Chương 24: lạnh nhạt như anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dụ Trì Diệp thay quần áo chuẩn bị đến công ty, lúc gặp Diệp Cẩm Tú trong phòng, nhìn cô đứng trong ánh mặt trời, để lại cho anh một bóng dáng âm u.

Cái bóng kia làm anh dừng chân, giống như đã từng quen biết, một cảm giác lại nổi lên làm anh trong lúc nhất thời dời mắt.

Bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Minh Châu nói cô uy hiếp nàng rời đi, tức khắc mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo, xoay người bước xuống lầu.

Diệp Cẩm Tú nhìn xe anh rời đi, trong mắt một mảnh thâm tình. Chỉ là, anh chưa bao giờ nhìn đến, chỉ biết cho rằng cô là một nữ nhân tâm kế.

......

Lúc Dụ Trì Diệp tan tầm, trực tiếp liền lái xe tìm Diệp Minh Châu.

Trong nhà hàng Pháp, ánh mắt Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp sáng như sao, Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu ánh mắt thâm tình, lòng đầy ấm áp, trên mặt mang theo tia sủng nịch tươi cười.

"Diệp, em rất vui, rất hạnh phúc."

Diệp Minh Châu nhấp một ly rượu, cảm giác say nhìn Dụ Trì Diệp thâm tình.

Dụ Trì Diệp im lặng nghe, trong khoảng thời gian họ xa nhau, anh biết nàng nhất định rất ủy khuất, trong lòng lại càng hận Diệp Cẩm Tú.

"Diệp, em rất nhớ anh, gặp anh giống như một giấc mơ vậy. Thật tốt khi anh còn yêu em, thật tốt."

Diệp Minh Châu nói trong mắt một mảnh buồn ngủ, một giọt nước mắt rơi xuống.

Nghe nàng lải nhải nói, Dụ Trì Diệp không ngắt lời nàng, mỗi câu nói đều như một nhát dao hung hăng đâm vào tim anh, làm anh không thở nổi.

Trong khoảng thời gian nàng đi, tâm trạng anh cũng thống khổ, anh làm sao không hiểu nàng cũng đau khổ.

"Diệp, chúng ta không cần chia tay sao? Em thật sự rất yêu anh."

Diệp Minh Châu mê mang nhìn Dụ Trì Diệp, nàng biết phải làm thế nào để một nam nhân đau lòng, mà nàng càng hiểu Dụ Trì Diệp.

Diệp Minh Châu nói nói liền gục trên bàn, Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu, đáy mắt một mảnh ôn nhu.

"Minh Châu, em yên tâm, anh sẽ cho em một tương lai tốt đẹp."

Dụ Trì Diệp nói đứng dậy đi đến bên người Diệp Minh Châu, ôm nàng rời đi.

Ở trong lòng ngực anh, Diệp Minh Châu nhàn nhạt mỉm cười, tất cả đều trong kế hoạch của nàng.

Dụ Trì Diệp lái xe trực tiếp mang theo Diệp Minh Châu về biệt thự, Diệp Cẩm Tú ăn qua cơm, ngồi ở phòng khách xem TV, thấy Dụ Trì Diệp ôm Diệp Minh Châu say khướt trở về.

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Trì Diệp một cách cẩn thận, đáy lòng phiếm chua xót.

"Cô tốt nhất quản tốt miệng mình, bằng không cẩn thận đứa con của cô."

Dụ Trì Diệp uy hiếp Diệp Cẩm Tú, anh quá biết rõ tầm quan trọng của đứa nhỏ này đối với Diệp Cẩm Tú, cho dù anh biết mình thực đê tiện vô tình, nhưng đây là biện pháp tốt nhất làm cô câm miệng.

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Trì Diệp ôm Diệp Minh Châu lên lầu, đáy lòng một mảnh bi thương.

Đã sớm biết kết quả như vậy, cô cho rằng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng mỗi lần nhìn bọn họ thân mật ở bên nhau, tìm cô đau quá.

Mà anh lại dùng con uy hiếp cô, cô nhắm mắt lại mắt nước mắt theo gương mặt rơi xuống, anh chỉ nhìn thấy Diệp Minh Châu chịu ủy khuất, trước chưa từng nhìn thấy nội tâm cô đau đớn.

Bế Diệp Minh Châu vào phòng, Dụ Trì Diệp cẩn thận đặt nàng trên giường, nàng liền ôm lấy cổ Dụ Trì Diệp.

"Diệp, đừng rời khỏi em."

Khi nói nước mắt nàng chảy xuống, tâm Dụ Trì Diệp đau đớn.

Diệp Minh Châu mê mang nhìn Dụ Trì Diệp, chủ động hôn lên môi Dụ Trì Diệp, nàng căn bản không say, nàng muốn mượn rượu làm Dụ Trì Diệp đau lòng, làm Diệp Cẩm Tú thấy rõ địa vị của mình, không cần si tâm vọng tưởng.

Nàng đã sớm đoán được Dụ Trì Diệp sẽ mang nàng về biệt thự, này hết thảy đều là nàng tính kế tốt.

Dụ Trì Diệp chịu không được sự dụ hoặc của Diệp Minh Châu, cảm giác trong cơ thể cuồn cuộn dục vọng, không chờ nổi bắt đầu xé rách quần áo Diệp Minh Châu.

Diệp Minh Châu cố ý kêu lớn, Cẩm Tú ở lầu một nghe rành mạch.

Cô chua xót cười, lên lầu nghỉ ngơi.

Diệp Minh Châu vừa quay đầu liền thấy được bộ dáng thống khổ của Diệp Cẩm Tú, đắc ý tươi cười.

Diệp Cẩm Tú vừa muốn rời đi, Diệp Minh Châu liền mở miệng.

"Diệp, anh sao lại không đóng cửa?"

Diệp Minh Châu mắt say lờ đờ mê mang nhìn Dụ Trì Diệp, Dụ Trì Diệp nhìn bộ dáng yếu đuối của nàng, khống chế không được va chạm, Diệp Minh Châu dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía cửa thấy Diệp Cẩm Tú đứng ở đó.

"Cút!"

Mắt Dụ Trì Diệp hiện lên một tia chán ghét, anh lấy chăn che cho Diệp Minh Châu, nhìn cô lạnh lùng quát.

Diệp Cẩm Tú trào phúng nhìn Diệp Minh Châu trên giường, giúp hai người đóng cửa lại.

Diệp Minh Châu là muốn nhìn Diệp Cẩm Tú đau khổ, tốt nhất đứa bé trong bụng cô chết, đến lúc đó Diệp Cẩm Tú cùng Dụ Trì Diệp không còn quan hệ, nàng cũng không cần trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ cô.

Dụ trì diệp hoàn toàn đắm chìm trong thế giới tình dục, căn bản là không có phát hiện nữ nhân dưới thân mắt đầy đắc ý.

Diệp Cẩm Tú về tới trong phòng, cô đóng cửa lại, nhưng có thể nghe được Diệp Minh Châu ra sức rên rỉ, cô khinh thường cười, kỹ nữ bất quá cũng như thế đi.

Diệp Cẩm Tú không biết là nên cười nhạo Diệp Minh Châu không từ thủ đoạn, hay là nên vì bản thân cảm thấy bi ai.

Cô nằm trên giường cũng ngủ không được, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ nhìn ánh trăng, bóng đêm mát lạnh, cô sợ bản thân bị cảm, khoác thêm áo khoác.

Thanh âm kiều diễm của Diệp Minh Châu truyền đến, cô không muốn nghe lại bị ép nghe, hiện giờ Diệp Minh Châu ở biệt thự, tiểu tam ngênh ngang vào nhà, cô thật thất bại.
Nhưng chỉ cần không tổn thương đến con, bọn họ tùy tiện đi.

Cô cùng Dụ Trì Diệp hữu danh vô thật hôn nhân, cô đã đủ rồi. Anh tuyệt tình như thế, tâm cô đã chết.

Cô nghĩ chỉ cần con cô bình an là tốt rồi. Nhưng Diệp Minh Châu sẽ để con cô bình an ra đời sao?

Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Dụ Trì Diệp đối với cô, cô hiện tại đã không nghĩ đi tìm tòi nghiên cứu, hiện tại tất cả đều vô nghĩa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro