Chương 22: Diệp Cẩm Tú cô nhìn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dụ u Diệp ngồi ở trong xe, nhìn Diệp Cẩm Tú qua cửa sổ, nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Cẩm Tú, trong lòng có một cảm giác lạ. Nghĩ đến ngày hôm đó ở trên xe, nhìn bộ dáng cô bất chấp muốn bảo vệ đứa con trong bụng. Anh lại nhìn không thấu Diệp Cẩm Tú.

Dụ Trì Diệp lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ trong lòng, anh không nên đối một nữ nhân tâm cơ sinh ra cảm giác lạ, anh yêu người trước sau như một bạch liên hoa thuần khiết là Diệp Minh Châu.
Dụ Trì Diệp khôi phục biểu cảm lạnh nhạt, ngồi ở trong xe, Diệp Cẩm Tú đi đến tài xế mở cửa xe giúp cô, cô cảm kích gật gật đầu ngồi xuống.

" thế nào luyến tiếc rời đi?"

Dụ Trì Diệp châm chọc nhìn Diệp Cẩm Tú, nghĩ đến bộ dáng cô cùng Dụ Phi Trạch thân mật, trong lòng anh liền hừng hực lửa giận, hận không thể đem Diệp Cẩm Tú thiêu đốt.

"Không có."

Diệp Cẩm Tú lạnh lùng trả lời, cô quyết định thành toàn cho anh cùng Diệp Minh Châu, nhưng không rõ anh vì cái gì còn muốn bắt cô vêc, cùng cô dây dưa không rõ, chẳng lẽ anh thích nhìn bộ dáng thống khổ của cô.

Diệp Cẩm Tú quật cường nhìn Dụ Trì Diệp, cô đi hy vọng anh có thể đem tình yêu Diệp Minh Châu chia cho cô một ít, cô sẽ cảm thấy thực vui vẻ, nhưng cô yêu một cách hèn mọn như vi, lại không chiếm được tình yêu của anh.

Còn phải liều mạng bị anh tổn thương, nếu cô làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Khoảng cách xa xôi nhất, đó là tôi yêu anh, anh lại yêu cô ấy, suốt cuộc đời cứ chờ mong trong vô vọng.

Dụ Trì Diệp nhìn đôi mắt quật cường của Diệp Cẩm Tú, lại phát hiện cok thay đổi.

Anh bỗng nhiên rất muốn phá hủy sự quật cường của cô, hành hạ cô. Nếu không phải cô, anh sẽ không cùng Diệp Minh Châu phân phân hợp hợp. Bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Minh Châu nói nguyên nhân nàng đi Mỹ, đôi mắt anh nổi lên một tầng hận ý.

"Tôi nói cho cô biết, ở trên danh nghĩa cô vẫn là nữ nhân của tôi , tốt nhất đừng cùng nam nhân khác có tin đồn gì."

Dụ Trì Diệp dùng sức bóp cô Diệp Cẩm Tú, hoàn toàn không có khống chế sức lực ở tay.

Diệp Cẩm Tú cảm giác hô hấp trở nên khó khăn, đau khổ nhắm hai mắt lại, đây là nam nhân cô yêu, nếu không được anh yêu, cô liền thừa nhận hết thảy, bị anh tuyệt tình tổn thương nên hết hi vọng.

Cô cố gắng khống chế nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn là không khống chế được nước mắt, nước mắt từng giọt một giọt rơi xuống.

Cô gắt gao nhắm mắt lại, Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú, tay chậm rãi buông lỏng ra.

Bộ dạng cô quyết tâm chịu chết, đôi mắt đau đớn, nữ nhân này luôn miệng yêu đứa bé, lúc này làm sao không sợ bản thân chết sẽ một người hai mạng.
Nữ nhân, vĩnh viễn đều là khẩu thị tâm phi.

Dụ Trì Diệp buông lỏng ra, lạnh lùng ngồi xuống một bên, giống như cô căn bản không tồn tại.

Xe vững vàng chạy ở quốc lộ, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ bị Dụ Trì Diệp bóp có chút đau đớn, vừa rồi anh là muốn bóp chết cô sao?

Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói cho chính mình, chờ đứa bé sinh ra tất cả sẽ kết thúc.

Vốn dĩ cô yêu anh, sau khi bị tổn thương, cô cũng nổi lên ý nghĩ lui bước, ở trong lòng cô, tuy rằng yêu Dụ Trì Diệp, nhưng hiện giờ mình đầy thương tích, cô chỉ muốn đem tình yêu này đặt ở trong lòng, yên lặng yêu anh là tốt rồi.

Xe dừng trước biệt thự thật nhanh, lúc trước ngồi cùng xe với Dụ Trì Diệp cô luôn cảm giác con đường này quá gần, nhưng là lúc này đây cô lại phát hiện nó xa quá, Diệp Cẩm Tú ngồi ở trong xe, nhìn biệt thự, cảm giác mình sắp tiến nhà giam.

" thế nào, con muốn tôi mở cửa xe cho cô?"

Dụ Trì Diệp ngồi ở một bên mở cửa xe, nhìn đến Diệp Cẩm Tú không có ý xuống xe, châm chọc nói.

Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn thoáng qua Dụ Trì Diệp, mở cửa xe xuống xe.
Bước vào nơi quen thuộc, nhưng cảm giác lại hoàn toàn thay đổi, trước kia bắt mình ở đây vì có thể nhìn Dụ Trì Diệp, lại ảo tưởng anh sẽ thích mình.
Nhưng là hiện tại cô đã tỉnh,cô đã tỉnh, người anh yêu trước sau là Diệp Minh Châu, cô không thể làm gì, hiện giờ cô chỉ hy vọng, anh có thể nhân từ để cô sinh đứa bé ra an toàn.

Trên thế giới hèn mọn nhất là tình yêu.

Cho dù anh không yêu cô, nhưng chỉ cần có thể vì anh sinh đứa bé mang hai dòng máu của anh và cô, cô đã thấy đủ.

"Cô tốt nhất nên thành thật một chút."

Dụ Trì Diệp nói xong cho tài xế xuống xe, tự mình rời khỏi biệt thự.

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Trì Diệp đã đi  xa xe , cho dù cô tự nhắc nhở mình nên hồi tâm, nhưng đáy lòng vẫn có chút đau đớn.

Anh gấp gáp như vậy là không chờ nổi đi gặp Diệp Minh Châu, chẳng lẽ không bận tâm thái độ của Dụ mẫu sao?

"Thiếu phu nhân, gió đêm lạnh, cô nên vào trong nghỉ ngơi đi."

Tài xế nhìn bộ dạng thương cảm của Diệp Cẩm Tú, nhắc nhở nói.

Bọn họ làm hạ nhân cái gì cũng không được tùy tiện nói, hắn nhìn ra Diệp Cẩm Tú không phải nữ nhân có tâm kế, chỉ là Dụ Trì Diệp không thích cô.

"Cám ơn."

Diệp Cẩm Tú nhỏ giọng nói liền xoay người vào biệt thự.

Biệt thự trống rỗng, đèn đuốc sáng trưng. Diệp Cẩm Tú ngồi trên sô pha, nhìn quanh bốn phía, ở biệt thự xa hoa như cầm tù cô trong nhà giam, Diệp Cẩm Tú chua xót cười, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.

Cô rốt cuộc làm sai cái gì? Cứ thế này thật thống khổ, cho dù có làm bằng sắt, kiên cường cỡ nào, cô có thể kiên trì được bao lâu.

Ở đây Diệp Cẩm Tú đau khổ, bên kia, Diệp Minh Châu đang ngồi trong lòng Dụ Trì Diệp, bàn tay mềm chu du trên người Dụ, muốn gợi lên nhiệt tình.

Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu, trong đầu đều là bộ dáng tuyệt vọng của Diệp Cẩm Tú, bắt lấy tay Diệp Minh Châu.

"Hôm nay công ty rất nhiều việc anh rất mệt, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi đi, để sáng mai."

Dụ Trì Diệp vuốt cằm Diệp Minh Châu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mỉm cười nói.

"Vậy anh ôm em lên giường."

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp cười sáng lạn, cánh tay trắng nõn ôm cổ Dụ Trì Diệp làm nũng nói.

"Khởi giá, hồi cung."

Dụ Trì Diệp nói liền bế Diệp Minh Châu  đặt trên giường lớn.

Diệp Minh Châu quá hiểu Dụ Trì Diệp, anh căn bản là không phải mệt, mà là có tâm sự, Diệp Minh Châu ở trong lòng Dụ Trì Diệp, trong đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Diệp Cẩm Tú, cô chờ xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro