Chương 21: cảm thấy mỹ mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩm Tú nghe Dụ Phi Trạch nói, có chút dở khóc dở cười.

Thế gian nhiều chuyện không thể nào như ý, cô yêu người hận cô tận xương, người cô không yêu lại trăm phương nghìn kế muốn cô vui vẻ.

"Đang nghĩ gì đó, mau ăn đi."

Dụ Phi Trạch thấy Diệp Cẩm Tú thất thần, liền biết cô là đang nghĩ về Dụ Trì Diệp.

Trong lòng hắn hơi chua xót, hắn và cô đều là cùng một kiểu người, đều yêu người không yêu mình.

Diệp Cẩm Tú phục hồi tinh thần, nhìn đến Dụ Phi Trạch trong tay cầm nĩa, mỉm cười đem một miếng dưa hấu kề miệng cô. Trong lúc nhất thời Diệp Cẩm Tú không biết làm thế nào, liền xấu hổ ngồi tại chỗ.

"Là do anh giả làm bạn trai em đến nghiện, có lẽ cả đời này cũng chỉ có cơ hội."

Giọng nói Dụ Phi Trạch tràn đầy mất mát, nhưng ngay sau đó nét mặt lại tươi cười, hắn yêu cô, không muốn  mang đến suy nghĩ hay gánh nặng cho cô.

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch mỉm cười.

Cách đó không xa, Dụ Trì Diệp nhìn hai người thân mật, gắt gao nắm chặt di động trong tay.

Nữ nhân đáng chết, thiếu nam nhân như vậy, không chiếm được tình yêu của anh, nhanh như vậy liền tìm đến nam nhân khác ôm ấp.

Diệp Cẩm Tú khi ở cùng anh luôn là bộ dáng khóc sướt mướt. Nhưng khi ở bên Dụ Phi Trạch lúm đồng tiền lại nở như hoa.

Đây là thứ mà cô nói là yêu anh sao?

Dụ Trì Diệp càng nghĩ càng sinh khí, anh không yêu cô, nhưng quyết không cho phép cô kết hôn cùng khác nam nhân hoặc mật tiếp xúc, cho dù nhân kia là người trong tộc cũng không thể.

Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh băng nhìn mình, hồ nghi quay đầu, liền thấy được, nam nhân kia đứng ở phía xa.

Cô rời đi, anh không phải nên vui mừng sao?

Anh có thể cùng Diệp Minh Châu ở bên nhau, cô còn lo họ không đủ không gian, vì cái gì anh còn muốn đuổi theo?

Anh không phải chán ghét cô sao?

Trải qua nhiều chuyện, cô nghĩ một mình lặng lẽ sinh đứa bé ra, cùng anh ở bên nhau, cô thật sự lo lắng con của cô sẽ không được đến thế giới này.

Dụ Phi Trạch nhìn về phía Diệp Cẩm Tú quay đầu, mỉm cười nhìn cô, nụ cười  trên mặt cứng lại, cuối cùng cuối cùng là một tia mất mát, anh cuối cùng vẫn tìm tới.

Dụ Trì Diệp lạnh mặt, cả người bao phủ ở trong bóng tối, như tử thần từ địa ngục đi ra, toàn thân tràn ngập khí thế khủng bố.

Diệp Cẩm Tú cứ như vậy nhìn Dụ Trì Diệp, bàn tay không tự giác nắm thành nắm tay, gắt gao, cô không cảm giác được móng tay đâm vào làn da đau đớn.

Dụ Trì Diệp đi đến, Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy một trận cuồng phong sắp ập đến, giống như cô phạm phải sai lầm.

"Diệp Cẩm Tú, mang thai còn đi trêu hoa ghẹo cỏ, cô thật đúng là đủ dâm đãng."

Lời nói lạnh băng phát ra từ trong miệng Dụ Trì Diệp nói ra, vốn dĩ Diệp Cẩm Tú cho rằng đó đã là thói quen, nhưng vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Dụ Phi Trạch nghe được lời của Dụ Trì Diệp tức giận đứng lên, tính hắn luôn ôn hòa, nhưng không cho phép bất kỳ ai tổn thương nữ nhân mà hắn yêu.

Dụ Phi Trạch tức giận nắm cổ áo Dụ Trì Diệp, lạnh lùng nhìn anh.

"Tôi biết anh không yêu cô ấy, nhưng cô ấy hiện tại đang mang thai con của anh."

Dụ Trì Diệp nghe được lời Dụ Phi Trạch nói, lạnh lùng kéo cổ tay hắn, đẩy hắn sang một bên, Dụ Trì Diệp nhẹ nhàng vuốt phẳng nơi cổ áo bị nhăn, giống như Dụ Phi Trạch căn bản không tồn tại, nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Cô thật đúng là có mị lực? Đem anh em chúng tôi xoay vòng, có phải hiện tại cô đang rất đắc ý? Đừng tưởng rằng cô mang thai đứa bé, tôi sẽ không thể làm gì được cô!" Dụ Trì Diệp lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, Diệp Cẩm Tú nghe anh nói, trong lòng giống như có một vạn kim châm.

Diệp Cẩm Tú cưới chua xót, anh có thể làm gì cô? Cô thành toàn cho anh cùng Diệp Minh Châu, trốn đi thật xa, vì cái gì anh còn không buông tha cho cô, còn muốn đuổi theo làm nhục cô?
Cô đã gây nên tội gì sao?

Chẳng lẽ cô yêu anh chính là sai sao?

Hiện tại cô chỉ muốn sinh đứa bé ra anh cũng không thành toàn cho cô sao? Cô yêu anh là sai, nhưng đứa bé không sai a, nó vô tội, vì cái gì, cô cảm giác Dụ Trì Diệp sẽ không tha cho đứa bé.

"Dụ Trì Diệp, tôi không cho phép anh nói Cẩm Tú như vậy."

Dụ Phi Trạch tức giận đi tới, căm tức nhìn nước mắt cô rơi , hận không thể đem anh nghiền nát.

"Phi Trạch, không cần nói, tất cả đều là em sai."

Diệp Cẩm Tú bi thương mở miệng, có lẽ cả đời này cô không có được tình yêu của anh, hiện giờ anh giữ cô lại chỉ vì đứa bé.

Cô sớm đã tỉnh, nếu anh muốn mang cô về, cô về là được, cô sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ này.

Nghĩ đến đây Diệp Cẩm Tú cười châm biếm, dựa vào thái độ của Dụ Trì Diệp, đứa bé trong bụng cô có thể an toàn chờ đến mười tháng sau sinh ra sao?

Mặc dù Dụ mẫu rất muốn đứa nhỏ này, vì đứa nhỏ này mà đối tốt với cô rất nhiều, nhưng tình cảm của anh đối với Diệp Minh Châu, anh thật sự sẽ chịu đựng đứa bé cô sinh ra sao?

Diệp Cẩm Tú nghi hoặc, đáy lòng bi thương vô hạn.

"Nếu cô biết nhiều lời vô ích, hiện tại cô biết phải làm gì rồi."

Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú, xoay người hướng tới chiếc xe người ở ven đường.

Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn Dụ Phi Trạch, không trốn được thì phải đối mặt, mặc kệ ngày mai sẽ sảy ra chuyện gì, đó là số của cô, nhưng bất luận thế nào, cô đều sẽ toàn lực  bảo vệ đứa bé.

"Cẩm Tú, không cần."

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú, đôi mắt tràn đầy thống khổ, hắn không nghĩ lại tự mình nhảy vào hố lửa, nếu có thể, hắn sẽ không do dự mang cô rời đi.

Nhưng cô không yêu hắn, hắn không muốn miễn cưỡng cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô thống khổ mà bất lực.

"Cám ơn anh, Phi Trạch."

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch cười, cô cảm kích anh, nhưng cô không có quyền lựa chọn. Cô chỉ muốn sinh đứa bé ra. Hơn  nữa khi được tự do cô cũng không thể tiếp nhận tình cảm của Dụ Phi Trạch, trong lòng cô đều là Dụ Trì Diệp, làm sao có thể chứa người khác.

Cảm tình sẽ làm người ta chấp mê bất ngộ, cho dù rõ ràng biết sẽ  đầy thương tích, như cũng không oán không hối hận.

Tìnhnh yêu kiên trì sẽ có kết quả, nhưng cô không phải? Cô cùng Dụ Trì Diệp thêm một Diệp Minh Châu, nếu không có Diệp Minh Châu, cô ở trong lòng Dụ Trì Diệp cũng chỉ là một nữ nhân không từ thủ đoạn.

Có lẽ suốt cuộc đời cô cũng không chiếm được tình yêu của anh, hiện giờ cô chỉ mong, anh có thể giơ cao đánh khẽ, đứa con trong bụng thuận lợi chào đời, cô liền thấy đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro