Chương 16: anh còn muốn tôi như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khởi động xe,  Dụ Trì Diệp ngắm kính chiếu hậu liếc mắt một cái.

"Cô nói xem, tôi đem tốc độ chạy đến 180km/h, đột nhiên phanh lại, cô nghĩ bảo bảo trong bụng còn hay mất? Minh Châu không thích đứa bé này, tôi lại không thể làm cô bỏ đi nó rõ ràng, không bằng, tôi tiễn nó một đoạn đường?"

Con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, khóe môi kia quỷ dị tươi cười làm lông Diệp Cẩm Tú đều dựng thẳng lên!

"Anh điên rồi sao! Đó cũng là con của anh!"

Cô vừa nói xong, Dụ Trì Diệp đã khởi động xe, một chân đạp ga.

Diệp Cẩm Tú thấy từng cho xe cứ dần xa dần. Hiện tại cô phải nhịn.

Vì con.

Người nam nhân này đã bởi vì Diệp Minh Châu mất đi lý trí, đến chính con  mình cũng không cần!

Cô cố nhịn xuống nhưng không ngăn được cảm giác buồn nôn, bàn tay gắt gao nắm chặt ghế dựa, một bàn tay cẩn thận đỡ bụng mình.

Tuy rằng con của cô hiện tại mới một tháng, thậm chí còn không có thành hình, nhưng cô không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới bảo bảo dù chỉ là một chút.

"Điên? Không đúng, tôi đây là điên rồi!"

Nói xong, Dụ Trì Diệp lại càng chạy nhanh hơn.

Diệp Cẩm Tú thân mình run rẩy.

"Tôi lựa chọn thành toàn cho các người, tôi chỉ nghĩ đem con sinh ra, anh còn muốn tôi như thế nào?"

Cô cơ hồ gào lên, hốc mắt kiên cường chịu không được, nước mắt như suối tuôn ra.

Cô không có làm sai cái gì, vì cái gì mà đối với cô như vậy.

Cô chỉ nghĩ cùng người mình thích ở bên nhau, có một cuộc sống tốt, có một cái nhà, có một đứa con, nhưng sao thật khó.

Anh không yêu cô, cô buông tay. Nhưng anh hiện tại còn muốn tổn hại đến con cô, người nam nhân này rốt cuộc muốn như thế nào!

"Hức! Hức!"

Âm thanh nghẹn ngào của Diệp Cẩm Tú vang lên, cô đã hết sức nỗ lực không cho mình rớt một giọt nước mắt, nhưng chung quy vẫn là không phản kháng được sự máu lạnh vô tình của anh.

Diệp Cẩm Tú gắt gao nhắm mắt lại, đôi tay nắm lấy ghế dựa,  tạo cho mình một chút cảm giác an toàn.

Tốc độ nhanh đến nỗi làm cô choáng váng, dạ dày cuồn cuộn giống như đã tới cổ.

Diệp Cẩm Tú buông ra một bàn tay, vuốt ngực làm bản thân dễ chịu một chút.

Bỗng dưng, xe ngừng lại.

Dụ Trì Diệp đi cùng Diệp Minh Châu rời đi Sợ hãi, cảm giác thống khổ năm đó ùa về.

Dụ Trì Diệp ngồi ở mép giường nàng, thấy nàng ghé vào đùi mình:

"Bảo bối, anh sợ em khó chịu, nếu đau đầu cứ ngủ một giấc."

Diệp Minh Châu dẩu dẩu miệng, theo sau làm nũng lôi kéo cánh tay Dụ Trì Diệp:

"Anh ôm em ngủ."

Nhìn bộ dáng nàng đáng yêu , Dụ Trì Diệp gật đầu đồng ý, rút đi tây trang trên người cũng lên giường, cánh tay dài duỗi ra liền đem Diệp Minh Châu ôm trong lòng ngực.

"Trì Diệp, anh có yêu em không?"

Nàng ở trong ngực  anh ngẩng đầu lên, nhìn anh  hỏi.

Dụ trì diệp gật gật đầu:

"Bảo bối, lần sau không cần hỏi những vấn đề ngu ngốc như vậy, trong lòng anh toàn bộ đều là em."

Diệp Minh Châu vui vẻ chủ động hôn lên mặt Dụ Trì Diệp, không nghĩ tới, anh trong lòng giờ phút này đang nghĩ ngợi tới một nữ nhân khác.

Trung tâm bệnh viện thành phố.

Liền Nhiên ngồi ở mép giường của Diệp Cẩm Tú, vừa chơi di động vừa chờ cô tỉnh lại.

Vừa rồi bác sĩ nói, Diệp Cẩm Tú không sao, chỉ là não bị chấn động nhẹ nên nàng mới thảnh thơi như vậy. Liền Nhiên kéo lại chănq, Diệp Cẩm Tú liền mở mắt.

Liền Nhiên ai một tiếng, nhìn Cẩm Tú quan tâm hỏi :

"Tỉnh rồi sao?"

Diệp Cẩm Tú gật gật đầu, không có mở miệng.

Mắt quét một vòng chung quanh, không nhìn thấy nam nhân kia. Trong đầu còn hiện lên cảnh tượng vừa rồi, ngón tay theo bản năng đặt ở bụng.
Liền Nhiên nhìn cũng đã biết, không chờ Cẩm Tú mở miệng hỏi, liền nói:

"Bác sĩ nói đứa bé không có việc gì, chỉ là cậu có chút việc, cậu bị thiếu máu, bác sĩ nói cậu nằm viện một ngày, về nhà ăn nhiều đồ bổ một chút."

Cẩm Tú nghe được đứa con không có việc gì, câu nói kế tiếp liền chẳng để ý đến.

"Bất quá......"

Liền Nhiên tò mò nhìn diệp Cẩm Tú:

" Thai phụ như cậu từ khi nào học người khác đua xe?"

Đua xe?

Cô rõ ràng là bị ép buộc.

Nhớ tới người kia muốn giết chết đứa con của cô, trong lòng cô càng thêm sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro