Chương 142: Công chúa hòa thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Dạ Mộc sửng sốt, không thể quay về?...... Chẳng lẽ Mặc Lâm Uyên đã biết việc Ấp Giới Đồ?

Sẽ không, nàng rõ ràng che giấu rất tốt, hơn nữa nhiều năm như vậy cái gì nàng cũng chưa nói......

Lúc này, ngoài điện có người tới báo, 

"Bệ hạ, sứ thần Triệu quốc cầu kiến."

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, cười nói với Dạ Mộc một câu.

"Tiểu Mộc Nhi, lại đây, vừa mới ra một thân mồ hôi, chúng ta đi tắm."

Dạ Mộc chấn kinh nói, 

"Ta thật ra không ra mồ hôi...... Hơn nữa, không phải ngươi phải đi gặp sứ thần Triệu quốc sao?" 

Vậy đi nhanh đi!!!

Mặc Lâm Uyên sau khi nghe xong có chút không vui híp mắt, 

"Nếu nàng không muốn đi tắm, vậy ta liền ở trên giường cùng nàng giao lưu."

Hắn đột nhiên tà khí cười một chút.

"Nếu có chuyện gì.....xong việc rồi tắm cũng không tồi."

Dạ Mộc nhanh như chớp liền bò dậy, đứng ở bên người Mặc Lâm Uyên, chân chó nói, 

"À ờm...... còn có người đang đợi ngươi, ngươi thật sự không suy xét đi gặp hắn trước?"

Mặc Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, 

"Đã là cầu kiến, thì phải có thái độ cầu, từ từ thì đã sao?"

Hắn nói rất có đạo lý, Dạ Mộc không còn gì để nói, một bên đi theo Mặc Lâm Uyên, một bên yên lặng nghĩ chuyện lúc trước.

"Tiểu Mộc Nhi......" 

Mặc Lâm Uyên đột nhiên mở miệng, 

"Nàng đang nghĩ Ấp Giới Đồ?"

Dạ Mộc gật gật đầu, sau đó lập tức lại lắc đầu, cuối cùng cảm thấy chính mình phản ứng quá mạnh liền làm bộ trấn định nói.

"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ sao? Kia chính là bảo tàng đế quốc, nghe nói có được nó là có thể xưng bá thế giới!"

Mặc Lâm Uyên kéo nàng đi trên hành lang, bạch y của hắn bay bay chỉ buộc một cái dây lưng trên eo liền có vô hạn phong lưu.

"So với Ấp Giới Đồ kia xa xôi không thể với tới kia, hiện tại ta càng muốn nàng."

Hắn nhẹ nhàng mang theo một tia ý cười nói lời âu yếm, Dạ Mộc ngửa đầu nhìn hắn, phía sau là hoa viên, dung nhan tinh xảo, bạch y không nhiễm bụi trần, nàng chuyên chú nhìn hắn, trái tim nhỏ nhịn không được đập nhanh hơn.

Hắn nói muốn...... chính là ý kia hả?

Nàng giả vờ không để ý, ra vẻ trấn định nói, 

"Nhưng chỉ còn một mảnh Ấp Giới Đồ là có thể có cả bảo tàng rồi, ngươi làm hoàng đế chẳng lẽ không muốn lấy nó sao?"

Mặc Lâm Uyên tức khắc buồn rầu nhăn mi.

"Nàng là cố ý sao?"

"Cái gì?"

Mặc Lâm Uyên đột nhiên khom lưng, để sát mặt vào mặt Dạ Mộc, cung nhân phía sau nháy mắt lui về phía sau 10 mét rồi cúi đầu, trên hành lang dài Dạ Mộc trừng mắt nhìn nam nhân đột nhiên để sát mặt vào nàng, nàng cảm thấy trên người hắn có một loại hormone cực kỳ mãnh liệt, chỉ cần tới gần thì không thể thoát khỏi khống chế.

Hắn cười nhéo nhéo mặt Dạ Mộc.

"Ta nói, ta muốn nàng, chỉ muốn nàng cũng chỉ nghĩ muốn nàng! Nàng cố ý muốn để ta nói nhiều mấy lần nên mới như vậy đúng không?"

Dạ Mộc ngăn chặn tâm tình đang ngo ngoe rục rịch, vừa định phản bác liền thấy Mặc Lâm Uyên đứng thẳng người, cười như không cười nói.

"Hay là Ấp Giới Đồ đối với nàng mà nói có chỗ đặc biệt? Hay để ta đoán thêm chút nữa?"

Dạ Mộc tức khắc chột dạ, kéo Mặc Lâm Uyên tới phòng tắm.

"Ầy, đừng....đừng nói chuyện, mau tắm rửa! Trên người ta dính dính không thoải mái."

Mặc Lâm Uyên bị nàng kéo đi nhấp môi cười khẽ.

Thật ra rất dễ đoán, Dạ Mộc vẫn luôn không hứng thú với cái gì mà chỉ có Ấp Giới Đồ, biểu hiện của nàng vượt mức hứng thú bình thường.

Vốn dĩ Dạ Mộc muốn rời đi, hắn nên phẫn nộ, tức giận mới đúng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]

Nhưng hắn phát hiện Tiểu Mộc Nhi đối với hắn cũng không phải không hề có cảm tình, chỉ điểm này là có thể khiến hắn áp những tâm tình tiêu cực kia xuống.

Hắn...... Còn có thể chờ một chút.

Hắn là đế vương, khắp thiên hạ đều là hắn nắm giữ, tuy rằng hắn cũng thích đánh cược, nhưng đối mặt với sự âu yếm của con mồi hắn không ngại kiên nhẫn một chút, quá trình có lẽ không đoán trước được nhưng chỉ cần kết quả như ý muốn là đủ rồi.

Dạ Mộc tới phòng tắm rồi lại hối hận, bởi vì đây là tẩm cung hoàng đế nên nơi này chỉ có một chủ nhân là hắn, tự nhiên cũng chỉ có một cái hồ tắm!

Đây quả nhiên là cái bẫy! Vì ở trên đường đi nàng nghĩ chuyện khác nên mới không phát hiện.

Lúc này, cung nhân cũng đã chuẩn bị tốt liền nhỏ giọng lui ra ngoài, Mặc Lâm Uyên thấy Dạ Mộc ngơ ngác đứng ở nơi đó, đôi tay đè nặng bả vai nàng, cúi đầu nói.

"Tiểu Mộc Nhi, mặt nàng thực hồng, là nghĩ đến cái gì không nên nghĩ à?"

Nam nhân phía sau chợt sát gần, Dạ Mộc muốn trực tiếp quăng người đằng sau qua vai! Nhưng nàng không thể làm như vậy, hơn nữa hơi thở của hắn luôn quẩn quanh bên nàng.

"Ngươi...... Ngươi không phải muốn tắm rửa sao? Vậy ngươi tắm đi, khi nào xong thì ta tắm!"

Thấy Dạ Mộc lập tức co quắp, Mặc Lâm Uyên rầu rĩ cười, hắn đột nhiên hỏi, 

"Tiểu Mộc Nhi, ngươi biết năm nay ta bao tuổi không?"

"Mười tám?" 

Đây không phải việc ai cũng biết sao? Hắn hỏi cái này làm gì?

Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng, 

"Nam tử mười tám bình thường đã có hai đứa con, mặc dù ta là hoàng đế mà sinh lý còn bị đè nén......"

"......!!" 

Dạ Mộc bị hắn liên tiếp kích thích, rốt cuộc bùng nổ! Nàng không thể lui về phía sau, liền đi vào bên trong, xù lông nói, 

"Ngươi có tắm không? Không tắm vậy ra ngoài, ta muốn tắm!"

Giọng nói của nàng gắt gỏng mà trên khuôn mặt lại ửng đỏ, Tiểu Mộc Nhi của hắn chạy trối chết thật là đáng yêu!

"Tắm."

Hắn cũng đi vào, khép cửa, ngón tay vừa kéo đai lưng bên hông đã rơi xuống, bạch y tuột xuống lộ ra thân hình cường tráng.

Nếu ở giáo trường, bộ dáng này sẽ làm người nhiệt huyết sôi trào, mà hiện tại ở hồ tắm mờ mịt hơi nước Dạ Mộc thật sự muốn chạy trốn!

Thân thể này của nàng ở hiện đại vẫn là thiếu niên thôi đó!

Thấy Mặc Lâm Uyên muốn cởi quần, Dạ Mộc vội vàng quay người đi, ở trong lòng niệm Thanh Tâm Quyết, sau đó ùm một tiếng là thanh âm hắn xuống nước.

"Tiểu Mộc Nhi, nàng biết Triệu quốc tới là vì chuyện gì không?"

Dạ Mộc ngẫm lại tình tiết truyện, tuy rằng hiện tại rất nhiều việc đã khác đi nhưng Triệu quốc tới cầu kiến thì chỉ có một sự kiện.

"Bọn họ muốn gả công chúa cho ngươi?"

Lúc này Mặc Lâm Uyên đã quen nàng biết trước mọi chuyện, cười nói, 

"Đúng vậy, bọn họ muốn gả một công chúa tới, thành ý rất lớn, nói là làm hậu hay phi đều không so đo."

Trong lòng Dạ Mộc tức khắc có chút không thoải mái........Nhưng nàng tự trấn an chính mình, nàng......phải đi về cứu người, không thể ở mãi nơi này, đặc biệt là bên cạnh Mặc Lâm Uyên...

Thấy bộ dáng chợt mất mát của Dạ Mộc Mặc Lâm Uyên sung sướng, với hắn mà nói, hoàn cảnh sinh trưởng của Dạ Mộc nhất định là phi thường khắc nghiệt và khép kín, nàng có giá trị vũ lực cao, cũng rất thông minh, nhưng chính là không giấu được cảm xúc.

"Tiểu Mộc Nhi, nàng nói ta có nên đáp ứng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro