Chương 17: hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục đích của người nhà họ Dụ rất đơn giản, chờ cô sinh xong đứa bé, liền sẽ đem cô đuổi đi, giữ đứa bé ở lại.
Sau này, ngay cả khả năng nhìn con lớn lên cô cũng không có.

Cô đưa tay vuốt bụng, nhớ tới khoảng thời gian gặp mặt , nước mắt vô thức  chảy xuống.

Liền Nhiên vừa thấy Cẩm Tú khóc, khẩn trương giúp cô lau nước mắt:

"Cẩm Tú a, sao lại khóc? Là mình nói sai gì sao?"

Diệp Cẩm Tú lắc lắc đầu.

Liền Nhiên càng hỏi làm sao vậy, cô khóc càng lợi hại. Khiến cho Liền Nhiên cũng không dám hỏi, nhìn Diệp Cẩm Tú khóc theo, giường bên cạnh đều hướng tới bên này xem.

Cẩm Tú cũng bị tiếng khóc của Liền Nhiên làm hóa ngốc,

"Liền Nhiên...... cậu làm gì vậy?"

Liền Nhiên hít hít mũi:

"Nhìn cậu khóc mình liền nhịn không được, cậu rốt cuộc là làm sao vậy? Mình trước nay chưa từng nhìn thấy cậu như vậy, cậu nói ra, không chuyện gì  là không giải quyết được."

"Không có việc gì, chính là có chút sợ hãi không biết làm sao."

Cô nói trong nghẹn ngào.

Liền nhiên tiếp tục tò mò hỏi:

"Là sợ cái gì? Sợ mất đứa bé sao?"

"Có một chút."

Liền Nhiên vỗ vai Diệp Cẩm Tú:

"Ai nha, cậu đừng nghĩ những cái đó, mình còn cho rằng chồng cậu không yêu cậu."

Diệp cẩm tú:

"......"

T tá thừa dịp hai người nói chuyện phiếm, tới điểm danh nói:

"Ai là Diệp Cẩm Tú."

"Là tôi."

Y tá nhìn tờ giấy trong tay, đem một thẻ ngân hàng đưa cho Diệp Cẩm Tú:

" Thể của cô , nhớ rõ ngày mai xuất viện tới tìm tôi nộp tiền."

Thẻ?

Cô kinh ngạc nhìn lướt qua thẻ ngân hàng trong tay nàng, kia căn bản không phải là của cô.

Cầm lấy tấm thẻ, góc dưới bên trái thẻ tín dụng viết một loạt tiếng Anh: MRyu.

Thẻ của Dụ Trì Diệp làm sao lại ở đây?

Liền Nhiên nhìn theo, thẻ ngân hàng kim quang lấp lánh, quả thực quá hấp dẫn người đi?

"Cẩm Tú a, đây là thẻ của chồng cậu sao? Không hổ là nhà giàu a, thể này toàn bộ đều là vàng."

Diệp Cẩm Tú thu hồi thẻ ngân hàng, đưa cho Liền Nhiên:

"Cậu thích, vậy tặng cho cậu."

"Thiệt hay giả."

Liền Nhiên vui sướng tiếp nhận lấy tấm thẻ, không chờ nổi lấy ra thử xem.
Diệp Cẩm Tú nhỏ giọng thở dài một hơi, thực nhẹ, chỉ có chính mình có thể nghe thấy, cho nên Liền Nhiên cũng không có chú ý tới, đáy mắt cô xẹt qua một tia thương cảm.

Liền Nhiên vẫn luôn canh giữ ở bên Diệp Cẩm Tú đến buổi tối, Cẩm Tú nhìn trời tối, muốn cho Liền Nhiên đi về trước.

Trong phòng bệnh này, bên cạnh giường còn có một bà lão, cho nên cô cũng không lo lắng mình sẽ sợ hãi. Huống chi, trải qua mưa gió rèn luyện, cô đã sớm quen cô độc.

Liền Nhiên không lay chuyển được Diệp Cẩm Tú, ngại với ngày mai buổi sáng còn phải dậy sớm mở cửa hàng, nàng liền đi trước.

Diệp Cẩm Tú nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà. Nếu không có phát sinh chuyện lúc trước, cô tưởng, chỉ cần Diệp Minh Châu rời khỏi Dụ Trì Diệp, cô  sẽ anh ở bên nhau, ai kêu lô không có tiền đồ như vậy.

Thích một người, thà rằng thương chính mình cả đời.

Chỉ muốn anh có thể cảm động. Nhưng cuối cùng chỉ là khổ chính bản thân mình.

Tình cảm này, đến tột cùng là hèn mọn? Mới làm cô trở nên như vậy.

Cô không biết, cũng không ai có thể cho cô một cái kết quả, xét đến cùng, nguyên nhân đều là vì yêu, chẳng qua,  Cô yêu người không yêu mình...... Mà thôi.

Diệp Cẩm Tú bất tri bất giác ngủ đi. Lúc tỉnh lại đã là ngày buổi sáng hôm sau.

Nhìn ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng, cô nghĩ tới việc......

Cô cả đêm không có về nhà......

Cẩm Tú vội vàng cầm lấy điện thoại, lại phát hiện điện thoại không biết khi nào tự động tắt máy.

Sau khi mở nguồn, 35 cuộc gọi nhỡ. Thế nhưng toàn bộ đều là của Dụ Trì Diệp, chỉ hai cuộc của Liền Nhiên.

Cầm di động chần chờ một chút, di động lại bắt đầu rung, Dụ Trì Diệp ba chữ rõ ràng chính xác xuất hiện ở màn hình điện thoại.

Đã một tháng anh chưa từng gọi điện thoại cho cô.

Cô hiện tại lại không nghĩ tiếp.

Từ đêm qua, cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của bảo bảo. Cô cần hành động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro