Chương 134: Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Từng ngày qua đi tin tức Dạ Mộc giết người không truyền ra, mặc dù Triệu Vân Cầm thầm ra tay nhưng đều không có kết quả, ngược lại bị người áp xuống.

Hơn nữa không biết Chương Vi nói gì với người khác mà bà kêu thủ hạ đi hỗ trợ cũng không ai nguyện ý.

Thế cho nên tin tức Dạ Mộc giết người và thân thế của Mặc Lâm Uyên đến cuối cùng còn không truyền rộng nữa, điều này làm Triệu Vân Cầm buồn bực vài ngày, cuối cùng không cam lòng nghĩ.

Chờ xem, sắp tới lúc Dạ Mộc phát tác, bà không tin mỗi lần phát tác Dạ Mộc đều có thể kiềm chế!

Hôm nay, bà lại tới quán rượu.

Chủ quán rượu này chính nam nhân Triệu Vân Cầm cứu lần trước, tên là Nhạc Đức.

Nhạc Đức ở đây mười mấy năm rồi, thân phận không khả nghi, Triệu Vân Cầm không có cớ liền thả người trở về.

Nhưng thê tử Nhạc Đức mất sớm, lại không con, đối với Triệu Vân Cầm rất có hảo cảm, dù sao hắn không biết tuổi tác của Triệu Vân Cầm nên chỉ nghĩ bà mới 30 tuổi, lần trước lại được bà ra tay cứu giúp cho nên mỗi lần Triệu Vân Cầm tới hắn đều lấy rượu tốt nhất tới chiêu đãi.

Hôm nay cũng vậy....

Triệu Vân Cầm nhìn khuôn mặt cực giống Văn Cơ hòa thượng uống vài chén rượu, sự hoài nghi lúc trước với hắn cũng dần dần tan.

"Nhạc công tử......" 

Bà đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Nhạc Đức đang rót rượu, mị nhãn như tơ, 

"Ngươi không cần hầu hạ ta, ngồi xuống cùng nhau uống!"

Nhạc Đức thấy quán không người liền ngồi xuống. Quán rượu này của hắn không lớn, nhưng toàn bán rượu quý, tuy rằng tốt nhưng người tới cũng không nhiều.

"Nhạc công tử, rượu nhà ngươi tốt như vậy, ngươi có từng nghĩ tới bán vào trong cung không?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của Nhạc Đức hiện lên biểu tình kinh sợ, 

"Không...... Không...... Đủ sống là tốt rồi."

Thấy hắn nhát gan lại thành thật như vậy, Triệu Vân Cầm cười khổ, càng nhìn hắn càng nhớ Văn Cơ. Lúc trước khi Văn Cơ còn sống, mọi chuyện đều lấy bà làm đầu, khắp nơi chịu đựng bà, phối hợp bà, rồi sau đó hắn đã chết, trên thế giới này không có ai đối đãi với mình như Văn Cơ nữa.

Đặc biệt hiện tại bà càng nhớ Văn Cơ hơn, nếu lúc ấy...... Nếu......

Bà cười khổ, không đề cập tới cũng thế.

Việc tiếp theo liền rất thuận lý thành chương, tuy rằng bà biết hiện tại không thể làm ra chuyện gì khác người, nhưng có sự tác động của rượu và sự chủ động của nam nhân nên bà cùng nam nhân kia đi vào trong nhà.

Nhưng Triệu Vân Cầm vừa mới uống không nhiều lắm cho nên vẫn luôn có chút kháng cự, nhưng bởi vì tâm tình không tốt, đến cuối cùng bà hoàn toàn coi Nhạc Đức thành Văn Cơ, ôm hắn ủy khuất khóc.

Mà trong biệt viện bên kia đột nhiên có mấy ngàn cấm quân tới bao vây.

"Phong tỏa nơi này, một người cũng không được thả ra!" 

Văn Phong hạ lệnh xong dẫn người đi vào tìm người, chỉ chốc lát sau liền tìm thấy Vô Thanh hòa thượng.

Vô Thanh thấy bọn họ tới không hề kinh ngạc, hắn chỉ không nghĩ tới đối phương sẽ đến muộn như vậy thôi.

"Thỉnh đại sư mau chóng cùng chúng ta đi một chuyến! 'Bệnh' của Dạ tiểu thư phát tác!"

Vô Thanh vừa nghe thấy vậy không nói hai lời liền đi theo Văn Phong, nhưng lúc ngồi trên xe ngựa hắn phát hiện không phải tới hoàng cung mà là đi tới phố Đông Kỳ, người thông minh như hắn nghĩ một chút liền biết đây là bẫy!

Hắn vừa định động, giây tiếp theo bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm lạnh lùng của Văn Phong.

"Nếu ngươi muốn sống tốt nhất không cần lộn xộn, đại sư của Việt Quốc đang trên đường tới. Hiện giờ Dạ tiểu thư của chúng ta cũng không nhất thiết phải cần ngươi!"

Trên mặt Vô Thanh hiện lên một tia khuôn mặt u sầu, sự bất an trong lòng cũng bình tĩnh lại, đây là báo ứng của Phật Tổ sao? Hắn chạy lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới lúc nên đối mặt rồi?

Mà bên kia, Triệu Vân Cầm không ý thức được nguy hiểm đã bao vây, thẳng đến lúc đột nhiên có người từ sau bình phong trong phòng đi ra...

"Hoàng tổ mẫu, người chơi cũng vui nhỉ?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Thời điểm Mặc Lâm Uyên đi ra Triệu Vân Cầm trần như nhộng, bà căn bản không nghĩ đến từ lúc bắt đầu đã bị người khác nhìn thấy!

"Ngươi! Ngươi với bọn họ là một đám!"

Triệu Vân Cầm trừng mắt nhìn Nhạc Đức, mà Nhạc Đức đã mặc tốt quần áo đi tới phía sau Mặc Lâm Uyên, theo sau Mặc Lâm Uyên có không ít người tiến vào, Triệu Vân Cầm sợ tới mức vội vàng kêu người bên ngoài vào cứu giá.

Nhưng hô vài tiếng cũng chưa được đến đáp lại, sắc mặt bà thay đổi......

Mặc Lâm Uyên cười đến gần bà, thật giống như không nhìn thấy người trước mặt vẫn còn lõa thể, chậc chậc một tiếng.

"Hoàng tổ mẫu đúng là phong lưu, nếu trẫm là người thì hiện tại sợ là ăn không ngon ngủ không yến, mà người lại còn có tâm tư tìm nam nhân?"

Trên người Triệu Vân Cầm không có một mảnh vải, lại bị hai nam nhân trói lại, chỉ cảm thấy bị vũ nhục!

"Mặc Lâm Uyên! Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là có thể bôi nhọ ai gia sao, ai gia chưa làm gì với hắn cả!"

"Chưa làm gì thì sao?" 

Mặc Lâm Uyên nói xong vung tay lên liền có người cầm một cái lư hương nho nhỏ tới, Mặc Lâm Uyên cầm lấy lư hương đặt bên cạnh Triệu Vân Cầm.

"Đợi lát nữa, chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra, tự nhiên sẽ có."

Triệu Vân Cầm ngửi mùi hương kia liền cảm thấy không đúng! Trong lòng bà phát run, có loại cảm giác sợ hãi hôm nay sẽ bị hủy hoại ở nơi này, bên ngoài chính là đường lớn đông người, mà đợi lát nữa nếu bà làm ra chuyện gì không có lí trí...... Vậy hậu quả......

"Ngươi...... Ngươi sẽ không thực hiện được đâu!" 

Triệu Vân Cầm đến lúc này vẫn không chịu thua, 

"Đợi lát nữa cho dù bị người khác phát hiện ta cùng người này làm gì, bọn họ liếc mắt một cái cũng nhìn ra ta bị trúng dược! Mà cái tên bất trung bất hiếu, khi sư diệt tổ như ngươi! Ta tốt xấu gì cũng là thê tử của hoàng gia gia ngươi, ngươi làm vậy không sợ trời phạt sao?"

Bước chân Mặc Lâm Uyên dừng lại, khói từ lư hương nhẹ tỏa ra, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút hung ác nham hiểm.

"Không phải hoàng tổ mẫu để người lan truyền trẫm không mang huyết mạch hoàng thất sao? Vậy trẫm làm gì người sao có thể nói là khi sư diệt tổ?"

Triệu Vân Cầm luống cuống, không ngừng giãy giụa!

"Chẳng lẽ ngươi không màng mặt mũi hoàng thất? Ngươi không sợ người trong thiên hạ nhạo báng ngươi sao?!"

Biểu tình Mặc Lâm Uyên thong dong, 

"Nhờ phúc của ngươi trẫm bị thiên hạ chỉ chỉ trỏ trỏ còn thiếu à? Hơn nữa ngươi hiểu lầm rồi, đợi lát nữa người cùng ngươi mất hết mặt mũi không phải là Nhạc Đức mà là...... Vô Thanh!"

"Ngươi!!" 

Hai mắt Triệu Vân Cầm trừng đến tròn xoe, cơ hồ thất thanh!

"Sao?" 

Trong mắt Mặc Lâm Uyên có ánh sáng hiện lên, 

"Trẫm sắp xếp thế ngươi không thích? Một người là Thái Hậu cao cao tại thượng, một người là hòa thượng thanh tâm quả dục, sắp xếp như vậy ngươi cảm thấy có thể áp lời đồn lúc trước xuống không?"

"Ngươi dám! Ngươi dám! Mặc Lâm Uyên, ngươi không được chết tử tế!" 

Triệu Vân Cầm đột nhiên kích động! Liều mạng giãy giụa! Biểu tình trừng mắt nhìn Mặc Lâm Uyên giống như hắn là kẻ thù giết cha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro