sinh." Vu Phi không nghĩ tới Khương Sâm cũng đây, thấy hắn đến thì nhanh chóng đứng lên, Vu Chấn Hải chậm chút mới đứng lên.

"Hai vị mời ngồi không cần phải khách sáo." Khương Sâm đem khay đặt ở cái bàn trên kháng, "Đây là trà sơn đinh tử nhà làm, tuy rằng không tính là quý báu gì nhưng cũng là một loại đặc biệt khác, mời hai người uống thử."

Vu Chấn Hải có chút kinh ngạc, hắn biết Khương Sâm cùng Lâm Ngọc Khê là bạn bè, nhưng nhìn hiện tại có thể thấy là rất thân thiết. Lại nhìn Lâm Ngọc Khê trên mặt không có gì thay đổi, đem suy nghĩ này đè xuống.

Kế tiếp toàn Khương Sâm nói chuyện, Lâm Ngọc Khê chỉ ở một bên phụ họa mà thôi, có hơi trầm mặc, cha con Vu Chấn Hải thì nghĩ có lẽ tính cách của Lâm Ngọc Khê là như vậy, cũng không để ý nhiều.

Hai cha con này ngồi hơn bốn mươi phút liền đứng dậy tạm biệt, Khương Sâm mời hai người ở lại ăn cơm, cũng không kiên quyết, khách khí một chút rồi thuận thế đưa hai người rời đi, Ngọc Khê đi theo ở phía sau, đưa đến cửa lớn.

Đúng lúc này, tam oa đột nhiên từ bên ngoài chạy đi vào, "anh ơi, trong nhà lại có khách hả? Bên ngoài là xe của ai vậy ?" Bé mới đi chơi về, thì thấy ở cửa nhà có chiếc xe có rèm che.

Ngọc Khê mày nhíu một chút, vươn tay đem bé ôm lấy, để mặt bé hướng về phía mình. Bất quá cậu lại nghĩ, rất cám ơn thân hình mập mạp của tam oa.

"Đây là em trai của cậu đi. Đến đây bác trai cho tiền mừng tuổi nào." Vu Chấn Hải cảm giác Lâm Ngọc Khê hình như có chút không vui, ông cũng không biết tại sao, nhưng ông hy vọng có thể bù lại một chút.

"Vu tiên sinh không cần đâu." Ngọc Khê từ chối một chút.

"Ai, đây là cho bé mà." Vu Chấn Hải biểu hiện ra vô cùng gần gũi.

Ngọc Khê chỉ có thể nhận lấy, cứ đứng ở cửa từ chối như thế này lỡ một lắc có người đến liền không xong.

Nhìn xe khởi động rời đi, Ngọc Khê trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi lúc Khương Sâm cùng bọn họ nói chuyện Ngọc Khê sử dụng đạo tng chân kinh trong dịch thuật nhìn một chút, trên cơ bản đã có thể xác định, huống chi cậu mơ hồ dự cảm. Chuyện này đã chắc tám chín phần mười .

"Cha nói xem Lâm Ngọc Khê có phải hay không có ý kiến với chúng ta? Con cảm giác cậu ta hôm nay so với ngày đó ở bệnh viện lãnh đạm rất nhiều." Vu Phi vừa lái xe vừa nói, bởi vì đang ở trong thôn nên xe chạy rất chậm.

Vu Chấn Hải cũng không biết nguyên nhân, "Chờ trở về rồi bàn bạc một chút đi, nhà chúng ta tuy rằng đã không tham dự vào những chuyện trong giới cổ võ, nhưng bạn bè vẫn còn rất nhiều, huống chi Lâm Ngọc Khê này còn có Khương Sâm cũng không phải người bình thường. Ngươi —" mới nói được đến đây, Vu Chấn Hải đột nhiên nhìn thấy phía trước đi đến một bé trai khoản tám tưởi, khuôn mặt của bé trai nhìn rất quen thuộc. Quá giống.

"Cha làm sao vậy?" Vu Phi phát hiện cha dừng lại một chút, nghiêng đầu sang hỏi. Kết quả nhìn thấy khuôn mặt giật mình của cha mình.

" Đứa bé đó..." ánh mắt Vu Chấn Hải nhìn theo bé trai, lúc này cả hai bên đã ở rất gần nhau,Vu Phi cũng nhìn thấy, "Đây là có chuyện gì?" Vu Phi nhu nhu ánh mắt, cảm thấy mình bị hoa mắt rồi.

Xe cùng bé trai đã đi ngang qua nhau, Vu Phi theo bản năng phanh xe lại, "Cha, con không nhìn lầm đi, Thanh Thanh sao lại ở này."

"Đây không phải là Thanh Thanh." Vu Chấn Hải trong mắt mang theo nghi hoạc cùng một ít kinh hỉ.

"Không phải? Sao lại giống nhau như vậy?" Vu Phi kỳ quái quay đầu.

Khi hai cha con vẫn còn đang khiết sợ, Vu Chấn Hải đã thấy đứa bé kia đi qua cầu đá, bên kia chỉ có một ngôi nhà mà thôi.

"Vu Phi, Lâm Ngọc Khê có phải có hai em trai hay không?"

"Đúng vậy, cậu ta có hai đứa em trai, một tên là Lâm Ngọc Hồ, năm nay bảy tuổi, một tên Lâm Ngọc Hải, năm nay năm tuổi."

Vu Chấn Hải nói một câu "Đi về trước." Nói xong liền nhắm hai mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì.

"Anh khi nãy đi về em nhìn thấy một chiếc xe, là tới nhà chúng ta sao?" Nhị oa uống một hớp nước nói.

Ngọc Khê đang thu dọn đồ đạc thì ngừng một chút, "em nhìn thấy xe sao? Bọn họ có nhìn thấy em không?"

Nhị oa m thấy câu hỏi của anh trai có vấn đề, "chắc là thấy được đi, bọn em đi đói đầu với nhau mà."

Ngọc Khê thở dài một hơi, cúi đầu dọn dẹp mấy miếng da lại, hiện tại cậu cũng không có lòng dạ nào thảnh thơi.

"Em cũng đừng lo lắng, chuyện cũng lỡ rồi, còn không bằng thản nhiên đối mặt." Khương Sâm hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Ngọc Khê, thật sự là người kia với Lâm Thái quá giống, tựa như khi Trương Chí Huy vừa nhìn thấy Lâm Ngọc Khê liền nhận ra cậu là là con trai em gái mình vậy, nhìn đến người này liền không thể không hoài nghi ông ta cùng Lâm Thái có quan hệ. Mà nhị oa tam oa kế thừa tướng mạo chữ bát phân của Lâm Thái, tam oa còn đỡ một chút, bởi vì mặt đều béo trò nhìn không quá rõ ràng, nhị oa thì không cách nào che dấu được, ôm tâm lý may mắn không bằng tính toán sớm một chút.

"Anh giúp em tra một chút đi, em muốn biết tình hướng gia đình bên đó." Kỳ thật lúc ở bệnh viện nhìn thấy Vu Chấn Hải, trong lòng cậu đã đè nặng một tảng đá, như bây giờ cũng tốt, ông trời đã thay cậu quyết định rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro