Chương 147: Có âm mưu gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Triệu Minh Ngọc nhìn Dạ Mộc, 

"Ngươi là...... cung nữ trong cung?"

Nàng nói như vậy lại cảm thấy không đúng, Dạ Mộc ăn mặc tuy rằng đơn giản, nhưng thân là công chúa như nàng nhìn qua là biết tiểu cô nương trước mắt này không phải đơn giản! Không nghe nói Mặc Lâm Uyên còn có muội muội, vậy tiểu cô nương này là ai?

Triệu công chúa không nghĩ đến Dạ Mộc là nữ nhân của Mặc Lâm Uyên bởi vì nhìn Dạ Mộc thật sự là quá nhỏ, hơn nữa nghe nói nữ nhân Mặc Lâm Uyên thích rất lợi hại, nhưng trên người tiểu cô nương này nàng không cảm nhận được một chút nội lực nào.

Dạ Mộc lẩm bẩm nói, 

"Ta...... Ta là nghĩa nữ khi Thái Hoàng Thái Hậu còn ở trong cung nhận nuôi...... ta là quận chúa!"

Tuy rằng thân phận này trăm ngàn chỗ hở nhưng sẽ không bị người hoài nghi, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu nhận nuôi nghĩa nữ là việc nhỏ, căn bản sẽ không xuất hiện ở tình báo của nước khác.

Triệu Minh Ngọc thả lỏng lại, trong mắt hiện lên sự tính kế.

"Quận chúa? Vậy...... sao người lại tới đây?"

Triệu Minh Ngọc thầm nghĩ, thân phận nghĩa nữ ở trong cung cũng không nhỏ, tương đương với thân phận công chúa, hơn nữa tuổi còn nhỏ rất dễ lừa, nếu có vấn đề hỏi nàng chắc chắn sẽ không sai.

Dạ Mộc lui một bước,

"Ta nghe nói trong cung có người tới, ta trộm tới đây xem."

Dạ Mộc nói làm Triệu Minh Ngọc càng thêm xác định nàng rất được sủng ái nên mới có thể ở trong cung tự do đi lại. Nếu ở Triệu quốc nghĩ cũng không cần nghĩ, quả nhiên, huyết mạch hoàng thất Mặc Quốc tuy rằng huyết mạch điêu tàn, nhưng cũng có chỗ tốt đó chính là không nhiều quy củ.

Triệu Minh Ngọc nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Dạ Mộc, 

"Ta chính là người từ Triệu quốc tới, ta chơi cùng người được không?"

Dạ Mộc nghĩ đến nàng chính là công chúa Triệu quốc phái tới, người phải gả cho Mặc Lâm Uyên, tâm tình thực khó chịu, nhưng nàng lại nghĩ nhiều chút về người này, vì thế hai người đi đến bên hồ Ngự Hoa Viên. Quả nhiên khi bọn họ đi ngang qua cung nữ đều hành lễ liền lui xuống, tất cả đều cung kính, không có ai nào dám nghi ngờ Dạ Mộc mang theo một người xa lạ.

Triệu Minh Ngọc nhìn Dạ Mộc, cảm thấy nàng so với chính mình còn được sủng ái hơn.

Lúc này hai người có chút quen, Triệu Minh Ngọc cũng nói một ít phong tục của Triệu quốc, đột nhiên nói.

"Quận chúa, ta có một vấn đề, người có thể nói cho ta không?"

Dạ Mộc nhíu nhíu mày, 

"Ngươi hỏi đi."

Triệu Minh Ngọc căn bản không biết Dạ Mộc có nhiều quỷ tâm tư như vậy, liền nói thẳng.

"Nghe nói bệ hạ các người si tình, nhiều năm qua chỉ sủng một người, cũng không biết Dạ Mộc tiểu thư kia quốc sắc thiên hương cỡ nào?"

Dạ Mộc nhìn Triệu Minh Ngọc xinh đẹp hào phóng, nhớ tới mình đáng yêu tròn tròn liền có chút không vui, 

"Dung mạo nàng không đẹp."

Triệu Minh Ngọc có chút buồn bực, không đẹp, sao được sủng ái nhiều năm?

Triệu Minh Ngọc trực tiếp hỏi luôn, 

"Vậy nàng có chỗ nào hơn người?"

Nói đến đây nàng thấy Dạ Mộc nhíu mày, vội vàng nói, 

"Ta chỉ là muốn giúp công chúa của chúng ta thám thính một chút tin tức, dù sao đây là chuyện cả đời của một nữ nhân, quận chúa cũng là nữ nhân, hy vọng người có thể nói một chút."

Sau khi Dạ Mộc nghe xong, bực mình nói, 

"Nàng cũng không có gì hơn người."

Bởi vì nàng phát hiện nhiều năm như vậy tuy rằng có giúp được Mặc Lâm Uyên, nhưng đại bộ phận vẫn là chính hắn nỗ lực, nghĩ vậy nàng cảm thấy mình thật là vô dụng! Mặc Lâm Uyên thích nàng chỗ nào? Chắc không phải hắn muốn báo ân, cho nên nhầm thành tình yêu?

Dạ Mộc nói làm Triệu Minh Ngọc cảm giác khó hiểu, một nữ nhân không có gì nổi bật dựa vào cái gì mà được sủng ái như vậy?

Nàng chần chờ nói, 

"Ta nghĩ vị Dạ tiểu thư này nhất định có chỗ hơn người, bằng không vì sao bệ hạ chung tình?"

Dạ Mộc có chút phẫn nộ nói một câu,

"Đại khái là hắn mù đi!"

Triệu Minh Ngọc tức khắc không nói, xem ra có lẽ không phải Dạ Mộc không tốt, mà là tiểu quận chúa cùng Dạ Mộc có xích mích? Có lẽ có thể lợi dụng một chút không chừng.

Mà Dạ Mộc thấy nàng không nói lời nào cũng cảm thấy mình vừa nói hơi quá, nàng hỏi, 

"Ngươi thì sao? Công chúa Triệu quốc vì sao lại muốn gả tới đây?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Hơn nữa nghe nói vị công chúa này ở Triệu quốc rất được sủng ái, nàng gả tới mục đích là gì đây, là bởi vì thích Mặc Lâm Uyên sao?

Triệu Minh Ngọc sửng sốt, nhưng thực mau liền cười nói, 

"Lúc ấy bệ hạ muốn cử một người đi hòa thân, các công chúa khác đều không muốn, mà công chúa của chúng ta thân là trưởng công chúa nên phải gánh trách nhiệm. Dù sao hoàng đế Mặc Quốc nhân trung long phượng*, ta nghĩ công chúa sẽ thật cao hứng!"

(*): rồng phượng giữa loài người, ý chỉ những người tài giỏi, kiệt xuất.

Dạ Mộc nhịn không được nói, 

"Ngươi cũng cảm thấy Mặc Lâm Uyên rất tốt?"

Triệu Minh Ngọc nhíu mày, 

"Quận chúa, sao người có thể nói thẳng tên húy của bệ hạ?"

Dạ Mộc hừ một tiếng, 

"Ta vẫn luôn gọi như vậy!"

Triệu Minh Ngọc không thể không coi trọng nhìn Dạ Mộc, 

"Xem ra quan hệ của quận chúa với bệ hạ rất tốt?"

Dạ Mộc không cao hứng nói, 

"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi...... các ngươi mới gặp Mặc Lâm Uyên một lần mà đã cảm thấy hắn rất tốt sao?"

Triệu Minh Ngọc nhớ lại lúc trước Mặc Lâm Uyên nói chuyện khí phách, dáng vẻ hơn người, mặt bất giác có chút đỏ.

"Nhân vật trác tuyệt xuất sắc như vậy, có người nào cảm thấy không tốt?"

Tốt cái gì mà tốt! Câu nhân khắp nơi, nàng cũng không tin Mặc Lâm Uyên không biết công chúa Triệu quốc cũng ở trong đội ngũ yết kiến!

Dạ Mộc tức giận nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, 

"Chờ ngươi tới gần hắn, liền biết hắn không có tốt như ngươi nghĩ......"

Ánh mắt Triệu Minh Ngọc chợt lóe, cười nói, 

"Ta là ngoại thần, không được truyền triệu, chỉ sợ không thể tới gần bệ hạ......"

Dạ Mộc nói, 

"Thì có gì khó? Ngươi tới cùng ta là được."

Nói xong Dạ Mộc liền đi trước.

Triệu Minh Ngọc chần chờ một lát liền đi theo, xem ra quận chúa này rất được sủng ái, nàng làm sứ thần, lại là người quận chúa này mang vào, nói vậy nếu bị bắt cũng sẽ không có việc gì vì thế liền đi theo.

Chủ yếu là nàng thật sự muốn nhìn thấy Mặc Lâm Uyên, dù là đơn độc gặp một lần nàng cũng có tám phần nắm chắc có thể khiến đối phương thay đổi chủ ý.

Mà Dạ Mộc sẽ mang nàng đi, một là cảm thấy người này có điểm đáng ngờ, hai là...... nàng (DM) bắt đầu có một ý tưởng ấu trĩ đó chính là Triệu Minh Ngọc này vừa thấy đã biết không phải đèn cạn dầu, để cho nàng (TMN) đi gặp Mặc Lâm Uyên cũng tốt, nếu Mặc Lâm Uyên thật sự chống đỡ không được mà thay đổi thái độ, vậy nàng (DM) cũng không cần rối rắm nữa!

Dạ Mộc quyết định xong liền áp xuống sự không thoải mái trong lòng, trực tiếp mang Triệu Minh Ngọc tới nội cung.

Lúc này chắc là Mặc Lâm Uyên ở Ngự Thư Phòng, việc hắn phải làm mỗi ngày rất nhiều, bình thường giờ này đều ở đó.

Dạ Mộc dẫn Triệu Minh Ngọc đi theo, quay đầu lại nói, 

"Ta có thể giúp ngươi gặp Mặc Lâm Uyên, nhưng có thể nói chuyện với hắn không chính là chuyện của ngươi!"

Triệu Minh Ngọc không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, chẳng lẽ cấm quân lui tới đều không thấy hai người họ sao?

Địa vị tiểu quận chúa này ở trong cung cũng quá cao đi?

Triệu Minh Ngọc gật gật đầu, 

"Đa tạ quận chúa thành toàn, ta đúng là có một số việc cần gặp mặt bệ hạ một lần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro