Chương 30: lợi dụng lẫn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người kiên cường cỡ nào, cũng có lúc yếu đuối, lúc Dụ Trì Diệp nói anh tin nàng, khiến Diệp Cẩm Tú đau đến vỡ òa.

Cô làm nhiều chuyện như vậy, anh trước nay đều khinh thường cô, mà đối với Diệp Minh Châu, anh lại tin tưởng vô điều kiện.

Đáy lòng chua xót Diệp Cẩm Tú nhắc nhở mình, tâm đã chết, sẽ không đau, tất cả những gì cô làm hiện tại chỉ vì một mình con.

Cô phải làm một nữ nhân kiên cường, vì con mình mà mà nỗ lực tồn tại.

Diệp Cẩm Tú gắt gao nắm chặt tay bị dẫm đến sưng đỏ, cô biết, phía sau có hai người đang chê cười cô.

Diệp Cẩm Tú về phòng, di động liền vang lên, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Liền Nhiên vang lên.

"Hôm nay có thời gian rảnh hay không, chiều chúng ta cùng đi uống trà chiều?"

Liền Nhiên hứng thú mời Diệp Cẩm Tú.

Nếu là ngày thường Diệp Cẩm Tú liền đồng ý, nhưng là hiện giờ tay cô sưng đỏ, nếu như bị Liền Nhiên nhìn thấy, chuyện bé liền xé to. Dựa vào tính cách của nàng, nàng nhất định sẽ xông tới bênh vực kẻ yếu, cô không muốn làm Liền Nhiên lo lắng, cô hít sâu một hơi, thanh âm ổn định một chút.

"Hôm nay mình không rảnh, bác sĩ muốn tới trong nhà làm kiểm tra, xin lỗi, Liền Nhiên."

Diệp Cẩm Tú tùy tiện tìm lý do.

"Kẻ có tiền đãi ngộ thật tốt, khám thai đều là bác sĩ tới cửa phục vụ."

Liền Nhiên đơn thuần không hoài nghi Diệp Cẩm Tú, trêu chọc cảm khái.

Diệp Cẩm Tú biết Liền Nhiên tin tưởng mình, tính Liền Nhiên như vậy, nàng sẽ không hoài nghi Diệp Cẩm Tú.
"Có tiền cũng chẳng được gì, về sau cậu nên lấy người mình yêu, hắn cũng yêu thương cậu liền hạnh phúc."

Diệp Cẩm Tú chúc phúc nói.

Cô chính là một ví dụ, cô sống mệt mỏi quá, rất thống khổ.

"Được, thai phụ xinh đẹp chờ kiểm tra đi, mình cúp đây."

Liền Nhiên nói xong liền cắt điện thoại.

Diệp Cẩm Tú buông điện thoại, hít sâu một hơi, cô vẫn luôn chịu đựng, tay thật là đau.

Diệp Cẩm Tú lo nếu là dùng thuốc mỡ sẽ gây hại cho con, dứt khoát chịu đựng đau khổ, không cần thuốc mỡ.

Dưới lầu Dụ Trì Diệp ăn qua cơm liền đi làm, chỉ còn lại Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Minh Châu.

"Cô xém chút hại chết tôi."

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Minh Châu lạnh lùng nói, nếu thật sự đụng vào Diệp Cẩm Tú thì thật sự xong rồi.

"Mình muốn tự nhặt nĩa."

Diệp Minh Châu mắt ngập nước vô tội nói.

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Minh Châu, trong lòng thầm mắng nàng tâm cơ, Lộ Lộ có ngốc cũng biết nàng mượn đao giết người.

"Hừ, không cần diễn anh tôi không ở đây, cô diễn cho ai xem, tôi biết rõ cô, cô so với bất luận kẻ nào đều không hy vọng đứa con trong bụng Diệp Cẩm Tú được sinh ra, Diệp Minh Châu, chẳng lẽ cô còn muốn tôi nhắc nhở cô, nếu đứa bé kia sinh ra, cô liền hoàn toàn không có ý nghĩa. Cho dù anh tôi không thích Diệp Cẩm Tú, con sinh ra đều cần mey, hiện tại anh tôi nói cho cô, chờ Diệp Cẩm Tú sinh xong đứa con liền cút đi, nhưng tới lúc ấy, liền sẽ nói với cô, chờ đứa bé lớn một chút Diệp Cẩm Tú sẽ cút, vì con hai người lâu ngày sinh tình, cô liền không có ý nghĩa."

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Minh Châu buồn cười nói.

Diệp Minh Châu tự nhiên rõ lời Lộ Lộ nói là thật, Diệp Cẩm Tú sinh xong đứa con liền chạy lấy người, nàng căn bản là không tin, đến lúc đó nếu là Diệp Cẩm Tú làm xôn xao dư luận, bôi đen Dụ gia.

Dụ gia sao nào có thể để chuyện như vậy xảy ra, biện pháp tốt nhất chính không đứa bé kia ra đời.

Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Minh Châu muốn lợi dụng đối phương diệt trừ đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú cố gắng không chạm mặt hai nữ nhân kia, cơ hồ đều không ra phòng.

Gần trưa, Dụ Trì Diệp lái xe trở về đón Diệp Minh Châu ra ngoài ăn cơm, Dụ Lộ Lộ cũng không biết rời đi khi nào. Diệp Cẩm Tú nhìn bàn ăn trống rỗng,  bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm. Cô ăn một ít liền về phòng đi nghỉ ngơi.

Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp hai người đến nơi thanh tĩnh ăn cơm ngọt ngào. Mà Dụ Lộ Lộ không nhàn rỗi. Tối qua ngủ ngon, nàng cảm giác tinh lực tràn đầy, đặt một nhà hàng chọn một nam nhân liền đến khách sạn, cũng mặc kệ là ban ngày hay buổi tối, chỉ cần cảm xúc lên cao, lúc nào cũng có thể muốn người. Huống chi nàng mấy ngày nay ở trong nhà Dụ Trì Diệp, ghê tởm Diệp Cẩm Tú, buổi tối trở về ghê tởm cô, ban ngày tìm thú vui.

Dụ Lộ Lộ nhìn nam nhân bộ dáng thoải mái dưới thân, nét mặt biểu lộ một tia vừa lòng tươi cười, ngay sau đó nàng dừng động tác, nhìn nam nhân cười mị hoặc.

"Nên là anh chủ động."

Nói xong nàng nằm trên giường , mặc cho nam tử ở trên người nàng đoạt lấy.

Nàng thích cái loại cảm giác kích thích này, thật sự là quá mỹ diệu.

Hồi lâu sau, phòng mới an tĩnh lại, Dụ Lộ Lộ nghĩ đến tiếng kêu của Diệp Minh Châu tối qua, nàng chính là bị tra tấn hỏng rồi.

Buổi sáng ăn cơm xong, nàng liền ra ngoài, nghĩ đến sáng vừa chỉnh Diệp Cẩm Tú, hiện giờ lại có mỹ nam hầu hạ, thật là thoải mái.

Dụ Lộ Lộ nhìn người nằm nghỉ bên cạnh, tay không yên phận chu du trên người hắn,tùy ý trêu chọc những nơi mẫn cảm.

Rất nhanh liền thấy được ham muốn của hắn, ngay sau đó nàng xoay người ngồi trên người nam nhân, nàng thích giữ quyền chủ động.

Nam nhân phối hợp cùng Dụ Lộ Lộ, trong phòng cảnh xuân vô hạn.

Bên kia, Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu ăn qua cơm, Dụ Trì Diệp lái xe đưa Diệp Minh Châu tới công ty, nghĩ đến ba nữ nhân trong nhà nháo đến gà chó không yên, Dụ Trì Diệp liền cảm thấy đau đầu.

Màn đêm buông xuống, Diệp Cẩm Tú thật vất vả vượt qua một ngày, Dụ Lộ Lộ về tới biệt thự, nhìn Diệp Cẩm Tú một mình ăn cơm, hừ lạnh một tiếng liền lên lầu nghỉ ngơi.

Diệp Cẩm Tú ăn cơm xong liền lên lầu, lại nhìn Dụ Lộ Lộ đang ở ngồi trong phòng cô.

"Sao cô lại ở chỗ này?"

Diệp Cẩm Tú thực kinh ngạc.

"Nơi này là nhà anh tôi, tôi họ Dụ, cô nói xem sao tôi lại không thể ở chỗ này, cô là người ngoài, đừng giành những thứ không thuộc về mình, như vậy chỉ là tự rước lấy nhục."

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú lạnh lùng châm chọc.

"Cô muốn như thế nào?"

Trên thế giới này ngoài Dụ Trì Diệp không ai có thể làm cô mất đi bình tĩnh.

"Cô thật là chẳng biết xấu hổ, còn hỏi tôi muốn thế nào? Chẳng ra gì, tôi muốn chờ xem kết cục thê thảm của cô."
Dụ Lộ Lộ nói xong liền tức giận ra khỏi phòng, vốn là tìm cô gây phiền toái, kết quả chính mình tức thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro