Chương 148: Lý do nhất định phải gả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Dạ Mộc gật gật đầu, mang theo Triệu Minh Ngọc đi vào liền nói một câu.

"Toàn bộ các ngươi đều lui ra."

Sau đó Triệu Minh Ngọc cúi đầu phía sau liền nhìn thấy những người vốn chỉ nên nghe lời hoàng đế, một đám cung kính lui ra ngoài!

Giờ khắc này, Triệu Minh Ngọc đột nhiên hoài nghi thân phận của Dạ Mộc, chỉ là quận chúa mà thôi, cho dù sủng lên trời cũng không có khả năng có quyền này.

Nhưng nhìn mặt Dạ Mộc nàng ép lại nghi hoặc, có lẽ bởi vì hoàng thất Mặc Quốc điêu tàn cho nên mới không có nhiều quy củ như vậy nhỉ? Dù sao không phải nơi nào cũng nhiều quy củ như Triệu quốc.

Tất cả mọi người đi xuống xong Dạ Mộc mang theo Triệu Minh Ngọc đi tới tận cùng bên trong Ngự Thư Phòng.

Dọc theo đường đi, Triệu Minh Ngọc nhìn cánh cửa lớn, trong lòng kinh ngạc cảm thán, hoàng cung Mặc Quốc tuy rằng ít người nhưng tu sửa thật hoành tráng, bên ngoài nhìn qua chạm trổ, bên trong càng xa hoa lộng lẫy.

Triệu Minh Ngọc nhìn chỗ ngoặt trên cột được khảm dạ minh châu có chút cảm khái, bởi vì ở Triệu quốc lớn như vậy dạ minh châu sẽ bị nhóm hậu phi tranh đoạt. Nhưng ở Mặc Quốc nó chỉ là đồ vật trên cột để chiếu sáng buổi đêm, sự giàu có của Mặc Quốc có thể thấy được một chút.

Nàng một bên đi theo Dạ Mộc vào trong, một bên suy nghĩ, thật ra lúc trước Mặc Lâm Uyên chưa về Mặc Quốc thì Mặc Quốc sắp bị thế gia cùng Thái Hậu làm suy tàn đến không còn gì. Nhưng từ khi Mặc Lâm Uyên dần dần cầm quyền, người trong Mặc Quốc có thể không phát hiện biến hóa, nhưng các nước xung quanh đều nhìn chằm chằm nơi này!

Đặc biệt là mấy năm nay, triều đình hoàn toàn bị Mặc Lâm Uyên khống chế, kinh tế Mặc Quốc càng tiến triển cực nhanh, những người đó chưa từng nghe hàng hoá, lưu li, giấy tờ gì đó ở nước khác đều là đồ bán chạy, còn tiếp tục như vậy cho dù Mặc Lâm Uyên không có bảo tàng cũng sẽ có thực lực thâu tóm nước khác.

Trong lòng Triệu Minh Ngọc cân nhắc, mà Dạ Mộc đã dừng lại, nàng dừng một chút, nói.

"Hắn ở bên trong, người khác ta đã cho ra ngoài, ngươi muốn vào thì vào đi."

Triệu Minh Ngọc sửng sốt, 

"Quận chúa không cùng ta vào sao?"

Dạ Mộc bĩu môi, 

"Hiện tại ta không muốn gặp hắn...... Ngươi có thể yên tâm, chỉ cần ngươi không chọc giận hắn, hắn sẽ không làm gì ngươi. Có vào hay không tùy ngươi!"

Dạ Mộc nói xong, xoay người liền đi mất.

Lúc này nếu Triệu Minh Ngọc đi theo nàng như vậy nàng có lẽ cảm thấy Triệu Minh Ngọc chỉ là một công chúa bình thường, nhưng nếu Triệu Minh Ngọc dám vào, vậy chứng tỏ công chúa này không sợ chết. Một người không sợ chết không có khả năng là bởi vì nhất kiến chung tình, mà là có khác âm mưu khác.

Quả nhiên Triệu Minh Ngọc do dự một lát, thấy Dạ Mộc hoàn toàn làm theo ý mình không có tâm cơ gì vì thế cắn răng một cái, vươn tay đẩy cửa vào. Nếu có nguy hiểm liền nói ra thân phận của sẽ không sao, hiện tại Mặc Lâm Uyên muốn Ấp Giới Đồ, không có khả năng động nàng.

Cánh cửa bị nàng đẩy ra, khi đi vào phát hiện quả nhiên im ắng, quận chúa kia nói một câu tất cả mọi người đi ra ngoài, tất cả mọi người ra ngoài thật? Đây không phải là trò đùa dai chứ? Hay là hoàng đế không ở đây, bằng không những người đó làm sao dám đi ra ngoài, không sợ hoàng đế gọi đến?

Mang theo nghi hoặc nàng mở cánh cửa cuối cùng đi vào, nàng phát hiện dưới chân là thảm tơ vàng dày nặng, cái này làm cho nàng nhịn không được thu chân, bởi vì lúc trước nàng đi trong hoa viên nên trên giày còn dính bùn đất.

"Sứ thần Triệu quốc?"

Một thanh âm từ xa truyền đến, Triệu Minh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, nàng thấy Mặc Lâm Uyên đang ngồi phê tấu chương.

Lúc này hắn đã thay đổi thường phục màu trắng nhìn ánh mắt của nàng mang theo suy tính, nhưng hắn không đuổi nàng ra.

Không nghĩ tới thật sự gặp được hoàng đế, tim Triệu Minh Ngọc đập thình thích, sau đó chần chờ đi qua.

"Gặp qua bệ hạ...... thần, thần được quận chúa mang tới, nhưng cũng do thần có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ một lần."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Mặc Lâm Uyên nhớ tới lúc trước cung nhân nói Dạ Mộc đi tìm Triệu Minh Ngọc liền có chút muốn cười, tiểu nha đầu này thiếu kiên nhẫn hơn hắn tưởng tượng, đây là đang thử hắn sao?

Nhưng để ý cũng tốt, để ý chứng minh trong lòng nàng có hắn.

Nghĩ như vậy Mặc Lâm Uyên tươi cười, tính tình tốt hỏi.

"Ngươi, có chuyện gì?"

Triệu Minh Ngọc thấy Mặc Lâm Uyên nhìn qua thực dễ nói chuyện, mím môi, sau đó đột nhiên tháo cài tóc, trong nháy mắt tóc tản ra, nàng đem một mặt nhu nhược bày ra cho Mặc Lâm Uyên xem. Sau đó cắn răng nói.

"Mong bệ hạ thứ tội, ta không phải sứ thần Triệu quốc. Ta chính là công chúa muốn hòa thân, Triệu Minh Ngọc."

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, vốn dĩ còn không nghĩ sẽ vạch trần nàng.

"Vị công chúa này, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Hắn hỏi như vậy, giây tiếp theo Triệu Minh Ngọc trực tiếp quỳ xuống!

Động tác của nàng làm Dạ Mộc đang xem trộm trên nóc nhà căng thẳng, tới rồi! Cũng không biết công chúa này định làm thế nào? Mặc Lâm Uyên có bị thuyết phục không?

Triệu Minh Ngọc nói, 

"Bệ hạ, ta không vòng vo nữa, có chuyện nói thẳng!"

Đôi mắt Triệu Minh Ngọc có chút hồng, 

"Ta là trưởng nữ Triệu quốc, cho tới nay còn tính được sủng ái, chỉ là mặt ngoài này không đủ vì người ngoài nói mẫu phi sinh một mình ta, toàn bộ hy vọng đều ở trên người ta. Cho nên ở Triệu quốc, ta vẫn luôn rất cường thế, hùng hổ doạ người! Nỗ lực không bị khi dễ!"

Nàng nói cùng với tin tức của Mặc Lâm Uyên không khác lắm, nghe nói vị công chúa ở Triệu quốc này có chút bản lĩnh, rất được sủng ái, người cũng cường thế.

Hắn động động ngón tay, 

"Tiếp tục nói."

Triệu Minh Ngọc thấy bộ dáng không quan tâm hơn thua của Mặc Lâm Uyên trong lòng có chút không chắc, nhưng vẫn nói.

"Lúc này liên hôn với Mặc Quốc người thích hợp chỉ có ta và chi nữ của Hoàng Hậu, cũng chính là muội muội ta. Vốn dĩ là đích nữ xuất giá nhưng Hoàng Hậu luyến tiếc muội muội, cho nên...... bà ấy dùng mẫu phi bức ta, còn nói chỉ cần ta đồng ý xuất giá, nửa đời sau của mẫu hậu sẽ vô ưu vô lo, nếu ta không đồng ý thì có lẽ Hoàng Hậu sẽ không làm gì ta, nhưng mẫu phi của ta là người ở hậu cung sẽ gặp phải kết cục sống không bằng chết!"

Nàng nói đến này, đôi mắt có chút hồng, ngữ tốc cũng thực mau.

"Cho nên ta liền tới đây, trước khi tới phụ hoàng dặn dò mấy trăm lần liên hôn nhất định phải thành! Bởi vì Mặc Quốc phát triển mạnh, cho nên phụ hoàng mới hao hết tâm tư muốn cùng Mặc Quốc giao hảo. Vậy nên lúc này ta tới không có chuẩn bị trở về!"

Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Mặc Lâm Uyên, 

"Ta biết trong lòng bệ hạ chỉ có Dạ Mộc tiểu thư, cũng biết bệ hạ không phải người đa tình, nhưng ta muốn không nhiều, ta chỉ cần bệ hạ nhận lấy ta rồi đuổi đi xa cũng được. Ta chỉ cần hai nước có thể liên hôn, chỉ cần có thể ở lại, thứ ta cần...... cũng chỉ có vậy, mong bệ hạ thành toàn!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro