Chương 140: Trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Dạ Mộc mười bốn tuổi mặc váy dài trắng thuần sắc chạy như bay ở trong cung, từ khi được Vô Thanh truyền nội lực, ma công trong cơ thể nàng hoàn toàn được thanh tẩy. Hiện giờ nàng tu hành một bộ võ công ôn hòa nhưng có trăm năm nội lực chống đỡ, thiên hạ không có người nào là đối thủ của nàng.

Trừ bỏ......

"Tiểu thư, tiểu thư người chậm một chút!"

Cung nhân đuổi theo đằng sau, nhưng Dạ Mộc sau khi nghe xong chạy càng mau.

"Không đi không đi, võ công Mặc Lâm Uyên lợi hại như vậy còn muốn ta dạy hắn làm gì! Kiên quyết không đi!"

Cung nữ kia cười nói, 

"Nếu không phải những võ sư đó không có ai là đối thủ của bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không tìm người mà! Tiểu thư là người lợi hại nhất thiên hạ, không tìm người thì tìm ai bây giờ?"

Dạ Mộc trốn Mặc Lâm Uyên còn không kịp đâu, thật vất vả mới từ tẩm cung hắn dọn ra, lại thò lại gần...... Dạ Mộc run lập cập, cảm giác tiền đồ một mảnh hắc ám!

Cung nữ dừng lại, 

"Bệ hạ nói, nếu ban ngày người không chịu dạy bệ hạ võ nghệ, buổi tối bệ hạ sẽ tự mình tới tìm người tham khảo tâm pháp."

Bước chân Dạ Mộc ngừng lại, căm giận xoay đầu, 

"Trừ bỏ chiêu này hắn còn có chiêu khác không?!"

Cung nữ hơi hơi mỉm cười, chiêu không cần mới mẻ, hữu dụng là được!

Nàng qua kéo tay Dạ Mộc tới võ trường, 

"Đi thôi, đi thôi, mấy năm nay người bế quan điều tức, hiện tại thật vất vả mới ổn định nội lực, cũng nên cùng bệ hạ gặp mặt nhiều hơn."

Dạ Mộc muốn khóc, nàng tình nguyện tiếp tục bế quan!

Sau khi tới giáo trường Dạ Mộc đi qua liền thấy hai người vật lộn trên đài, Mặc Lâm Uyên trực tiếp đánh hạ một nam nhân, rất nhanh liền có một người nhào qua, hắn vì rèn luyện sức chịu đựng mà đánh luân chiến!

Cung nữ đưa Dạ Mộc tới cũng dám theo vào, giáo trường của hoàng đế trừ bỏ Dạ Mộc thì chưa từng có nữ nhân nào vào, bởi vì khi Mặc Lâm Uyên luyện võ đều trần trụi nửa người trên!

Lúc này hắn buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan tuấn lãng, da thịt trắng trẻo nhưng cơ bắp không ít, mồ hôi theo thân thể hắn chảy xuống, cả người phảng phất tản ánh sáng, Dạ Mộc nhìn đến nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm eo thon rắn chắc kia không dời mắt được.

Thấy Dạ Mộc tới, Mặc Lâm Uyên hơi hơi mỉm cười, mấy năm nay xuôi gió xuôi nước làm tính cách hắn càng rộng rãi một ít, nét mặt tự tin cùng với khí phách ập vào trước mặt làm người khác hít thở không thông!

"Các ngươi đều xuống đi!" 

Mặc Lâm Uyên khoát tay, võ sư liền đi xuống, hơn nữa bọn họ thấy Dạ Mộc tới, một đám đều lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Mặc Lâm Uyên đứng ở trên đài, ánh sáng mặt trời chiếu lên toàn thân hắn, cả người hắn giống như sáng lên, vươn tay về phía nàng.

"Tiểu Mộc Nhi, đi lên! Ngươi tới đánh cùng ta!"

Tầm mắt Dạ Mộc mơ hồ không nhúc nhích, mà võ sư xung quanh đều ồn ào hô.

"Dạ tiểu thư cố lên!"

"Để chúng ta nhìn thấy Dạ tiểu thư tư thế oai hùng!"

Thiên hạ đệ nhất là tiêu chuẩn gì bọn họ cũng chưa gặp qua đâu!

Dạ Mộc không dám nhìn Mặc Lâm Uyên quá mức lóa mắt, cười gượng nói, 

"Nội lực của ta thâm hậu, ngươi không phải đối thủ, không cần so đâu!"

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, hắn từ trên cao nhìn xuống Dạ Mộc, cười, 

"Vậy thì chúng ta không so nội lực, tỉ thí chiêu thức!"

Dạ Mộc tức khắc rõ cái gì là vác đá nện vào chân mình......

"Chiêu thức của ta cũng rất lợi hại......"

"Không sao, chúng ta có thể đặt cược!" 

Mặc Lâm Uyên cười nói, 

"Nếu ta thắng, ngươi liền đáp ứng một cái yêu cầu của ta, nếu ta thua cũng vậy. Ngươi thấy thế nào?"

Dạ Mộc có chút chột dạ, ngửa đầu hỏi,

 "Yêu cầu của ngươi là gì?"

Mặc Lâm Uyên híp mắt, một khắc kia trong mắt hắn tựa hồ có ánh sáng hiện lên.

"Gả cho ta!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Hắn vừa nói ba chữ, Dạ Mộc còn chưa nói gì, bên người nàng chính là một mảnh quỷ khóc sói gào!

"Đồng ý đi! Gả cho bệ hạ!"

"Đừng do dự! Gả cho bệ hạ!"

"Được, cược cái này đi!"

Không đợi nàng nói cái gì phía sau đã có người đẩy nàng lên rồi, Dạ Mộc vừa lên đài, Mặc Lâm Uyên liền ném lại một cái dao găm bằng đá.

"Trên người ai dính bột đá này, ai đả kích đến tử huyệt của đối phương trước liền thắng!"

Dạ Mộc cầm chủy thủ, tuy rằng nhiều năm nàng chưa từng động thủ, nhưng năng lực vẫn phải có.

Hiện giờ bị buộc đến nước này, muốn tới liền tới đi!

Mặc Lâm Uyên cười khẽ, 

"Ta tới."

Dứt lời, thân thể hắn như quỷ tới gần, mặc dù không cần nội lực nhưng tốc độ của Mặc Lâm Uyên vẫn nhanh hơn người thường, Dạ Mộc tập trung toàn lực ứng phó!

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Dạ Mộc chặn lại một kích của Mặc Lâm Uyên, dao găm bằng đá trong tay tức khắc gãy thành hai đoạn!

Cũng may dao găm đá trong tay Mặc Lâm Uyên cũng gãy, nhưng cũng không sao, dù sao gãy mất một nửa nhưng vạch trên người kia một cái vẫn sẽ có dấu vết.

Hai người đánh tới đánh lui thân pháp lưu loát, người xem phía dưới cũng được mở rộng tầm mắt, cũng có người nhỏ giọng nói thầm.

"Dạ tiểu thư thật không hiểu phong tình, nếu là ta, ta liền giả vờ bị đánh bại, như vậy là có thể gả cho bệ hạ!"

Bên người hắn có tên hừ một tiếng, 

"Có lẽ Dạ tiểu thư không thích bệ hạ thì sao?"

"Nói bậy!" 

Một người khác hừ nói, 

"Dạ tiểu thư đối với bệ hạ chúng ta có thể xem như không rời không bỏ! Sao có thể không thích, nhất định là nữ nhân da mặt mỏng!"

Mà trên đài, công kích của Mặc Lâm Uyên nhiều lần bị ngăn lại, hắn không khỏi có chút nhụt chí, cho dù không cần nội lực, năng lực phản ứng của Dạ Mộc vẫn nhanh hơn hắn, nếu muốn thắng nàng thật sự khó khăn.

"Tiểu Mộc Nhi, ngươi không muốn gả cho ta như vậy sao?" 

Biểu tình hắn bi thương, trong nháy mắt tới gần ở bên tai Dạ Mộc nói ra những lời này.

Tai Dạ Mộc tức khắc đỏ lên, nhưng không nói gì, tên Mặc Lâm Uyên này nhất định là cố ý muốn làm nàng phân tâm!

Nàng đoán không sai, Mặc Lâm Uyên là muốn bức nàng phân tâm, thấy Dạ Mộc không mắc lừa, hắn lại đè thấp thanh âm nói.

"Nhưng ta mong đợi ngày đó đã rất nhiều năm......"

"Cầm thú!" 

Mặt Dạ Mộc đỏ bừng, lúc trước vẫn còn nhỏ đó được không?

Người cầm thú như vậy không cần thủ hạ lưu tình, Dạ Mộc tức khắc công kích nhanh hơn bức Mặc Lâm Uyên tới sát biên võ đài!

Thấy chỗ dưới đài có một loạt kệ binh khí, Dạ Mộc muốn đổi phương hướng nhưng Mặc Lâm Uyên cố tình ở vị trí đó dây dưa không bỏ.

Rốt cuộc sau khi nàng chặn lại một kích của Mặc Lâm Uyên, theo bản năng phản kích, kết quả Mặc Lâm Uyên vì né tránh mà lui một bước, nhưng phía sau hắn chính là kệ binh khí dựng thẳng, mà Mặc Lâm Uyên còn một bộ không phát hiện.

Dạ Mộc nóng nảy, nhảy tới ôm lấy eo hắn xoay người xuống đài, giờ khắc này, bọn họ thật sự rất gần, chờ hai người đều an toàn rơi xuống đất Mặc Lâm Uyên mới cười nói, 

"Tiểu Mộc Nhi...... Ngươi thua."

-------------------------

Sorryy mọi người nha hôm thứ 6 với chủ nhật mình quên mất không đăng ಥ‿ಥ, nay đăng bù chương của hai hôm trước với nay luôn nha~~ ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro