Chương 12. Bị đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi cái mông đỡ đau hơn, Côn Húc Cương mới có sức lực tra hỏi Âu Khắc Dương.

Côn Húc Cương nói: "Tôi hỏi cậu rốt cuộc muốn đến đây làm gì."

Âu Khắc Dương không đùa dai với vết thương của Côn Húc Cương nữa, bắt chéo hai chân nói: "Chỉ là đến nói cho anh biết hôm nay là kỳ hạn cuối cùng giải trừ hôn ước. Chẳng qua nhìn bộ dáng hiện tại của anh có vẻ không quá thích hợp để ra ngoài, qua thôn này rồi sẽ không còn tiệm khác (*)."

(*) Qua thôn này rồi sẽ không còn tiệm khác (过了这个村可就没有这个店了): ý nói hiện tại có cơ hội mà không nắm bắt thì sau này sẽ hối hận

Côn Húc Cương lặng lẽ nghiến răng, kỳ thực Âu Khắc Dương đến bệnh viện không có mục đích gì khác ngoài việc trêu tức hắn.

Côn Húc Cương nói: "Đã không giải trừ được thì thôi đi."

Âu Khắc Dương xách ba lô lên, xoa đầu Côn Húc Cương nói: "Ngoan, tôi về đây."

Côn Húc Cương tức giận cắn chặt răng nói: "Đợi một chút."

Âu Khắc Dương quay đầu nhìn hắn: "Làm gì?"

Côn Húc Cương nói: "Sao cậu lại trở thành như vậy."

Âu Khắc Dương nói: "Tự mình nghĩ đi."

Côn Húc Cương tiếp tục nằm sấp trên giường rơi vào suy tư, hắn đã biết từ lâu trong lòng Âu Khắc Dương không muốn giải trừ hôn ước, nhưng thái độ của Âu Khắc Dương hiện tại với mình cũng không còn cung kính như trước, mọi chuyện lấy hắn là nguyên tắc đứng đầu, mà đứng đối lập với hắn, chí ít bây giờ hắn nghĩ như vậy.

Vừa muốn sải bước ra cửa phòng bệnh, Âu Khắc Dương quay đầu nở nụ cười tà với Côn Húc Cương: "Anh không chỉ bị chó cắn mà mông còn bị xương rồng đâm đúng không."

Mặt Côn Húc Cương soạt một cái chuyển tím, cắn chặt răng hàm nói: "Mau ra ngoài cho tôi."

Trước khi cửa bị đóng rầm, Âu Khắc Dương nháy mắt với hắn mấy cái mới rời đi.

Trong khoảng thời gian gần đây anh thấy trên mặt Côn Húc Cương không có những biểu tình kia trên TV, tâm tình rất vui sướng. Tuy nhiên, giữa Côn Húc Cương và Phương Thiển Tiếu từng có quan hệ cũng làm anh kinh hoàng không ít. Con người Côn Húc Cương này quan hệ đúng là loạn thật, đàn ông phụ nữ đều không ăn kiêng, xem hắn sau này chết thế nào.

Có điều giày vò Côn Húc Cương là một chuyện vô cùng có ý nghĩa, ít nhất gần đây hắn muốn làm cái gì cũng không được, nhất định bứt rứt phải không?

Vé máy bay quay ngoại cảnh đã định, Âu Khắc Dương không thể đi sớm hơn.

Về đến nhà, anh thấy Hà Thời Đại mân mê cái máy chạy bộ, chủ yếu là hai người cùng có thể sử dụng, đồng thời có thể vì chuyện phát sinh đột xuất trong tương lai làm chuẩn bị thể năng.

Âu Khắc Dương cũng không nói ra chuyện của Phương Thiển Tiếu và Côn Húc Cương, việc này không có quan hệ với anh, nhiều lời vô ích.

Ngồi trước máy tính Âu Khắc Dương không có tâm tư nào lướt web.

"Thiên thành" nhanh nhất cũng phải cuối năm mới chiếu, vừa lúc là phim Tết, anh nên tin tưởng năng lực của đạo diễn Lữ mới đúng.

Anh đã xem mấy bộ điện ảnh nổi tiếng và vài bộ truyền hình quay những năm gần đây của đạo diễn Lữ, phòng vé khá đảm bảo, cũng đưa ra không ít ngôi sao.

Chuyện còn lại anh tạm thời không suy nghĩ, Âu Khắc Dương biết diễn xuất của bản thân khẳng định vẫn cần phải đề cao. Trong mấy ngày này anh gần như xem hết một lượt các bộ điện ảnh trong nước từng thu được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chủ yếu là chọn mấy bộ nổi tiếng nhất để học hỏi.

Hà Thời Đại biết Âu Khắc Dương thật ra không quá thích giao tiếp cùng ngôi sao khác, vậy nên anh ta không thể không thực hiện chức trách của người đại diện, những điều này cũng do Âu Khắc Dương không biết, mỗi người đều phải biết bản thân nên gánh vác trách nhiệm gì, không phải sao.

Một tuần trôi qua rất nhanh, Âu Khắc Dương cùng Hà Thời Đại thu dọn hành lý ra sân bay. Anh hiện tại vẫn chưa nổi tiếng, kính râm cũng không cần đeo, cầm vé máy bay đi qua cổng an ninh, chờ hai mươi phút nữa sẽ lên máy bay.

Chỗ ngồi của Hà Thời Đại và Âu Khắc Dương được tách ra, sau đó Âu Khắc Dương thấy Côn Húc Cương, Hà Thời Đại trông theo hướng anh chào hỏi Tống Khiêm Nam. Lập tức, Tống Khiêm Nam và Hà Thời Đại hiểu rõ sắp xếp của đạo diễn Lữ, ông hy vọng Côn Húc Cương có thể chung sống hòa bình với Âu Khắc Dương, cũng có thể dẫn dắt người mới nhiều hơn.

Thực hiển nhiên, Côn Húc Cương trợn trừng mắt vô cùng không vừa ý đối với sắp xếp thế này. Tống Khiêm Nam một tay đỡ đầu bất đắc dĩ nói: "Sao mỗi lần gặp Âu Khắc Dương không phải mặt lạnh cũng là trợn mắt, Côn Húc Cương không có một chút biểu hiện bình tĩnh."

Hà Thời Đại để hành lý mang theo lên giá hành lý, thuận miệng một câu: "Nếu anh đối mặt hàng ngày với Âu Khắc Dương, anh cũng sẽ không bình tĩnh được."

Tống Khiêm Nam chú ý tới thay đổi của Hà Thời Đại nói: "A? Âu Khắc Dương trước đây tôi biết không có năng lực như vậy, nhưng Âu Khắc Dương hiện tại không ngờ có năng lực thế." Anh ta dường như cũng từng nếm phải thua thiệt bởi miệng lưỡi Âu Khắc Dương.

Hà Thời Đại mỉm cười với y, anh ta đeo kính lên tăng thêm mấy phân khôn khéo Quả nhiên là người đẹp vì lụa, giống như có chỗ nào đó không thích hợp, quảng cáo cũng viết như thế này.

Hai vị đại diện ở chung cảm giác khá tốt, Hà Thời Đại đối với đối phương là thái độ học tập, Tống Khiêm Nam cũng kiên nhẫn hướng dẫn. Tuy không cùng công ty nhưng lại cùng nghề nghiệp, có cạnh tranh, cũng có giúp đỡ.

Côn Húc Cương thấy lửa giận không đánh tới chỗ Âu Khắc Dương liền đứng ngồi không yên, hắn đá đá chân Âu Khắc Dương: "Âu Khắc Dương."

Âu Khắc Dương định đeo miếng bịt mắt nhìn hắn: "Chuyện gì."

Côn Húc Cương nói: "Chúng ta đổi chỗ, cậu ngồi bên cửa sổ."

Âu Khắc Dương tỏ vẻ không có ý kiến, anh rời khỏi chỗ ngồi, muốn để Côn Húc Cương ngồi xuống chỗ mình rồi bước qua hắn vào vào bên trong. Côn Húc Cương có cùng suy nghĩ với anh cũng cho là vậy, chẳng qua cả hai người đều không tính đến ông chú hàng trước đột nhiên điều chỉnh ghế tựa ra sau, Âu Khắc Dương đang muốn vào trong bị ép sang hướng ngược lại.

Sau đó, không cẩn thận liền ngã vào lòng Côn Húc Cương.

Bọn họ không ai mở miệng. Âu Khắc Dương một tay chống tay vịn ghế, bình tĩnh đứng lên từ trong ngực Côn Húc Cương. Người kia yên lặng nhìn bụng dưới bị khuỷu tay Âu Khắc Dương đè lên, hắn cắn chặt môi, mặt bắt đầu biến xanh.

May là hắn nhịn xuống không hô lên, Âu Khắc Dương chết tiệt này.

Âu Khắc Dương rất rõ ràng vừa rồi là tư thế gì, ngồi xuống xong lại nhìn bụng dưới của Côn Húc Cương.

Âu Khắc Dương nhích đầu sang nói: "Tôi xoa xoa giúp anh nhé?" Đậm mùi lưu manh.

Côn Húc Cương chống đầu lên lưng ghế hàng trước, phía sau vươn tay công kích bụng dưới Âu Khắc Dương. Anh bắt lấy hắn nói: "Anh muốn tôi hô to vô lễ?"

Côn Húc Cương rút tay mình về: "Âu Khắc Dương tôi sẽ ghi sổ từng khoản rõ ràng."

Âu Khắc Dương nhún vai: "Tôi chưa từng làm cái gì cả."

Côn Húc Cương lạnh lùng trừng anh.

Âu Khắc Dương đeo miếng bịt mắt làm lơ Côn Húc Cương, cũng cố ý xem nhẹ nắm tay nắm chặt của hắn. Đây là lần thứ hai tiểu đệ đệ bị anh làm đau, nhưng lần này quả thực không phải cố ý, đương nhiên, anh cũng sẽ không nói xin lỗi, ai bảo biểu tình trên mặt Côn Húc Cương khiến anh vô cùng vui vẻ chứ.

Vì thế, sau khi đau đớn của Côn Húc Cương qua đi, hắn vừa quay đầu liền phát hiện khóe miệng Âu Khắc Dương hơi cong lên.

Có thể thấy hai tiếng rưỡi trên máy bay, cơn giận huynh đệ thề sống chết một chỗ cùng anh, dập cũng dập không hết.

Côn Húc Cương thấy Âu Khắc Dương ngủ quá thoải mái, trong lòng bắt đầu mất cân bằng.

Hắn đổi vị trí chính là muốn để Âu Khắc Dương ngủ không thoải mái, mắt thấy cách của mình thất bại, hắn lén lút giơ tay duỗi sang khuôn mặt tinh xảo của Âu Khắc Dương.

Tay còn chưa chạm đến mặt Âu Khắc Dương, Côn Húc Cương đã thấp giọng kêu thảm thiết: "Au au au, buông, buông tay..."

Lúc này, ngón trỏ tay phải Côn Húc Cương đang bị tay trái Âu Khắc Dương bẻ ra ngoài, chẳng trách hắn kêu thảm như vậy.

Âu Khắc Dương buông hắn ra tay: "Ngoan ngoãn ngủ giấc của anh, đừng lộn xộn. Để tôi không ngủ được, không chừng ngón tay anh sẽ bị gãy đấy."

Côn Húc Cương xoa xoa ngón trỏ tiếp tục phóng lửa giận về Âu Khắc Dương: "Sao tôi lại không biết dưới khuôn mặt cừu non của cậu cất giấu lòng dạ hiểm ác như vậy."

Âu Khắc Dương không giận không hờn, nói: "Đây là tôi có tính cảnh giác cao, không giống anh."

Không giống anh, không giống anh......

Côn Húc Cương mặc niệm trong lòng câu này n lần. Âu Khắc Dương hiện tại đã trở nên rất biết cãi lời, rốt cuộc là ai làm hư cậu ta, rõ ràng trước kia luôn ngoan ngoãn không thể tưởng nổi, tuy rằng hơi dính người nhưng còn tốt hơn nhiều. Tại sao hắn không thích cùng đội cha hắn đi khảo cổ chứ!

Vừa quay đầu nhìn thì thấy Hà Thời Đại và Tống Khiêm Nam đang trò chuyện vui vẻ. À, hắn biết rồi, thằng cha Hà Thời Đại này đưa Âu Khắc Dương ra ngoài, hắn nhớ rõ người đại diện trước đây của Âu Khắc Dương còn trẻ hơn Hà Thời Đại, hóa ra là Hà Thời Đại điều / giáo Âu Khắc Dương thành như vậy.

Hà Thời Đại dùng dư quang thấy Côn Húc Cương đang hướng về mình phóng ra ánh mắt phẫn nộ lập lòe ánh sáng bạc lành lạnh. Anh ta chưa từng đắc tội Côn đại thần đi? Bọn họ đến nói chuyện cũng chưa nói qua, chẳng lẽ vừa rồi Âu Khắc Dương nói gì đó với Côn đại thần, nhưng Âu Khắc Dương không giống loại người đó, cậu ta sẽ không tùy tiện nói xấu người khác sau lưng.

Hà Thời Đại lập tức rút ra kịch bản "Thiên thành" trong túi, hỏi: "Nếu đại thần không ngủ được, có muốn diễn thử cùng Tiểu Âu không? Không phải buổi tối đại thần phải quay sao?"

Côn Húc Cương lấy kịch bản trong tay Hà Thời Đại, nói: "Coi như anh biết điều."

Tống Khiêm Nam ở một bên xen mồm: "Đây là Hà tiên sinh lịch sự."

Côn Húc Cương không thèm liếc nhìn Tống Khiêm Nam, mở kịch bản.

Thị lực Âu Khắc Dương rất tốt, liếc mắt liền thấy câu thoại đầu trong phần diễn tối nay của Côn Húc Cương, vì thế anh quyết định giúp Côn Húc Cương đối diễn tìm cảm giác.

Âu Khắc Dương hảo tâm nói: "Tôi có thể giúp anh diễn thử. Công tác và sinh hoạt cá nhân là hai việc, tôi có thể tách riêng."

Côn Húc Cương quét mắt nhìn anh, ở đây cũng tìm không được ai khác có thể diễn thử. Thay đổi trong diễn xuất của Âu Khắc Dương hắn từng xem, nói thật, bỏ đi không nói vấn đề riêng của họ, Âu Khắc Dương hiện tại quả là mầm non tốt, hắn cũng muốn giúp cậu ta một tay, đáng tiếc, bọn họ có hôn ước trên người, đây là điểm hạn chế.

Lại nhìn kỹ tạo hình Âu Khắc Dương hiện tại, cùng cái loại bộ dáng yếu đuối trước đây tương phản quá lớn. Khuyên trên tai trái càng tăng thêm sức hấp dẫn của cậu ta lên một bậc, lẽ nào đây là kết quả mà người đại diện mới của cậu ta tạo ra.

Côn Húc Cương đối với sự nghiệp vẫn khá để tâm, hắn nói: "Được rồi."

Âu Khắc Dương nói: "Vậy chúng ta đây bắt đầu thôi, tôi đóng một nhân vật khác, anh luyện tập nhân vật của mình là được rồi."

Côn Húc Cương cảm thấy khẩu khí anh quá khoa trương. Lấy thâm niên như hắn cũng có thể không cần diễn thử trên máy bay, nói thế nào cũng là hắn giúp Âu Khắc Dương, diễn thì diễn đi.

Khi hắn nhìn vào câu thoại đầu tiên cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Âu Khắc Dương lại tốt bụng muốn cùng hắn diễn thử như vậy.

Âu Khắc Dương nhắc nhở: "Anh gọi đi."

Côn Húc Cương trợn trừng nhìn kịch bản: "......" Hắn rốt cục biết ánh mắt mong chờ của Âu Khắc Dương đến từ nơi nào.

Bởi vì câu nói đầu tiên trong kịch bản chính là: Cha.

Vì vậy, hắn phát hiện bản thân lại bị đùa giỡn một lần nữa......

Hắn giương mắt, lần thứ hai thấy khóe miệng cong lên nụ cười tà của Âu Khắc Dương, thực thiếu đánh.

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro