CHƯƠNG 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tốc độ điều tra của Khương Sâm rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã có được tin tức, nhà Ngọc Khê một năm trước đã lấp điện thoại để tiện liên lạc.

Nhìn tư liệu mà Khương Sâm mang đến, Ngọc Khê có chút trầm mặc.

"Vu gia là gia tộc khá lớn ở phương Bắc, cũng là một gia tộc cổ võ, chẳng qua hơn ba mươi năm trước đã không tham gia vào chuyện của giới cổ vỏ nữa rồi, về sau quốc gia an ổn trở lại, giới cổ võ lại tiếp tục ngẩn đầu lên, nhưng nhà họ vẫn không có động thái gì cả. Mấy lần giao lưu cũng không tham gia, hiện giờ cũng không bằng gia tộc cổ võ hạng ba." Khương Sâm giới thiệu nói.

Ngọc Khê nhìn vào quan hệ gia tộc rồi nói "Vu gia là đại gia tộc, hiện giờ cũng rất thịnh vượng, những năm trước đây phương Bắc nhiễu loạn, vơ vét được không ít tiền, hiện giờ người cầm quyền ở Vu gia đều tiến vào giới kinh doanh, hai ba năm trước ở Hạc Thị thầu mấy quận mỏ, phát triển không tồi.

"Người nhà họ Vu sống thọ, hiện giờ Vu gia có ba nhánh tương đối thân cận, lợi thế lớn nhất chính là nhánh của Vu Chấn Hải, người kiểm soát gia sản ở Vu gia là Vu Trung cha của Vu Chấn Hải, có thể nói gia nghiệp hiện nay đều là Vu Trung một mình lèo lái, cha của Vu Trung là Vu Tĩnh Trần cũng còn sống, là người duy nhất vẫn còn liên hệ với giới cổ võ, về sau cho dù có cho con cháu tập võ cùng giới cổ võ cũng không có liên hệ gì ." Cũng là vì vậy nên Khương Sâm cũng không đối với gia tộc họ cũng không có hiểu biết sâu, hiện tại xem tư liệu thì không phải Vu gia không tu tập cổ võ chỉ là không trao dổi với người ngoài mà thôi.

Ngọc Khê ý bảo hắn nói tiếp đi, chỉ có thể nhớ được ý đại khái mà thôi.

"Vu Trung lớn tuổi, hiện giờ dưới quyền đều là mấy đứa con phụ trách quản lý, chi này của Vu Chấn Hải chính là chi trưởng tôn, Vu Chấn Hải còn có hai chị gái, ba người em trai, một em gái." Khương Sâm tạm dừng một chút, "Nghe nói Vu Chấn Hải Tam đệ Vu Chấn Nghiệp còn có một anh trai song sinh, chỉ là sinh ra không bao lâu, thì người anh trai trai này liền biến mất. Cụ thể xảy ra chuyện gì thì không có điều tra ra, nhưng là có thể xác định chính là năm Vu Chấn Nghiệp sinh ra thì Vu gia rời đi giới cổ võ."

Tờ giấy trên tay Ngọc Khê đã bị cậu bóp nát, sắc mặt cũng không tốt, hồi lâu mới nói, "Nói cách khác Vu gia có khả năng không phải cố ý vứt bỏ?"

Khương Sâm nắm chặt tay Ngọc Khê, "Cơ bản có thể xác định. Anh vẫn còn chưa có điều tra ra, Vu gia năm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi Vu Chấn Nghiệp đầy tháng không bao thì người mẹ cũng mất bệnh nặng, đến hiện tại vẫn chưa khỏe hẳn, nếu không phải Vu gia tận tâm chăm sóc thì cũng không sống đến hiện tại. Chuyện này chỉ có thể để Vu gia giải thích nghi hoặc mà thôi, chuyện đã qua nhiều năm như thế, rất nhiều chuyện cũng không có biện pháp tra ra."

"Em hồi nhỏ chỉ biết cha không phải do ông nội sinh ra, sau khi ông nội qua đời, mỗi lần cha cùng tam thúc uống rượu là rất lại nhớ ông bà nội, nhớ công ơn nuôi dưỡng của ông bà nội, cũng rất buồn khổ, cha không hiểu nổi nhà nào sẽ đêm một đứa bé mới đày tháng ném vào nơi tuyết rơi như thế này, thời tiết ở đây ban đêm có thể xuống dưới âm bốn mươi năm mươi độ, nếu ông nội gặp trễ một chút thôi, chỉ sợ rằng cha cũng không sống nổi. Cha rất muốn tìm lại người nhà, không phải để nhận lại người thân mà chỉ muốn hỏi bọn họ tại sao lại có thể ném cha lại ở trong tuyết như thế".

Ngọc Khê nhìn hình của cha trên tường, kết thúc hồi ức, "Đáng tiếc cha không có manh mối gì, tã lót, quần áo của cha khi đó không phải là đồ mà người ở nông thôn có thể có được, anh có biết khi em nhìn thấy Vu Chấn Hải là cảm giác gì không? Cảm giác vận mệnh thật biết trêu đùa."

Ngọc Khê nở một nụ cười châm chọc, " cha tìm lâu như vậy, đến lúc qua đời cũng không tìm được, lúc cha mất rồi thì lại xuất hiện, có ý nghĩa gì đâu chứ. Cho dù không phải là bị vứt bỏ cũng không có ý nghĩ, người muốn biết đáp án cũng đã mất rồi"

Khương Sâm khoát tay lên vai Ngọc Khê, an ủi trong im lặng.

Ngọc Khê nở nụ cười chăm biếm, nằm ở trên kháng, hai chân rũ xuống ở mép giường, nhắm mắt lại.

Trong lòng cậu có chút không thoải mái, Lâm gia là một gia tộc rất truyền thống, lúc trước ông nội vì nhặt về một đứa bé mà náo loạn không thôi, vì để vào gia phả mà náo ra không ít mâu thuẫn, ông nội thậm chí phải dời đến nơi đây mà sống, phải biết ba mươi năm trước, chung quanh nhà bọn họ đều không có người sinh sống, mỗi thôn đều có một đoạn khoảng cách, khi đó dã thú cũng nhiều, không cẩn thận thì có thể sẽ bị sói vây quanh, chỉ có một nhà sinh sống mà thôi.

Hình như trước khi nhặt được Lâm Thái thì Lâm Dũng cũng đã quyết định nhận một đứa bé trong tộc là con thừa tự, về sau bởi vì có Lâm Thái mà thay đổi chủ ý, Ngọc Khê cũng không rõ ân oán năm đó chỉ là có nghe tam thúc nói qua một ít mà thôi.

Ngọc Khê không quan tâm Vu gia, cho dù cậu là con cháu Vu gia thì cũng không có gì ảnh hưởng đến cậu, chỉ là cậu khổ sở thay cha mình mà thôi.

Hiện tại ngẫm lại thì đúng là không ai có thể nắm bắt được vận mệnh mà, cha mẹ đều là sau khi qua đời mới tìm được người thân, cuối cùng cũng không thể bù đắp được tiếc nối.

Vu gia đến sớm hơn Ngọc Khê nghĩ, sáng sớm ngày mùng bảy, đã có hai chiếc xe đến trước nhà Ngọc Khê. Cả nhà mới ăn sáng xong, Ngọc Khê chuẩn bị mang nhị oa tam oa lên núi chơi, hai ngày trước tuyết rơi nhiều, Ngọc Khê tính mang theo hai bé đi trượt tuyết. Kết quả còn không chưa ra khỏi nhà thì thấy hai chiếc xe mở ra trước nhà họ rồi.

Khương Sâm hai ngày nay đều khuyên nhủ cậu, tuy rằng trong lòng còn có chút không thoải mái, nhưng Ngọc Khê cũng không hề bài xích. Giờ thấy người tới cũng rất bình tĩnh.

Có sáu người Vu gia đến, chiếc xe có rèm che đằng trước ngừng một lúc người trên đó mới bước xuống xe, khi người này bước xuống, nhị oa kêu lên một tiếng "cha...", bởi vì kinh ngạc nên tiếng kêu cũng không lớn, Ngọc Khê vươn tay kéo vai của nhị oa lại, nhẹ nhàng nhéo một chút. Nhị oa ngẩng đầu lên nhìn cậu, trông rất là kinh ngạc.

Tam oa cũng nắm lấy tay áo Ngọc Khê, hiển nhiên bé cũng bị khuôn mặt giống cha như đúc đó làm kinh hãi rồi, tuy rằng bé căn bản không nhớ rõ hình dáng của cha như thế nào, nhưng Ngọc Khê cũng chưa từng che dấu những bức ảnh của cha, mỗi một tấm hình đều sẽ kể cho bé nghe câu chuyện đằng những tắm hình đó, thời gian dài, tam oa tuy rằng không nhớ rõ về, nhưng cũng biết mình cha mình là người như thế nào, cũng hiểu rõ về cuộc đời của cha.

"Ông ấy không phải là cha." Nhị oa trầm giọng nói. Người này tuy rằng giống cha nhưng bộ dạng lại trắng hơn một tý, dáng người cũng gầy hơn, nhìn tổng thể thì yếu hơn cha mình.

Trong khi nhị oa nói chuyện, thì người trên hai chiếc xe cũng đã đi xuống, trừ người đàn ông đó thì còn một đứa bé khoảng chừng mười một mười hai tuổi, trông rất giống nhị oa, nếu hai đứa bé mà mặc quần áo giống nhau thì bảo là anh em sinh đôi cũng tin được.

Sau đó lại xuống tiếp hai cụ ông cụ bà, cụ bà trông có vẻ rất gầy yếu, nếu không phải được Vu Phi giúp đỡ, chỉ sợ cũng không thể đứng thẳng được. Sắc mặt cũng không tốt. Mặt khác cụ ông trông rất có tinh thần, quần áo ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, nắm tay cụ bà, hết sức quan tâm, có thể nhìn ra tình cảm hai vợ chồng rất tốt.

Vài người xuống xe thì liền nhìn thấy Ngọc Khê cùng hai em trai, cụ bà liếc mắt một cái đã thấy nhị oa, cả người kích động không thôi, đôi mắt đều đỏ lên rồi, cụ ông bên cạch cũng rất kích động.

"Lâm Ngọc Khê." Vu Chấn Hải kêu tên Ngọc Khê, lúc trước ông vẫn luôn khách khí kêu Ngọc Khê là Lâm tiên sinh. Hiện giờ cũng không biết nên sửa lại như thế nào.

Ngọc Khê thở dài, "trước tiên vào nhà cái đã."

Dựa vào tu vi hiện giờ của cậu thì liền biết thân thể bà nội không tốt nguyên nhân lớn nhất là do suy nghĩ quá nhiều, cùng với đau thương làm tổn hại sức khỏe. Có lẽ bốn mươi năm này họ vẫn luôn tìm kiếm.

Vu Chấn Hải thấy thái độ của Lâm Ngọc Khê, thì biết là đứa nhỏ này hiểu rõ tất cả, chả trách đối với hai cha con họ lại có thái độ lưỡng lự như thế.

Đoàn người đi vào phòng, nhị oa tam oa cũng nhịn không được mà nhìn khuôn mặt của Vu Chấn Nghiệp, hai bé so với ngày thường trầm tĩnh hơn nhiều. Từ khi nhìn thấy Vu Chấn Nghiệp các bé đã không buông tay Ngọc Khê ra.

Vài người đi vào nhà giữa, Khương Sâm đã đem cửa mở ra, nhìn tình huống này thì còn cái gì không rõ nữa, Khương Sâm nhìn sắc mặt của Ngọc Khê, tốt hơn so với ngày hôm đó nhiều. Trong lòng thoáng buông.

Lần này Ngọc Khê đem bọn họ đưa đến đông phòng, người Vu gia vừa vào cửa đã nhìn thấy những tấm hình treo trên tường, cụ ông nhìn tấm hình đại gia đình ở giữa, nước mắt liền chảy ra, "Tứ nhi... mẹ tới chậm rồi." Cụ bà tức khắc liền sụp đổ, một chút sức lực cũng không có, ngã xuống, Ngọc Khê nhanh tay đỡ lại kịp, vận khí truyền qua một chút chân nguyên lực, căn bản không dám cho nhiều, thân thể cụ bà quá kém , căn bản không chịu nổi, nhưng vẫn có thể duy trì làm cho cụ bà không bị ngất xỉu.

Ông Vu nhìn cụ bà đã tỉnh, nước mắt cũng rớt xuống. Hai anh em Vu Chấn Hải Vu Chấn Nghiệp vội vàng lại đỡ.

Ngọc Khê dìu cụ bà đến đầu giường đặt gần lò sưởi nằm xuống, "Nhị oa lấy cho anh ly nước ấm."

"Dạ." Nhị oa đáp một tiếng rồi bỏ chạy đi ra ngoài, Khương Sâm sợ bé sốt ruột sẽ bị bỏng nên chống nạng đi theo ra ngoài.

Lác sau nhị oa đem nước vào, còn cầm theo cái muỗng nhỏ.

Ngọc Khê sờ độ ấm trong chén, có chút nóng, hơi vận khí một chút, độ nóng liền hạ xuống, hiện giờ cậu  thể chuyển hóa năng lượng một cách rất tự nhiên.

Cho cụ bà uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng phải đối mặt với nhau, bà cụ nhìn thấy cảm xúc của Ngọc Khê rất ổn định, nắm lấy tay Ngọc Khê rồi lại nhìn nhị oa, bàn tay run rẩy vô cùng.

"Ông là ông nội của con." Người Vu gia nhìn thấy cụ bà như vậy cuối cũng cũng bình tĩnh trở lại, Vu Trung cũng đã nhìn ra được, Lâm Ngọc Khê cũng biết đang xảy ra chuyện gì, cho nên gọn gàng dứt khoát nói ra thân phận.

"Con biết." Ngọc Khê cũng không có mập mờ, trực tiếp thừa nhận .

Cậu nói rất thẳng thắng, làm cho ông không biết nên nói gì tiếp.

"Con muốn biết chuyện trước đây là như thế nào." Ngọc Khê thấy người Vu gia trầm mặc, cậu tiếp tục hỏi, "con muốn biết tại sao lại bỏ cha con trên núi tuyết ?"

Nghe được câu hỏi của cậu, người Vu gia thay đổi sắc mặt. "Tại sao lại ở trong tuyết?" Cụ Vu dường như muốn sụp đổ, sắc mặt trắng bệch. Bà cụ Vu dường như hơi co rút lại.

"Đúng vậy, ông nội của cháu là nhặt cha cháu ở trong tuyết, lúc ấy tuyết rơi kín hết quả núi, cha của con kém tý nữa thì bị đã bị đông chết"

Nhị oa tam oa đang đứng bên cạch Ngọc Khê, hai bé lần đầu được nghe chuyện này của cha, hai bé vốn không biết có chuyện này, hiện giờ nghe xong, mày nhỏ đều nhíu lại, nhị oa trừng ánh mắt, nhìn về phía ông Vu, ông Vu vừa thấy bé như vậy trong lòng nhịn không được vui mừng, đồng thời trong lòng cũng xót xa khổ sở. Tam oa thì lại ôm lấy đùi Ngọc Khê, đem mặt xoay đến phía sau, không hề nhìn người trong phòng, rõ ràng  giận rồi.

Ông Vu thở dài một hơi, ba đứa nhỏ này thật sự giống như ông đoán mà, "năm đó cha các con là bị bắt đi ." Ba đứa bé này cung không giống như những đứa nhỏ bình thường khác, ông không thể dùng lờ nói qua loa tắc trách được, nếu không một khi xuất hiện ngăn cách, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không nhận ông người ông nội này đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro