Chương 146: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Nàng thề, cho dù hắn muốn cưới công chúa nàng tuyệt đối sẽ không ngăn cản được chứ!

Dạ Mộc không cam lòng nghĩ, nhưng lúc này bị Mặc Lâm Uyên nói thẳng như vậy nàng lại có chút vui vẻ là thế nào?

Chán ghét, không để ý tới hắn!

Dạ Mộc xoay người sang chỗ khác, hỏi, 

"Nếu ngươi không đồng ý...... Vậy ngươi tính toán làm thế nào?"

Nàng còn cần Ấp Giới Đồ kia đấy!

Mặc Lâm Uyên thò lại gần, từ phía sau ôm lấy nàng, hai người cùng nhau ngã xuống giường, hắn có chút mệt mỏi nói.

"Nếu mảnh Ấp Giới Đồ kia là thật, ta sẽ lấy nó."

Dạ Mộc thấy hắn không lộn xộn, cả người căng chặt, thấp thấp ừ một tiếng.

Lại nghe Mặc Lâm Uyên nói, 

"Nếu ta lấy được đồ rồi, nàng muốn cảm tạ ta thế nào?"

Dạ Mộc tức khắc không muốn làm! 

"Ngươi lấy được thì có thể đến bảo tàng, đó là việc tốt với ngươi, vậy mà ngươi còn tìm ta đòi thù lao?"

"Đó là đương nhiên......" 

Mặc Lâm Uyên xấu xa ở bên tai nàng thổi khí rồi nói, 

"Nếu nàng không cho, ta liền không cần, dù sao bảo tàng gì đó ta thật sự không để bụng."

Khí thổi vào tai Dạ Mộc thật vất vả mới bình ổn được tim đập lại một lần nhảy dựng, nàng xoay người, dùng sức đẩy Mặc Lâm Uyên ra!

"Nói chuyện đàng hoàng, không được...... không được gần ta như vậy!"

Đôi mắt tròn tròn của nàng lúc này nhìn có chút ủy khuất, đáng yêu làm người khác muốn cắn một miếng!

Tiếng cười truyền đến, Mặc Lâm Uyên nằm nghiêng, bắt lấy tay nàng.

"Ta tới gần, nàng sẽ khẩn trương sao?"

"Ai...... Ai khẩn trương!"

Mặc Lâm Uyên vội vàng ôm eo, kéo nàng vào ngực hắn, khẽ cười nói.

"Nếu không khẩn trương vậy thả lỏng một chút, ta thích ôm nàng, thực thoải mái."

"Ngươi......" 

Dạ Mộc hết chỗ nói rồi, mà Mặc Lâm Uyên nhân cơ hội nói sang chuyện khác.

"Vừa mới chúng ta nói đến đâu rồi? À, Ấp Giới Đồ, không phải ta rất muốn bảo tàng đâu, Tiểu Mộc Nhi, nếu không chúng ta liền không cần bảo tàng đó nữa......"

Lực chú ý của Dạ Mộc nháy mắt bị mang đi, nàng nằm trong ngực Mặc Lâm Uyên nhanh chóng nói.

"Đừng a! Nếu không có bảo tàng về sau ngươi nhất thống Trung Nguyên thế nào, làm thiên cổ nhất đế thế nào?"

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, 

"Ta cũng chưa nói ta phải làm thiên cổ nhất đế!"

Hắn rũ mắt nhìn Dạ Mộc, 

"Ngươi nói như vậy là ngươi biết trước ta muốn trở thành thiên cổ nhất đế, hay là ngươi hy vọng ta là thiên cổ nhất đế đây?"

Mặt hắn sát đến cực gần! Dạ Mộc cảm giác mỹ nam ở trước mặt khiến nàng quên phải hô hấp!

"Đương...... Đương nhiên là......"

"Là cái gì?" 

Mặc Lâm Uyên nằm nghiêng, một tay chống cằm, híp mắt nhìn nàng.

Tim Dạ Mộc đập thình thích! Nàng nhắm mắt lại lớn tiếng nói, 

"Đương nhiên là...... là hy vọng ngươi có thể trở thành thiên cổ nhất đế!"

"Ồ...... hóa ra là nàng hy vọng à......" 

Một tay khác của Mặc Lâm Uyên nâng cằm Dạ Mộc lên, trong đôi mắt sâu thẳm tựa hồ có một tia mê say.

"Nếu nàng kỳ vọng ta tự nhiên sẽ làm được, ta nghe lời như vậy........Tiểu Mộc Nhi, nàng sẽ keo kiệt không cho một cái hôn sao?"

Không đợi Dạ Mộc trả lời, cánh môi hơi mỏng của hắn đã dán lên môi Dạ Mộc.

Cực nhẹ, cực ấm, cực kỳ ôn nhu, mang theo hơi thở của hắn......

Một khắc kia Dạ Mộc cảm thấy nàng như sắp chết đuối dưới sự ôn nhu của Mặc Lâm Uyên!

"Không......" 

Nàng đột nhiên co rụt lại, từ cái bẫy ôn nhu này thoát ra, rõ ràng có thực lực mạnh mẽ, hiện tại nàng lại giống như con thỏ đang múa may móng vuốt.

"Ngươi không thể như vậy...... Ngươi không thể...... Ta, ta không phải người của thế giới này, ta nên trở về......"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]

Nàng tựa hồ nói cho hắn, lại giống như nói cho chính mình, không thể rơi vào, rơi vào sẽ không ra được!

Nghe được Dạ Mộc nói muốn đi, Mặc Lâm Uyên vốn dĩ cực kỳ không vui, nhưng giây tiếp theo hắn lại cười, cả người thật giống như yêu nghiệt, tiếng nói câu nhân.

"Ta không thể thế nào?" 

Hắn nhẹ giọng hỏi, 

"Ta không thể hôn nàng, hay là không thể sinh ra tình cảm với nàng? Nhưng làm sao bây giờ? Thân thể của nàng đã sớm bị ta xem hết, sờ hết, môi của nàng cũng bị ta hôn qua không chỉ một lần. Hiện tại mới nói không thể có phải quá muộn hay không?"

Dạ Mộc không còn lời gì để nói, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Đúng vậy, từ trước tới nay nàng đều không cự tuyệt hắn tới gần đồng nghĩ với việc ở trong lòng nàng đã sớm tiếp nhận hắn rồi, cũng hưởng thụ ôn nhu sủng ái của hắn, đã sớm rơi vào rồi......

Aaaa!! Nàng không thể tiếp thu sự thật này!

Dạ Mộc chấn kinh chạy ra ngoài, lúc này đoàn người Triệu quốc đã ở trong hoàng cung.

Trong cung quạnh quẽ, sau khi người của Triệu quốc có chỗ ở ổn định sứ thần có chút đau đầu nói.

"Hoàng đế Mặc Quốc này thật đúng là dầu muối không ăn, hắn thật sự chỉ muốn cưới một nữ nhân, hay là hoài nghi chúng ta có mục đích khác?"

Lúc này trong phòng trừ bỏ hắn cũng chỉ có công chúa Triệu quốc, mới bị chấn động như vậy, lúc này công chúa Triệu Minh Ngọc luôn luôn thông minh thần võ của Triệu quốc biểu tình có chút bối rối.

"Hắn...... chắc là thật sự chỉ muốn cưới một nữ nhân......" 

Triệu Minh Ngọc nhíu mày, 

"Ta nhìn dáng vẻ của hắn không giống như là đang nói dối......"

"Làm sao lại có loại người này!" 

Sứ thần Triệu quốc buồn bực ngồi bên bàn tự rót nước cho mình sau đó uống một hơi cạn sạch.

"Nếu hắn vẫn luôn không chịu cưới người, vậy chúng ta phải làm thế nào?"

Triệu Minh Ngọc tình cảnh của mình sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, nàng nhớ tới tướng mạo như thần của Mặc Lâm Uyên, còn có quý khí ôn nhu dung nhập đến trong xương cốt cuối cùng cắn răng.

"Dù sao mặc kệ hắn lấy cái gì đổi Ấp Giới Đồ chúng ta đều không đồng ý! Cho ta mấy ngày, ta không tin trên thế giới này thực sự có nam nhân toàn tâm toàn ý với một người!"

Sứ thần kia nói, 

"Có thể, nhưng công chúa điện hạ cần phải nắm chắc thời gian, bởi vì thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

Triệu Minh Ngọc gật gật đầu, đứng dậy đi tới cửa.

"Ta thấy nơi này phòng giữ cũng không nghiêm ngặt, ta đi xung quanh nhìn xem có thể thám thính thế nào."

Sứ thần gật gật đầu, 

"Công chúa cẩn thận một chút."

Sau đó Triệu Minh Ngọc liền đi ra ngoài, mà lúc này Dạ Mộc cũng đi tới nơi sứ thần Triệu quốc ở.

Bởi vì Ấp Giới Đồ rất quan trọng nên Mặc Lâm Uyên không để bọn họ đến trạm dịch dùng để tiếp khách, mà trực tiếp cho bọn họ ở trong cung để bày tỏ thành ý.

Nàng ở bên ngoài nhìn quanh, có chút không rõ vì sao mình lại tới đây.

Trộm Ấp Giới Đồ sao? Chưa chắc bọn họ sẽ mang theo tới đây.

Khi Dạ Mộc ảo não muốn trở về đột nhiên có người phía sau quát, 

"Người nào?!"

Dạ Mộc quay đầu lại liền thấy được vị công chúa Triệu quốc mặc nam trang kia, hơi hơi sửng sốt!

Triệu Minh Ngọc vốn dĩ thực cảnh giác nhưng nhìn thấy đối phương là một cô nương nhỏ, biểu tình không tự chủ được nhu hòa.

Diện mạo của Dạ Mộc quá đáng yêu, cực có tính lừa gạt, cho dù hiện tại nàng đã mười bốn nhưng nhìn mặt sẽ cảm thấy nàng nhiều nhất mới mười hai, đây cũng là nguyên nhân Mặc Lâm Uyên còn nhẫn nại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro