Chương 141: Mỹ nam kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Dạ Mộc cúi đầu, nhìn xuống ngực mình có dấu bột phấn màu trắng.

"Ngươi chơi xấu!" 

Dạ Mộc thoáng nghĩ liền hiểu ra, 

"Ngươi cố ý ngã xuống!"

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, 

"Binh bất yểm trá!"

Thấy Dạ Mộc quay đầu muốn đi, Mặc Lâm Uyên duỗi tay túm nàng lại, Dạ Mộc nhất thời không nghe, hắn kéo quá mạnh nên nàng bay thẳng vào người hắn, chóp mũi đập vào vai hắn, lòng bàn tay để ở ngực hắn cảm nhận được cơ bắp săn chắc rắn rỏi của hắn!

Tổn thọ! Nửa người trên của hắn còn trần trụi đấy!

Hành động của Mặc Lâm Uyên làm võ sư xung quanh sôi trào! Bệ hạ muốn ăn người rồi sao? Cũng đúng, đã mười tám tuổi rồi, chắc nghẹn sắp hỏng rồi đi?!

"Tiểu Mộc Nhi, ngươi không nhận thua sao?"

Dạ Mộc tránh hai lần phát hiện hắn giữ cực chặt cũng liền từ bỏ, có chút bất đắc dĩ nói, 

"Ta căn bản là không đáp ứng được không?"

Mặc Lâm Uyên lộ ra biểu tình khó xử, 

"Xem ra, ngươi muốn quỵt nợ."

Hắn dứt lời, giây tiếp theo mọi người hô lên, Mặc Lâm Uyên trực tiếp vác Dạ Mộc lên vai!

"Bỏ ta xuống, ngươi muốn làm gì?"

Thanh âm kinh ngạc bốn phía cùng tầm mắt nóng rát cơ hồ bắn Dạ Mộc thành cái sàng, mặt nàng đỏ bừng, tay nhỏ đấm vào lưng Mặc Lâm Uyên!

"Làm cái gì?" 

Hôm nay tâm tình Mặc Lâm Uyên tựa hồ rất tốt, 

"Ngươi không đồng ý ta tự nhiên phải dùng sức mạnh, làm áp trại phu nhân của ta đi!"

Hắn nói xong liền mang Dạ Mộc đi rồi, dư lại đám người kích động không thôi!

"Các ngươi nói hôm nay bệ hạ có thể thành không?"

"Khẳng định có thể thành! Ta cược một lượng bạc!"

"Hai lượng, ta cược không thành nhưng có thể sớm thành!"

...... Nói ngắn lại, chung thân đại sự của bệ hạ vẫn là khiến toàn dân chú ý!

Dạ Mộc bị Mặc Lâm Uyên mang về trực tiếp bị hắn ném lên giường.

"Tiểu Mộc Nhi, hiện tại trên người nàng đã không có tai hoạ gì nữa, bao giờ nàng mới gả cho ta đây?"

(Đoạn này anh nhà dùng mỹ nam kế nên đổi xưng hô thành nàng nha mụi người :33)

Dạ Mộc vẻ mặt ngượng ngùng, 

"Ta...... Ta có thể không gả không?"

"Lý do?"

Lúc này Mặc Lâm Uyên đã mặc áo trắng lên nhưng bộ dáng thuần túy khoác áo vào ôm ngực đứng ở nơi đó....gợi cảm đến làm lòng người cũng phải điêu đứng!

Ô...... Có thể đừng dùng mỹ nam kế được không...!

Dạ Mộc kinh sợ phát hiện Mặc Lâm Uyên thật sự càng ngày càng đẹp, hơn nữa hắn đã 18 tuổi rồi, dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn lãng không ai địch nổi! Nếu không phải trong lòng Dạ Mộc vẫn luôn có chấp niệm, nàng tuyệt đối không thoát được dụ hoặc như vậy.

"Để ta đoán xem......" 

Mặc Lâm Uyên cười như không cười bò lên trên giường, chậm rãi tới gần.

"Nàng không đáp ứng là bởi vì.....nàng không phải người nơi này?"

Dạ Mộc cả kinh.

Trong lòng Mặc Lâm Uyên đã chắc chắn vài phần, mấy năm nay hắn cẩn thận tự hỏi nguyên nhân, cuối cùng vẫn là một nguyên nhân hoang đường có khả năng nhất.

Bàn tay hắn khẽ vuốt sườn mặt Dạ Mộc, ngũ quan Dạ Mộc đã nẩy nở, thân thể này trời sinh mang theo sự non nớt giống thỏ con, ánh mắt thực kiên cường nhưng gương mặt kia làm người ta cảm thấy thực vô tội, sau đó....khiến người khác rất muốn khi dễ!

"Tiểu Mộc Nhi, có phải bây giờ nàng còn tính sẽ có một ngày rời khỏi ta?"

Dạ Mộc tức khắc có chút luống cuống, sao nàng có cảm giác cái gì Mặc Lâm Uyên cũng biết hết vậy?

Mặc Lâm Uyên tới sát nàng, ở bên tai nàng cười nhạo một tiếng, 

"Ta cho nàng nửa khắc để nàng có thể giải thích rõ ràng lai lịch, lúc này ta hy vọng có thể biết rành mạch, rõ ràng."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Dạ Mộc bởi vì hô hấp của hắn mà co rúm lại một chút, khoảng cách gần như vậy nàng có thể ngửi được mùi Long Tiên Hương trên người Mặc Lâm Uyên.

Mùi hương kia thanh thanh đạm đạm, lại vô tình làm người mặt đỏ tai hồng.

Chỉ là không nghĩ tới trốn lâu như vậy rồi, nên tới vẫn phải tới sao?

Mặt nàng nhăn lại, đôi mắt tròn tròn nhìn qua cực kỳ vô tội.

"Nói...... Sẽ bị trừng phạt sao?"

Dạ Mộc đột nhiên cẩn thận hỏi.

Mặc Lâm Uyên cười, hắn nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng.

"Nàng cũng không nghĩ ai có thể trừng phạt được nàng hả?"

Nói cũng đúng...... còn ai đánh nhau lợi hại hơn nàng nữa chứ?

Dù sao chuẩn bị tâm lý nhiều năm như vậy, nói liền nói thôi!

Vì thế Dạ Mộc không sợ, nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn, chỉ là cuối cùng chuyện nàng lấy được Ấp Giới Đồ là có thể trở về theo bản năng nàng chưa nói, nàng bịa ra nói đến lúc thì có thể trở về, hơn nữa nghĩ vậy trong lòng có chút chua xót.

Nàng nhìn Mặc Lâm Uyên, từ khi nàng 6 tuổi đến bây giờ mười bốn tuổi, sinh mệnh đều có người này bên cạnh, nếu thật sự phải đi, nàng bỏ được sao?

Trong phòng trở nên an tĩnh, trên long sàng Mặc Lâm Uyên quỳ đứng trước mặt Dạ Mộc, không rõ biểu tình.

"Nói cách khác, nàng không phải người thế giới này, nàng xuất hiện chỉ là vì giúp ta......"

Dạ Mộc liên tục gật đầu, 

"Ở thế giới kia của ta...... Còn có người chờ ta đi cứu, cho nên ta...... Ta không thể!"

Nàng nói đến đây đôi mắt có chút hồng, điểm này làm nàng càng giống thỏ con, mang theo một chút ủy khuất.

"Nói như vậy, nếu không có người chờ nàng đi cứu, nàng sẽ ở lại? Sẽ vì ta?"

Khi Mặc Lâm Uyên hỏi cái này hai mắt bình tĩnh nhìn nàng, Dạ Mộc vốn dĩ vẫn luôn né tránh nội tâm nhưng lúc này nàng không muốn lừa chính mình.

"Nếu không có người chờ ta đi cứu...... ta...... luyến tiếc ngươi...... Ưm!"

Nàng nói xong, cái miệng nhỏ đột nhiên bị Mặc Lâm Uyên hôn lên, hắn từ trên áp nàng xuống, đè Dạ Mộc trên giường!

Cho tới nay, Mặc Lâm Uyên đối với nàng đều cực kỳ khắc chế, một là bởi vì nàng còn chưa lớn, hai là muốn cho nàng thời gian thích ứng, mà cái này thình lình xảy ra, nụ hôn cực có tính xâm lược làm Dạ Mộc ngây ngẩn cả người, nàng có loại sợ hãi đối phương muốn ăn luôn mình.

Nàng có chút run rẩy thế nhưng lại mang theo một tia chờ mong?

Mặc Lâm Uyên đã mơ ước cái miệng nhỏ này thật lâu, hơn nữa nghe nàng uyển chuyển biểu đạt tâm ý như vậy tuy rằng không phải nói thẳng, nhưng hắn vẫn cảm thấy thực thỏa mãn.

Chỉ là, sau đó còn chưa xong.

Hắn hôn xong thấy Dạ Mộc choáng váng không khỏi cười.

"Nàng nói nàng có thể trở về, chắc là không thể giống tiên nữ bay đi nhỉ? Nàng cần thứ gì để hoàn thành nhiệm vụ? Hửm?"

Dạ Mộc cơ hồ theo bản năng liền nói ra chuyện Ấp Giới Đồ, nhưng thời điểm sắp nói ra nàng liền cắn môi dưới, dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn!

Đê tiện, lại dám dùng mỹ nam kế!

Mặc Lâm Uyên thấy nàng thanh tỉnh, hơi hơi mỉm cười, lại một lần nữa hôn lấy miệng nhỏ hồng hồng.

Tiểu nha đầu thoạt nhìn giống thỏ con, ăn vào cũng thật ngọt ngào, rất ngon miệng!

"Nói, nàng muốn cái gì?"

Mặc Lâm Uyên lại lần nữa bức cung.

Dạ Mộc che lại miệng mình không chịu nói, sau đó Mặc Lâm Uyên liền kéo tay nàng ra, hôn đến khi nào nàng nói mới thôi

Cuối cùng, Dạ Mộc khóc.

Nàng một bên che lại miệng mình một bên lắc đầu, 

"Không được không được, cho dù ngươi hôn nữa ta cũng sẽ không nói!"

"Thật ra nàng không nói ta cũng đoán được......" 

Mặc Lâm Uyên đột nhiên xấu xa cười.

Dạ Mộc khiếp sợ nhìn hắn, lại thấy thái độ của hắn nháy mắt trở nên cường thế.

"Ta nói cho nàng biết, Tiểu Mộc Nhi, nàng trốn không thoát đâu. Hơn nữa cũng không được trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro