Chương 23: Thất vọng buồn lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Diệp Cẩm Tú bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Dụ mẫu gọi.

"Cô đi đâu, lần trước tôi gọi điện thoại cô không nghe, đừng tưởng rằng tôi không ở nhà, cô liền vô pháp vô thiên, nếu cháu trai ta có cái gì sơ xuất, cô cứ chờ xem."

Vừa mới nhận điện thoại, bên kia liền truyền tiếng Dụ mẫu lạnh lùng răn dạy.

Diệp Cẩm Tú chua xót cười, chưa tính việc Dụ Trì Diệp không thích cô, ngay cả Dụ mẫu cũng là vì đứa bé mới đối tốt với cô, cô sống đúng là thật đáng buồn, kiếp trước cô làm việc gì thiếu đạo đức, kiếp này mới thê lương như vậy .

"Con biết rồi."

Diệp Cẩm Tú nhẹ giọng nói, nếu cô không lên tiếng, bên kia Dụ mẫu còn không biết sẽ nói cái gì đâu.

"Được, chăm sóc tốt cho bản thân, ta muốn ở nước Mỹ một thời gian, chờ ta trở về lại qua đi xem con."

Dụ mẫu nói xong liền cắt điện thoại.

Diệp Cẩm Tú nghe di động truyền đến một loạt âm thanh, trong lòng phiếm chua xót, trách không được Dụ Trì Diệp không kiêng nể gì rời đi, hóa ra là Dụ mẫu đi Mỹ.

Xem ra cô thật đúng là tội ác tày trời, trở thành chướng ngại lớn nhất của Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu, mà Dụ Trì Diệp đối với đứa bé trong bụng cô không có chút quan tâm.

Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt ve bụng, chỉ chờ mong đứa bé có thể khỏe mạnh sinh ra, cô đã cảm thấy mỹ mãn.

Người đau khổ, chính là bởi vì họ đòi hỏi quá nhiều, mà cô hiện giờ chỉ chờ mong con cô có thể khỏe mạnh sinh ra thì tốt rồi.

Lúc này, dụ trì diệp đang gắt gao mà ôm Diệp Minh Châu trong lòng lúc sau, hai người mới thở hổn hển nằm ở trên giường.

"Diệp, anh sẽ không đi, không lo lắng Cẩm Tú nói với bá mẫu đến lúc đó bá mẫu làm khó dễ anh sao?"

Diệp Minh Châu thở hổn hển nhìn Dụ Trì Diệp, tuy rằng trong miệng hỏi vậy, nhưng là trong lòng lại không ngừng kêu gào, hy vọng Diệp Cẩm Tú thật sự nháo lên, như vậy sẽ chỉ làm Dụ Trì Diệp càng thêm chán ghét cô.
Diệp Minh Châu vẫn luôn lo lắng, lo lắng Dụ Trì Diệp sẽ yêu Diệp Cẩm Tú, đến lúc đó nàng liền thật sự xong rồi.

Hiện giờ Diệp Cẩm Tú có đứa bé cùng Dụ Trì Diệp day dưa không rõ quan hệ, nàng cái gì đều không có, Dụ mẫu lại không thích nàng, làm nàng thực không có cảm giác an toàn.

"Em yên tâm, mẹ đi Mỹ, trong khoảng thời gian này anh có thể ở bên em."

Dụ Trì Diệp gắt gao mà ôm Diệp Minh Châu, hôn nhẹ lên trán của nàng.

Diệp Minh Châu nghe Dụ Trì Diệp nói, ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt -- đáng chết lão thái bà rốt cuộc cũng đi, nàng muốn thừa dịp lúc này cho Diệp Cẩm Tú thấy, người Dụ Trì Diệp yêu là ai.

Diệp Minh Châu thu ánh mắt lại chân dài ngồi lên người Dụ Trì Diệp.

Dụ trì diệp nhìn động tác to gan của Diệp Minh Châu, trong mắt thâm trầm quang mang, đối mặt với sự âu yếm như vậy là một sự dụ hoặc trí mạng, có mấy người có thể cầm giữ được.

Diệp Cẩm Tú ăn qua cơm, trở lại trong phòng, cầm thư nhìn, hưởng thụ thời gian yên tĩnh, không thấy cũng tốt, không phải nhớ.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào phòng, Diệp Cẩm Tú ngồi ở dưới ánh mặt trời, hưởng thụ tia nắng ấm áp.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dụ Trì Diệp trở về thay quần áo, liền nhìn bộ dáng cô nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

"Giúp tôi rót chén nước."

Diệp Cẩm Tú tưởng người hầu có chút khát nước, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.

Nhưng hồi lâu vẫn không nghe được tiếng bước chân của người hầu, cô nâng tay trái che ánh mặt trời chói chang, híp mắt lại liền nhìn thấy Dụ Trì Diệp đang đứng cạnh cô, ánh mắt lạnh lẽo.

Lúc này anh không phải nên ở công ty sao? Như thế nào đã trở về?

Không có chờ cô nghĩ kỹ, liền thấy được trên cổ áo anh có vết son đỏ vô cùng bắt mắt.

Lòng dâng lên một trận chua xót, Dụ mẫu không ở nhà, anh tự nhiên hẹn hò âu yếm cùng nữ nhân.

Vốn tưởng rằng đã quen sẽ không đau, nhưng đáy lòng cô vẫn như cũ không ngừng đau đớn.

"Xem ra tôi không ở nhà cô rất thoải mái."

Dụ Trì Diệp lạnh lùng châm chọc cô.

Diệp Cẩm Tú không trả lời, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói cho chính mình, cô không để bụng.
Vì đứa con trong bụng, cô phải nhịn, chỉ cần con sinh ra thì tốt rồi, những việc khác đối với cô đều không quan trọng.

Diệp Cẩm Tú lòng đau đớn, không ngừng thôi miên chính mình.

Cô không muốn cùng Dụ Trì Diệp tranh chấp, cô không dám, cô sợ chuyện trên xe lần trước lại lặp lại, cô sợ mình không bảo vệ được con.

Dụ Trì Diệp nhận ra Diệp Cẩm Tú thay đổi rất nhiều, đáy mắt tìm tòi nghiên cứu, cô quá bình tĩnh, bình tĩnh có chút không bình thường.

Nhưng anh lười tìm hiểu, hiện giờ Dụ mẫu không ở nhà, cô an phận là được rồi, chỉ cần không quấy rầy anh cùng Diệp Minh Châu thì tốt rồi, anh thật ra rất vui khi thấy cô như vậy an tĩnh.

Dụ mẫu đi nước ngoài sẽ không ai có thể ngăn cản anh cùng Diệp Minh Châu ở bên nhau, mà Diệp Cẩm Tú an tĩnh như thế thực ngoài ý muốn, nhưng cũng thực vừa lòng, ít nhất cô an tĩnh chứng minh cô vẫn tự hiểu lấy.

"Tôi chỉ cần đứa bé sinh ra an toàn."

Diệp Cẩm Tú nghiêm túc nhìn Dụ Trì Diệp nói.

Anh là ba của đứa bé, anh có nghĩa vụ bảo vệ đứa bé này thuận lợi ra đời, cho dù ay không chờ mong đứa nhỏ này, nhưng là hy vọng của cô hắn không cần quá tàn nhẫn.

"Chỉ cần cô an phận, tất cả như cô mong muốn."

Dụ Trì Diệp nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đi thay quần áo.

Diệp Cẩm Tú cảm giác vô hạn bi thương, chính cô muốn sinh đứa bé, lại còn đau khổ cầu xin anh cho nó được ra đời.

Anh thật là quá tàn nhẫn.

Anh làm Diệp Cẩm Tú cảm thấy rất xa lạ, cô bỗng nhiên nghi hoặc, người mình yêu rốt cuộc là người thế nào, vì yêu một nữ nhân, liền không quan tâm đến cốt nhục thâm tình.

Dụ Trì Diệp tuyệt tình làm tâm Diệp Cẩm Tú rét lạnh.

Cho dù cô yêu anh cỡ nào, bởi vì có sự tồn tại của Diệp Minh Châu, cô suốt đời cũng sẽ không có được tình yêu của anh.

Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cô hiện giờ chỉ cần đứa bé bình an thì tốt rồi. Mặt khác thì tùy duyên đi, cô thật sự quá mệt mỏi rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro